Ma Thiên Ký

Cự Mãng Hai Đầu


trước sau

Lúc Liễu Minh và Hoàng Oánh còn đang bàng hoàng, thì Phong Nhận màu tím còn lại phát ra tiếng xé gió kích xạ đến trước mặt Khuê Mộc Tôn giả.

Khuê Mộc Tôn giả “Hừ” lạnh một tiếng, Thanh Mộc trượng dài bốn xích trong tay phải ném vào hư không, bay lên đỉnh đầu, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ, bên ngoài Mộc trượng chợt nổi lên một tầng thanh mang, sau đó từ trên không sinh ra vài gốc dây leo xanh biếc, nhanh chóng đan lại thành ba lớp đằng tường chắn trước mặt.

“Phanh” “Phanh” hai tiếng!

Phong Nhận màu tím liên tiếp kích phá hai lớp đằng tường phía trước, chỉ còn lại một ít tàn lực nên khi gặp lớp đằng tường thứ ba chỉ gây ra một chút dao động rồi tán loạn tan vỡ.

Cùng lúc đó, một đạo hư ảnh màu tím thoáng cái đã quỷ dị xuất phía trên Hoàng Oánh, tốc độ nhanh tựa ánh sáng.

Sau một khắc, cánh tay mơ hồ vẫy xuống lần nữa ngưng tụ ra một đạo Phong Nhận màu tím chém xuống đầu Hoàng Oánh.

“Hoàng đạo hữu, cẩn thận!” vừa nhìn thấy tử ảnh công kích ngược về phía Hoàng Oánh, Khuê Mộc Tôn giả cả kinh hét lên.

Đang đứng ở xa nhất, Hoàng Oánh không ngờ thanh niên áo tím lại công kích mình, sắc mặt trầm xuống, quát khẽ một tiếng, đem một đôi “Kim ngọc song hoàn” đang đeo trên cổ tay ném đi, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hai cái vòng một vàng một xanh xoay tròn giao nhau, sau đó từ từ cuồng trướng lớn lên, chớp động che trên đỉnh đầu.

Song hoàn xoay tròn tạo thành quang ảnh không ngừng dung hợp lại, kết thành một cái quang kén hai màu xanh vàng, kim quang lập lòe hóa thành một vòng bảo hộ màu xanh đem Hoàng Oánh bao phủ vào bên trong.

“Đùng” một tiếng thật lớn!

Phong Nhận màu tím chém lên quang kén hai màu xanh vàng, khiến cho vòng xanh bảo hộ chớp động, may mắn còn chưa bị đánh vỡ.

Hoàng Oánh sắc mặt vui mừng, vừa muốn thu lại kim ngọc song hoàn chợt nghe tiếng Liễu Minh hô hoán:

“Cẩn thận!”

Nàng khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, lập tức sắc mặt đại biến.

Chẳng biết từ lúc nào một gã thanh niên áo tím khác xuất hiện sau lưng nàng, trên mặt gã phủ đầy Linh văn màu đỏ. Đang dùng một ngón tay điểm tới như thiểm điện, vừa vặn chui vào chỗ hai song hoàn đang giao nhau.

Một hồi tiếng nổ “Bụp bụp” vang giòn, song hoàn rung lên, quang kén hai màu xanh vàng lập tức tán loạn biến mất, lộ ra bên trong thân ảnh của Hoàng Oánh.

Tiếp theo, cánh tay còn lại của gã thanh niên áo tím này mơ hồ đảo ra một quyền, lập tức xuất hiện một đoàn quyền ảnh màu đỏ giống như bánh xe gào thét đánh tới, không gian phụ cận đều mơ hồ vặn vẹo.

Hoàng Oánh kinh hãi, thân hình khẽ động muốn thoát đi. Nhưng đã muộn, chỉ có thể cố cắn răng, sau lưng đột nhiên Linh quang lóe lên, xuất hiện một cái văn trận màu vàng nhạt, không ngừng xoay tròn.

“Ầm”

Văn trận màu vàng bị quyền ảnh đánh vào, lập tức vỡ nát, Hoàng Oánh cũng bị dư lực của quyền ảnh đánh trúng sau lưng, lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lập tức rơi xuống.

Tên nam tử áo tím đang ở trên đầu lập tức giơ tay, một lần nữa kết thành bảy tám đạo Phong Nhận màu tím xoay tròn, hướng Hoàng Oánh chém tới.

Hắn hiển nhiên đã nhìn ra Hoàng Oánh có thực lực yếu nhất trong ba người, nên ra tay tàn độc như bão táp mưa sa muốn nhanh chóng giải quyết trước một người.

Đúng lúc này một đạo kiếm quang màu vàng hung hăng bay tới.

Kim quang liên tục chớp động, đem toàn bộ Phong Nhận màu tím đánh nát, đồng thời một đám mây đen bay tới đón lấy thân thể Hoàng Oánh đang hôn mê. Cách đó không xa, một 'hư ảnh' đang bay tới. (DG: Nguyên văn là tảng đá.)

Đúng là Liễu Minh đã xuất thủ.

