Sau khi đánh ra một quyền, gã đại hán đầu trọc vẫn đứng yên tại chỗ lạnh lành nhìn vách núi đổ xuống.
“Thì ra là đạo hữu Chân Đan trung kỳ.” Một lát sau, phía sâu ở trong
sơn động truyền ra một âm thanh trầm thấp, tiếp theo liền vang lên một
tiếng, hư ảnh một người bay ra từ đống đổ nát, y chính là Khuê Mộc Tôn
giả.
Khuôn mặt Khuê Mộc tràn đầy vẻ ngưng trọng ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào gã đại hán đầu trọc.
“Sao lại chỉ có một mình nhà ngươi, còn hai người nữa đâu? Kêu bọn
chúng lăn ra đây cho ta.” Gã đại hán đầu trọc vừa thấy Khuê Mộc Tôn giả
liền dữ tợn hỏi.
Rõ ràng Yêu tu này thông qua trận bàn đã phát hiện nơi đây không chỉ có một người.
“Các hạ nếu như đã biết chúng ta có ba người còn dám một mình đến
đây, xem ra thật sự là kẻ tài cao gan lớn nhỉ?” Khuê Mộc Tôn giả đồng tử co lại, không chịu lép vế trả lời.
“Hừ, không nên nói nhảm nhiều làm gì, nếu hai người kia không chịu đi ra, vậy ngươi hãy đem tinh hồn hiến cho bổn đại gia trước đã.” Gã đại
hán đầu trọc nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, trong lỗ mũi phun ra một
cỗ khói xanh, trên người cũng thanh quang lấp lánh lóe lên thành hư ảnh
mà bay tới, chớp mắt chỉ còn cách Khuê Mộc Tôn giả có mấy trượng.
Đúng vào lúc này chợt có vài tiếng nổ “Phanh … phanh”, trên mặt đất
lập tức (dần) hiện ra một mảnh phù văn đặc biệt, nhanh chóng mở rộng,
từng mảng lớn sương mù mờ mịt tràn đầy hơi nước tuôn ra, trong khoảnh
khắc tạo thành một Vụ Hải nồng đậm, bao phủ lấy đại hán đầu trọc.
“Trận pháp?”
Gã đại hán đầu trọc thấy vậy, chẳng những không dừng lại, ngược lại
trong mắt hằn lên tia hung dữ, chợt hé miệng, một đạo quang mang màu đen bắn ra, lóe lên rồi lập tức xuyên vào lớp sương mù, tạo thành một cái
động lớn, tiếp tục hướng về Khuê Mộc Tôn giả đang ở cách đó không xa mà
đánh tới.
“Oanh” một tiếng.
Trước người Khuê Mộc Tôn giả không biết tự khi nào đã xuất hiện một
cái Mộc thuẫn màu xanh, nhưng lập tức đã bị cột sáng màu đen kích cho
nát bấy, thậm chí Khuê Mộc phải xuất ra một cái Mộc trượng, quét ngang
trước người, mới có thể chặn được uy lực còn sót lại.
Dù vậy, thân hình của vị cường giả Chân Đan (của) Thiên Yêu cốc này cũng bị lắc lư dữ dội, loạng choạng thối lui hai bước.
Khuê Mộc Tôn giả không khỏi hoảng sợ, liền không dám chậm trễ hét lên:
“Nhị vị đạo hữu, kẻ này đã rơi vào bên trong pháp trận, không ra tay thì chờ đến khi nào.”
Vừa dứt lời, sương trắng mờ đi một phần, thân ảnh Liễu Minh và Hoàng
Oánh ở hai bên mơ hồ hiện ra, ba người vừa vặn tạo thành thể gọng kìm
đem gã đại hán đầu trọc bao vây lại.
