“Đợi khi khi dẫn dụ Phong Hậu đến gần phạm vi pháp
trận, trước tiên ngươi hãy mở ra một lỗ hổng để nó tiến vào, đồng thời
thúc giục Đàn Hồn Hương rồi cùng ta tiến vào bên trong ngăn chặn nó. Với thực lực của ta và ngươi kiềm chế con yêu phong này có lẽ không thành
vấn đề, nhưng muốn triệt để đánh chết nó thì cần mấy người khác cùng
nhau ra tay mới được. Nếu là tùy tiện động thủ, yêu phong đường cùng
phản kích thì cũng không đơn giản có thể đỡ được. Mặt khác các vị hãy
đeo mấy miếng phù lục này lên thân, có thể tránh được ảnh hưởng của tri
trụ đồ đằng.” Ngô Khuê cầm trận bàn trong tay ném cho tráng hán Man tộc
đầu đội mặt nạ đầu bò, sau đó lấy ra mấy miếng phù lục ném cho đám người Liễu Minh, nghiêm mặt nói.
“Ngô đạo hữu cứ việc yên tâm.” Tráng hán Man tộc tiếp nhận trận bàn, tự tin nói.
Kế tiếp, Ngô Khuê lại tiếp tục cùng tráng hán Man tộc trao đổi về những thời điểm cần chú ý ở những chỗ quan trọng.
Hoa Thanh Ảnh cũng lấy ra một hộp ngọc màu đen, cẩn thận mười phần giao cho Ngô Khuê.
“Cũng phải cảnh báo các ngươi trước, trụ đồ đằng này đã được ta tế
luyện hơn mười năm, tâm thần tương liên. Nếu ngươi dám có chủ ý đến đồ
đằng này, hoặc thừa dịp lúc chúng ta li khai mà mang đồ đằng trốn đi,
cũng đừng trách ta không khách khí.” Trước khi rời đi, Ngô Khuê đột
nhiên nói với tráng hán một cách tàn khốc.
“Hừ, Ngô đạo hữu quá đa tâm rồi, tại hạ chả lẽ chỉ vì cái trụ đồ đằng này mà lại đùa với tính mạng của mình.” Tráng hán Man tộc hừ một tiếng, đi thẳng đến một góc pháp trận.
Ngô Khuê lúc này thần sắc mới hòa hoãn, hóa thành một đạo ngũ sắc vòng sáng diễm lệ hướng về phía tổ ong bay đến.
Mấy người khác thấy vậy, cũng theo sát phía sau bay lên trời, nhanh chóng truyền âm thương lượng.
Biết rõ Phong Hậu ở trong sơn động, mọi người đều tận lực thu liễm khí tức.
“Đợi Ngô Khuê dẫn dụ Ngũ Quang Phong Hậu ra ngoài, chúng ta bốn người sẽ đối phó với hai đầu yêu phong Chân Đan kia. Một người sẽ đối phó với với con yêu phong bị thương, ba người còn lại sẽ hợp lực ứng phó với
con còn lại. Con yêu phong kia tuy bị thương những vẫn là yêu thú Chân
Đan cảnh, nếu vị đạo hữu nào một mình đối phó với nó thì sau này toàn bộ thi thể của nó sẽ thuộc về người đó.” Phu nhân che mặt một bên phi
hành, một bên dò hỏi.
Mấy người còn lại nhìn nhau, đều lộ rõ vẻ chần chờ.
Ai cũng biết, dã thú bị thương thì càng nguy hiểm, mặc dù đầu yêu
phong Chân Đan kia đã bị thương, nhưng ai có thể bảo đảm rằng nó sẽ
không có một hai thủ đoạn liều mạng, hoặc xấu nhất khi nó tự bạo Chân
Đan, một mình đối mặt tư nhiên nguy hiểm cực kỳ.
Mà ngược lại, ba người hợp lực đối phó đầu yêu phong Chân Đan còn lại, ba đánh một tất nhiên độ an toàn cao hơn nhiều.
Liễu Minh thấy vậy, tâm niệm nhanh chóng suy nghĩ qua, chậm rãi mở miệng:
“Nếu không người nào nguyện ý, vậy thì để tại hạ chịu trách nhiệm đối phó nó vậy.”
“Vậy làm phiền đạo hữu rồi, nếu không như ý muốn, trước tiên hãy cố
kiềm chế nó, đợi ba người chúng ta hợp lực đánh chết con còn lại liền
chạy qua chỗ ngươi.” Hoa Thanh Ảnh nghe vậy, vui mừng nói.
Liễu Minh cười cười, cũng không nói thêm điều gì.
Như vậy, sau một bữa cơm, đoàn người lần nữa bay đến phụ cận động phủ.
“Nếu các vị đã chuẩn bị tốt rồi, trước tiên để tại hạ đặt huyết thực
cùng một số thứ khác tại cửa động phủ đã.” Nam tử áo lục nhìn qua địa
hình trước cửa động phủ, họ nhẹ một tiếng rồi truyền âm nói ra.