Hôm nay đối mặt với kình địch, có thêm một người thì sẽ thêm một phần chiến lực. Cho nên hắn mới vội vàng cứu giúp.

Nhưng xem ra, Hoàng Oánh trong một thời gian ngắn không cách nào có thể trợ lực cùng bọn hắn được nữa.

Thanh niên áo tím thấy vậy, mặt liền hiện lên một tia giận dữ, tiếp tục muốn truy sát Hoàng Oánh, nhưng trước người hắn chợt lóe lên một hắc ảnh, chính là Liễu Minh bay tới vừa kịp lúc.

Liễu Minh hai tay hướng lên, bốn đầu Vụ hổ màu đen đồng thời hiện ra, bên trong tiếng hổ gầm vang, xuất ra một quyền hung hăng đánh tới.

Bên kia, Khuê Mộc Tôn giả trong tay cầm Thanh Mộc trượng lắc lư hai cái, đang cầm cự với gã thanh niên áo tím còn lại.

Người này ngoại trừ trên mặt phủ đầy Linh văn màu đỏ, còn lại đều giống thanh niên áo tím ban đầu như đúc, khí tức không kém hơn tí nào. Lúc này hắn đang giơ hai tay lên, liền có lớp lớp hỏa cầu màu đỏ rậm rạp chằng chịt bắn ra như mưa.

Khuê Mộc Tôn giả chỉ có thể huy động Mộc trượng, huyễn hóa thành từng mảnh thanh quang để ngăn cản.

Lúc này, thanh niên áo tím đang đối mặt với Liễu Minh, trong mắt lóe lên tia dị sắc, không chút hoang mang nhấc tay phải lên, hướng hư không phía trước mà đánh ra.

Một điểm tử ảnh trong lòng bàn tay lóe lên bay ra, quay tít một vòng, rồi biến thành một vòi rồng màu tím lớn khoảng mấy trượng, vừa vặn nghênh đón bốn đầu Vụ hổ trong quyền ảnh của Liễu Minh.

Trong chớp mắt, quyền ảnh và vòi rồng màu tím đụng vào nhau.

Vô thanh vô tức.

Lúc bốn đầu Vụ hổ màu đen va chạm với vòi rồng màu tím, thời gian giống như ngưng trệ, trong chớp mắt bốn hư ảnh Vụ hổ ầm ầm tán loạn ra, một vòng hai màu đen tím đan quyện vào nhau, hóa thành từng đoàn Phong Nhận hướng bốn phía điên cuồng bắn ra.

Liễu Minh thấy vậy biến sắc, tay áo rung lên, một cái khiên đen kịt bay ra, đón gió lớn lên mấy trượng chắn trước người, đồng thời thân hình lập tức bay ngược về phía sau.

“Phanh … phanh” liên tiếp vang lên!

Mặt ngoài Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn chớp động một hồi, kèm theo tiếng kim loại chạm nhau chói tai.

Cùng lúc đó, những cự thạch trên vách núi bị các mảnh Phong Nhận đánh trúng biến từng đoàn bột mịn tan biến vào không khí.

Liễu Minh ở phía sau cốt thuẫn vẫn bình yên vô sự.

Thanh niên áo tím thấy vậy thì cười lạnh, hai tay chập lại, bấm niệm pháp quyết, vài luồng quái phong lần nữa hiện ra, rít lên “ Xì, xì”, hùng hổ lao về phía Liễu Minh.

Tinh quang trong mắt Liễu Minh lóe lên, thu lại tiểu thuẫn, cùng lúc đó hắc khí quanh thân cuồn cuộn tuôn ra, thân hình mơ hồ về sau liền xuất hiện ba đạo hư ảnh, chớp động một cái, không lùi mà tiến lao lên đón đầu phong nhận, nhanh chóng lao về phía nam tử áo tím.

Âm thanh “Phốc phốc” vang lên, trong đó hai đạo hư ảnh màu đen bị phong nhận chém trúng liền bạo liệt hóa thành từng đoàn hắc khí tiêu tán trong không khí.

Chân thân Liễu Minh nhân cơ hội này, lóe lên từ trong hắc khí liền xuất hiện trước mặt nam tử áo tím, mang theo nắm đấm cùng cuồng phong gào thét đấm về phía trước.

Nam tử áo tím thấy vậy, không nói hai lời, liền tung ra một quyền đón
đầu.

Một tiếng vang long trời lở đất vang lên!

Liễu Minh cảm thấy có một luồng man lực ngập trời xuất hiện trước mắt, tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển liền nương theo phản lực bay ngược ra đằng sau đến khoảng bảy tám trượng mới dừng lại thân hình, mà nam tử áo tím cũng lùi về sau mấy bước.

Trong mắt nam tử áo tím hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức lộ vẻ âm trầm, trong miệng khẽ lẩm bẩm. Tức thì, trên mặt linh văn lóe lên, che kín toàn bộ khuôn mặt, toàn bộ quanh thân thể hiện ra một tầng hào quang màu tím bao phủ.