Hoàng Oánh không nói hai lời, khẽ quát một tiếng, trong tay xuất hiện một cây sáo ngọc lấp lóe thanh quang, tiếp theo, một hồi âm thanh vang
lên réo rắc, bên ngoài thân cây sáo nhiều tầng lục quang (DG: ánh sáng
màu xanh lá) bay ra, trong khoảnh khắc hóa thành hơn mười mấy đầu trường xà màu xanh hướng đại hán đầu trọc mạnh mẽ đánh tới.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, bên ngoài thân hắc khí tuôn ra cuồn cuộn,
hai tay đột nhiên duỗi ra phía trước, lập tức xuất hiện tiếng long ngâm
hổ gầm, bốn con Vụ Giao và bốn con Vụ Hổ đen kịt xông lên phía trước.
Khuê Mộc Tôn giả cũng không chịu kém cạnh, hai tay lấy ra hai cây
tiểu kỳ màu trắng, trong miệng lầm bầm niệm chú ngữ, hai tay cầm tiểu kỳ mãnh liệt múa tả quơ hữu, một mảng lớn bạch quang (DG: ánh sáng trắng)
nhao nhao từ trong kỳ lệnh lóe lên, rồi dung nhập tiến vào pháp trận.
Bên trong pháp trận lúc này sương mù màu trắng cuồn cuộn dựng lên, gã đại hán đầu trọc tập tức cảm giác bốn phía đều bị chấn động, từng cỗ
man lực mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng đè ép lại.
Đại hán đầu trọc điên cuồng cười lớn, thân hình chấn động mãnh liệt,
bên ngoài thân lúc này hiện ra lớp lớp phù văn màu xanh, giống như bức
tường vững chãi chống đỡ lại man lực từ bốn phía, sau đó hắn há
miệngphun ra một cái sừng trâu hình dạng thanh đao toàn thân đen nhánh,
cuồng trướng lớn lên đến hơn một trượng, sau một thoáng mơ hồ, liền
hướng ra bốn phương tám hướng mà loạn kích (DG: chém loạn xạ).
Một mảng lớn ánh đao màu đen dựng lên.
Âm thanh “Ầm … đùng” tiên tiếp vang lên!
Hơn mười con Thanh Xà chỉ hơi chạm vào ánh đao đã bị chém tan thành nhiều mảnh.
Sau đó tới mấy đầu Vụ Long và Vụ Hổ, chỉ chống đỡ ánh đao màu đen mất lâu hơn một chút, rồi cũng “Oanh long long” bạo liệt nổ vang hóa thành
hắc khí tản mát đi.
Liễu Minh thấy vậy, trong nội tâm thoáng rùng mình, mười ngón tay bắn chợt bắn ra mười đạo Kiếm khí màu vàng, mới có thể chống đỡ được khí
tức của ánh đao chém tới.
Hoàng Oánh mặt mày đại biến, cũng nhanh chóng huy động sáo ngọc ở
trong tay, huyễn hóa thành một bầy hư ảnh phi điểu màu xanh mới miễn
cưỡng ngăn được ánh đao màu đen đang đà chém tới.
Khuê Mộc Tôn giả gầm nhẹ một tiếng, ném tiểu kỳ trong tay ra trước người, mười ngón tay xuất ra liên đạn bắn tới.
Lập tức sương trắng bốn bề bỗng nhiên nổi gió, hóa thành lớp lớp cơn
sóng màu trắng phô thiên cái địa hướng đại hán trọc đầu đánh tới.
Thanh thế rất kinh người.
Gã đại hán gặp tình huống này, cười hặc hặc, hai tay chà xát, một
đoàn thanh quang phóng lên trời, quay tít một vòng rồi mơ hồ biến thành
một cơn lốc xoáy màu xanh.
Một cỗ hấp lực khó tin cuốn ra.
Lớp lớp cơn sóng trắng ập đến liền bị cỗ hấp lực khổng lồ cuốn đi, nhao nhao chui vào trong lốc xoáy không còn bóng dáng.
Khuê Mộc Tôn giả thấy vậy, sắc mặt liền trắng bệch.
Lúc này, gã đại hán đầu trọc hai tay bấm niệm pháp quyết, lốc xoáy màu xanh đột nhiên mở rộng.
Đám người Liễu Minh cảm thấy thân hình khẽ động, chính là bị cỗ bàng nhiên hấp lực này lôi kéo về phía đại hán.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, trong nội thể vang lên vài tiếng leng
keng, thân hình bỗng nhiên phồng lớn, thân mình liền đứng vững lại.