“Cái này là tất nhiên.”
Hoa Thanh Ảnh nhẹ gật đầu, mà Ngô Khuê cũng không tỏ vẻ gì.
Nam tử áo lục cũng không để ý đến thần sắc những người khác như thế
nào, toàn thân sương mù cuộn lên, đi đến cửa động. Hắn cẩn thận đem từng miếng phù lục màu vàng nhạt có mũi nhọn thả trên mặt đất, đem bùn đất
che đậy bên trên, tạo thành một vòng tròn tầm một trượng, tiếp theo liền xé rách một cái Trữ Vật phù, bên trong một đống huyết nhục rơi ra, mùi
máu tanh nồng nặc truyền ra.
“Cái này chẳng lẽ là Bạo Diễm Trùy?” Nữ tử măc áo choàng đưa mắt nhìn về phía những chỗ chôn mũi nhọn, kinh ngạc thốt lên.
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng cũng có chút kinh hãi.
Mấy năm gần đây tham gia hội đấu giá hắn cũng có nghe qua, Bạo Diễm
Trùy ở Nam Man chính là một loại linh khí tiêu hao, dùng một loại kim
chúc (kim loại) đặc thù ở nơi đây, tôi luyện bằng lửa hơn mười năm mới
luyện thành. Sau khi ra lò thì phải dùng một loại phù lục đặc chế, tích
tụ từng chút một năng lượng liệt diễm (lửa mạnh) vào trong. Phù lục một
khi kích phát sẽ hóa thành một đoàn hỏa diễm bạo liệt ra, uy lực ngang
với một kích của tu sĩ Hóa Tinh kỳ, giá cả cực kì xa xỉ.
“Đúng vậy, tuy hơn mười miếng phù lục cùng nhau phát nổ, uy lực mặc
dù không nhỏ, nhưng muốn đả thương Phong Hậu thì chỉ sợ còn kém một
chút.” Ngô Khuê thấy vậy bĩu môi nói ra.
Ánh mắt Hoa Thanh Ảnh cũng không thay đổi, tựa hồ đoán trước được hành động của nam tử áo lục.
Đang khi nói chuyện, áo lục nam tử đã đem hết thảy bố trí thỏa đáng,
lần nữa hóa thành một đám sương mù bay đến bên một tảng đá lớn không xa
đó, bắt đầu ẩn nấp.
Ngô Khuê thấy vậy, thân hình chớp động, liền xuất hiện trên một gốc cây cổ thụ gần tổ ong.
Mấy người Liễu Minh cũng thi triển bí thuật của riêng mình, nhao nhao ẩn nấp.
Vẻn vẹn sau mấy hơi thở, một luồng linh áp cường đại từ động khẩu bay ra, nhưng là đầu yêu yêu phong Chân Đan không bị thương, sau một phen
trái phải dò xét thì đầu yêu phong kia cũng bay ra.
Hai đầu yêu phong bay ra không được bao lâu, một đạo hư ảnh màu tím cũng lảo đảo bay nhanh ra.
Đúng là đầu Ngũ Quang Phong Hậu Chân Đan hậu kỳ Đại viên mãn, nhưng
có chút bất đồng là linh văn màu tím trên lưng dường như ảm đạm đi vài
phần, khí tức cũng giảm đi một chút, không biết là nguyên nhân nào.
Đang lúc Liễu Minh có chút nghi hoặc, bên tai vang lên tiếng Hoa Thanh Ảnh thấp giọng truyền âm.
“Con Ngũ Quang Phong Hậu này sau khi cắn nuốt tinh
huyết của yêu tu
vừa rồi, chắc hẳn là đi ấp trứng. Lúc này đây tu vi giảm xuống, xem ra
chúng ta đã đến đúng thời điểm.
Mấy người này cũng phát hiện điểm này, nghe vậy thì đại hỉ.
Lúc này hai đầu yêu phong vẫy vẫy hai cánh, tại cạm bẫy nam tử áo lục bố trí bay qua vài vòng, không thấy điều gì khác thường thì quay người
về phía Phong Hậu, phát ra một hồi thanh âm “Xì… Xì… “
Phong Hậu sau khi phát ra một tiếng kêu kì quái, liền trực tiếp hạ xuống bên trong vòng tròn, cúi đầu thôn phệ bãi huyết nhục.
Đúng lúc này, thân ảnh nam tử áo lục mơ hồ, hiện ra bên cạnh cự
thạch, mười ngón tay liên tiếp bắn ra các đạo pháp quyết, từng đạo lục
quang hẹp dài lóe lên bay về phía vòng tròn đặt huyết nhục bên trong,
sau đó liền truyền ra một tiếng vỡ vụn, sau đó “Oanh” một tiếng thật lớn vang lên!
Mấy luồng ngân sắc hỏa vân (mây lửa màu bạc) phóng lên trời, bao phủ toàn bộ Phong Hậu và hai con yêu phong vào trong vụ nổ.