Khuê Mộc Tôn giả và Hoàng Oánh cũng nhao nhao bấm động pháp quyết,
bên ngoài thân xuất hiện tầng sáng bảo vệ mới có thể chống lại sự lôi
kéo của man lực.
Lúc này, sương mù trắng đã bị cơn lốc xanh hấp không còn một mảnh, cơn lốc vốn có màu xanh bây giờ cũng trở nên trắng hơn.
Gã đại hán đầu trọc lại cười hắc hắc, đột nhiên bước tới một bước,
đứng dưới cơn lốc xanh, Huyền Y trên thân phất phới bay, một tay tự
nhiên điểm vào hư không một cái, miệng phun ra một chữ:
“Bạo!!!!!!!!!!!!!”
“Oanh” một tiếng nổ như sấm truyền!
Cơn lốc xoáy màu xanh đột nhiên bạo liệt, rồi hóa thành ba quang đoàn màu xanh giống như bánh xe hướng về phía ba người Liễu Minh cuốn tới.
Liễu Minh sắc mặt trầm xuống, một cỗ hắc khí trong tay áo bay ra,
quay tít một vòng liền hóa thành một khối cốt thuẫn đen xì, cũng đón gió mà trương lên lớn hơn một trượng chắn trước người.
“Ầm” một tiếng thật lớn!
Quang đoàn màu xanh va vào mặt ngoài của cốt thuẫn rồi hóa thành một
vầng sáng chói mắt nổ tung, một cỗ bàng nhiên
man lực mãnh liệt ép tới.
Liễu Minh giật mình kêu lên một tiếng, thân hình rung lên, chịu không được phải thối lui nửa bước.
Cùng lúc đó, ở hai bên (kia) cũng lóe lên sắc xanh của quang đoàn rồi phát ra tiếng nổ vang rền xen lẫn một tiếng hét thảm.
Liễu Minh thoáng nhìn qua, nội tâm liền trầm xuống.
Khuê Mộc Tôn giả bị kích về sau mấy chục trượng, thân hình loạng
choạng dường như gần té, trong tay đang cầm một cái dĩa (DG: đĩa) phủ
đầy Linh văn vàng óng, chẳng biết hắn đã lấy ra từ lúc nào. Sắc mặt hắn
trắng xám, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt.
Bên kia, Hoàng Oánh nửa quỳ trong một cái hố to, chung quanh đá vụn
văng đầy trên đất, cây sáo ngọc xanh biếc đã bị đoạn thành mấy khúc rơi
bên cạnh.
Nguyên bản nàng cầm sáo ở tay phải, bây giờ cánh tay đã biến mất, máu tươi từ vết thương tuôn ra không ngừng.
Vừa rồi, tốc độ của quang đoàn màu xanh thật sự quá nhanh, nàng định
dùng cây sáo trong tay để chống cự, không ngờ uy lực của quang đoàn quá
kinh người, chẳng những sáo ngọc bị hủy, mà cánh tay cũng bị chấn thành
huyết vụ.
Trong cơn đau đớn kịch liệt, chưa kịp dùng tay còn lại để lấy ra Phù
lục trị liệu thương thế, bỗng “vèo” một tiếng, Hoàng Oánh đã thấy trước
mặt lóe lên một bóng đen, gã đại hán đầu trọc thình lình xuất hiện trước người.
“Ta hận nhất mấy người Man tộc các ngươi, đi chết đi!” Trong mắt đại
hán hiện lên một tia dữ tợn, vươn tay đánh ra một trảo, thanh đao sừng
trâu lập tức hiện ra, gã liền vươn tay nắm chặt, rung tay một cái, thanh đao chợt biến thành khổng lồ, rồi hung hăng chém xuống.
Khí tức đang cực kỳ uể oải, Hoàng Oánh trong nội tâm run lên, đột
nhiên cắn răng một cái, cánh tay còn lành lặn hướng về miệng vết thương
đánh ra một trảo.
“Phốc”, một đạo huyết sắc từ vết thương bay ra như tấm lụa, sau đó
ngưng tụ hóa thành một cái huyết sắc quang nhận (DG: Con dao bằng máu)
trên không trung.
“Đùng …”, Huyết nhận ngạnh kháng cùng lưỡi đao khổng lồ, lập tức hóa
thành từng đoàn huyết vụ vỡ vụn ra, nhưng cũng làm cho lưỡi đao dừng lại một thoáng.
Hoàng Oánh nhân cơ hội này, thân hình uốn éo, hóa thành một đạo hư ảnh bay ngược về sau.
Đại hán không ngờ nàng còn có thủ đoạn này, tuy có chút bất ngờ nhưng lập tức phản ứng, lưỡi đao khổng lồ trong tay chợt quét ngang, đao ảnh
trùng trùng đuổi theo.
Đúng lúc này, trước mặt đại hán thoáng chấn động, Liễu Minh quỷ mị
hiện ra, giơ một tay lên, một đạo ngân hồ vừa to vừa thô bắn ra, tay còn lại mơ hồ có ánh tím của lân phiến bao bọc chung quanh cũng nắm lại đảo ra một quyền, một đoàn quyền ảnh lớn bằng cái xô (rửa mặt) gào thét
đánh tới.
Một tiếng vang thật lớn!
Gã đại hán đầu trọc gầm lên, lưỡi đao khổng lồ trong tay thay đổi
phương hướng nhằm quyền ảnh màu đen trên không trung mà chém, nhưng áp
lực từ quyền ảnh truyền đến thật kinh người, làm cho cánh tay đang cầm
đao nóng lên.
Sau một khắc, một tiếng sét đánh nổ vang.
Lôi quang lóe lên, ngân quang đánh vào lưỡi đao khổng lồ thoáng cái hóa thành vô số làn tơ mỏng tản đi.
Đại hán đầu trọc cảm thấy tay cầm đao tê rần, thân hình cũng có chút lắc lư.
Đúng lúc này, Hoáng Oánh đã thoát ra bên ngoài, liền lẩm bẩm niệm chú ngữ trong miệng sau đó hướng về đại hán mà điểm một cái.
“Phốc”
Nguyên bản Huyết nhận đã vỡ vụn (thành huyết vụ) đột nhiên vòng lại
hóa thành một đoàn huyết “tác” (DG: là sợi dây) quấn lấy thân hình đại
hán, dốc sức liều mạng co rụt lại.
Đại hán cảm thấy thân hình bị xiết chặt, cộng thêm uy lực Thiên Lôi
thuật còn sót lại, trong một lúc không cách nào giãy giụa, sắc mặt lập
đại biến.
“Vèo” một tiếng, một bóng người nhàn nhạt như gió lóe lên bên cạnh đại hán, đúng là Khuê Mộc Tôn giả đang ngưng tụ hiện thân.
Đại hán đầu trọc hét lên sợ hãi, đột nhiên hai tay dùng hết sức đem
Huyết tác kéo ra, nhưng thân hình lại loạng choạng thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Trên đầu vai của gã, bỗng xuất hiện một thanh phi xoa màu vàng, đã đâm vào gần một nửa.
Lúc này Khuê Mộc Tôn giả nhìn lại, nhưng sắc mặt không lộ ra vẻ vui mừng mà tràn đầy sắc sợ hãi.
Không ngờ Yêu tu này lại bưu hãn (DG: trâu bò mà lại) như vậy, đang
bị Huyết tác vây khốn mà có thể vặn vẹo thân mình tránh được một đòn sát thủ, hơn nữa thân thể gã cứng như Tinh Cương, phi xoa cũng có thể coi
là Pháp bảo hình thức ban đầu vậy mà không cách nào xuyên thủng.
Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên, một đạo kiếm ảnh màu vàng
nhạt kích bắn đến, thoáng cái vô số kiếm ảnh hướng tới trán của đại hán
đầu trọc.
Trên mặt đại hán đầu trọc hiện lên vẻ kinh ngạc, đột nhiên rống to
lên, thân thể toát ra vô số vầng sáng màu xanh, đồng thời thân hình bỗng nhiên bành trướng lên.