Nhưng chỉ vẻn vẹn nháy mắt về sau, một đạo thân ảnh màu tím từ trong
hỏa vân bay ra, xoay quanh, đồng thời phát ra thanh âm bén nhọn, phẫn nộ đến cực điểm, đúng là Phong Hậu toàn thân đầy tử văn.
Lúc này quanh thân Ngũ Quang Phong Hậu trên dưới cũng không không có
bất kì vết thương nào, hiển nhiên Bạo Diễm Trùy không có khả năng đả
thương nó mảy may, nhưng bất ngờ bị tập kích khiến nó cực kỳ tức giận.
Đôi mắt màu tím gắt gao chằm nhìn chằm chằm vào nam tử áo lục, trên
đầu một đôi râu không ngừng rung động, mà trên lưng đôi cánh năm màu
linh văn màu tím nhàn nhạt cũng bắt đầu chuyển động.
Ngay sau đó, hai đầu yêu phong cũng chạy ra khỏi hỏa vân nhưng trên
người một mảnh cháy đen, đôi mắt nhìn nam tử áo lục dần trở thành màu
huyết hồng.
Nam tử áo lục biến sắc, liền tế ra một phiên kỳ màu xanh, khẽ vẫy,
sương mù màu lục quanh thân cuồn cuộn mà ra, liền bao vây lấy hai đầu
yêu phong vào trong đó.
Đúng lúc này, Ngô Khuê từ phụ cận xông ra, không nói hai lời liền vẫy mạnh quạt lông màu vàng trên tay, tiếng xé gió vang lên, từng phiến
(mảng) kim quang hiện lên chém về phía Phong Hậu.
Ngũ Quang Phong Hậu hét lên một tiếng, đột nhiên quay đầu, đôi râu
rung lên, liền hóa thành một tia hồ quang điện kích bắn ra đối đầu với
kim quang.
Nhất thời trong hư không từng đoàn kim quang và tử quang va chạm vào
nhau, lập tức từng đợt khí tức hủy thiên diệt địa hướng bốn phương tám
hướng tản ra.
Lúc này, Ngô Khuê liền thu lại linh khí, lại biến thành một đạo ngũ sắc hào quang hướng về một phía xa xa trốn chạy.
Ngũ Quang Phong Hậu liền kêu to một tiếng, hóa thành một đạo tử ảnh độn quang (độn quang màu tím) nhanh chóng đuổi theo.
Hai đầu yêu phong thấy vậy liền dốc sức liều mạng công kích sương mù vây khốn, muốn cùng Phong Hậu đuổi theo đạo hào quang kia.
Nhưng nam tử áo lục tiếp tục dốc sức liều mạng huy động phiên kỳ
trong tay, thả ra thêm sương mù màu xanh gắt gao cuốn lấy hai đầu yêu
phong, cánh tay giơ lên trời quát to một tiếng:
“Các ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau ra tay.”
Vừa dứt lời, trên không trung một chỗ chấn động liền hiện ra thân ảnh ba người Liễu Minh, không nói hai lời liền lao xuống phía dưới.
Xa xa, Ngũ Quang Phong Hậu tựa hồ ý thức được có điều gì đó bất bình
thường, độn quang có chút dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, tựa hồ
muốn quay về nhưng lập tức lại bị Ngô Khuê thả ra một mảng lớn kim quang chọc giận, toàn thân linh văn màu tím lóe lên, hướng Ngô Khuê nhanh
chóng đuổi theo.
Bên này, Hoa Thanh Ảnh cùng nữ tử mặc áo choàng thân hình chớp động,
tiến vào sương mù liền bao vây lấy đầu yêu phong không bị thương, đồng
thời ra tay.
Bên ngoài, áo lục nam tử thấy vậy thì đại hỉ, hai tay thúc giục phiên kỳ, sương mù màu lục cuộn lên liền thả ra yêu phong bị thương, mà thân
hình cũng lóe lên lao về bên trong chiến đoàn.
Yêu phong bị thương kêu to một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái
liền xuất hiện bên ngoài mười trượng, mặc kệ đầu yêu phong kia, hướng về phía Phong Hậu nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người nhoáng lên, mặt Liễu Minh không
chút biểu tình hiện ra trước mặt yêu phong bị thương, trên tay một tấm
cốt thuẫn hiện ra, quay một vòng trong hư không liền “Phanh” một tiếng,
hóa thành một phiến (mảnh) hắc vụ, bao vây lấy yêu phong bị thương.
Trong nội tâm Liễu Minh đã chuẩn bị tốt kế hoạch, đối phó đầu yêu
phong bị thương này cần phải dùng thủ đoạn lôi đình chém giết, nhưng lại không muốn bày ra Minh Ngục thần thông cùng Nguyên Linh Phi Kiếm trước
mặt đám người này.
Vì vậy, sau một thoáng suy nghĩ, hắn liền lợi dụng Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn biến thành Vụ Hải yểm trợ.