Lông mày Liễu Minh nhíu lại, một tay điểm lên mi tâm, kim quang lóe lên hiện ra một thanh tiểu kiếm màu vàng kim, lập tức biến thành một thanh cự kiếm tầm mười trượng, chém về hư không phía trước.

Lập tức xuất hiện một đạo kiếm quang chém xuống cuồn cuộn.

Nam tử áo tím mặt không biểu tình, hai tay khẽ động, tử mang bên ngoài thân cuồn cuộn bốc lên, ngưng tụ thành một xà ảnh cực lớn, cỡ mười trượng, xoay tròn quanh thân. Đầu rắn há mồm phun ra một luồng lốc xoáy vừa thô vừa to như cái cối xay, nhanh chóng xoay tròn hướng lên phía trên.

Trên mặt Liễu Minh hiện lên vẻ tàn khốc, một tay điểm về hư không.

Kiếm quang màu vàng chém ra, “Phanh” một tiếng hóa thành hơn mười tia kiếm khí bắn ra xung quanh, chém cho lốc xoáy màu tím tan nát, hóa thành một đoàn khí màu tím.

Nhưng không đợi Liễu Minh lộ ra vẻ vui mừng, khóe miệng thanh niên áo tím lộ ra một nụ cười bí hiểm.

“Không tốt!” Trong lòng Liễu Minh giấy lên một cảm giác bất an.

Quả nhiên, sau lưng xuất hiện một chuỗi quyền ảnh, mang theo xích viêm nóng rực cuốn đến, là do thanh niên áo tím, trên mặt có xích văn đột nhiên đảo tay thả ra hơn mười khối xích viêm đỏ thẫm đánh lén.

“Hỗn đản!”

Khuê mộc tôn giả giận dữ!

Thanh niên xích văn một bên vừa cùng hắn chiến đấu, một bên vẫn có thể phân tâm đánh lén Liễu Minh, khiến cho sắc mặt hắn hiện lên vẻ khó coi.

Thân hình liễu Minh nhanh chóng lùi lại, tay phải ra sức tung ra một quyền, hắc khí cuồn cuộn tuôn ra tiếp lấy xích viêm, nhất thời khói lửa nghi ngút, che khuất cả mặt trời.

Nam tử áo tím nhân lúc này, thân hình trở nên mơ hồ không rõ, dùng một tốc độ quỷ dị, nhanh chóng xuất hiện gần Liễu Minh, ánh sáng tím vờn quanh thân thể liền hóa thành một vòi rồng vây Liễu Minh vào bên trong.

Sau một cái lắc mình, hắn dùng thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước mặt Liễu Minh.

Dưới sự kinh hãi, Liễu Minh lập tức khu động Thú Giáp Quyết, trên người một bộ chiến giáp màu bạc lập tức ngưng tụ, đồng thời trước ngực hiện lên một tầng lân phiến dày đặc, hai tay cũng bắt chéo nhau giơ ngang trước ngực.

“Oanh” một tiếng, một nắm đấm màu tím hiện ra đấm lên cánh tay!

Hai tay trước ngực Liễu Minh nóng lên, thân người giống như một bị một ngọn núi nhỏ đập vào, yết hầu ngòn ngọt liền phun ra một ngụm tinh huyết, tâm niệm nhanh chóng chuyển động, liền mãnh liệt thúc giục pháp quyết, mượn cự lực này bay ra phía sau, lóe lên liền thoát ra khỏi sự vây khốn của vòi rồng.

Thân hình hắn lắc lư một cái liền xuất hiện cách đó mấy chục trượng, một tay giấu ra sau lưng bắt đầu ngưng tụ thiên lôi, một tay còn lại thì khẽ vẫy, thu hồi lại phi kiếm, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng nhìn về đối thủ.

Người này rõ ràng là tên đệ tử cường đại nhất của Lôi yêu, từ đầu đến cuối đều không có sử dụng bất kỳ một loại linh khí phù lục nào, rõ ràng là một gã yêu tộc bên phái cổ hủ, thuần túy chủ dựa vào thần thông thiên phú là quái phong, công kích thi triển ra thay đổi thất thường.

Dù vậy, thực lực của hắn cũng mạnh không thua kém gì con thanh ngưu yêu lúc trước, đơn thuần tu luyện thần thông bổn mạng có được uy năng như thế, làm cho Liễu Minh không khỏi nghĩ đến bản thân ở Linh Đồ kỳ có thể ngưng kết ra vài loại thuật ấn.

Đúng lúc này, thanh niên áo tím có bộ mặt linh văn đối diện, miệng nói lẩm bẩm, đồng thời một luồng khí tức kinh nhân phóng lên trời, cánh tay khẽ động liền hướng Liễu Minh trảo ra một trảo.

“Phốc” một tiếng, một quang thủ màu tím, to gần một mẫu hiện ra từ trên không, năm ngón tay cụp lại hung hăng chộp xuống.

Liễu Minh cảm thấy bốn phía hư không xiết chặt, liền có cảm giác hít thở không thông, sắc mặt liền trầm xuống, trong miệng thét dài, bắt lấy tiểu kiếm màu vàng, đón gió liền biến thành thanh trường kiếm dài hai xích.

Hắn đem pháp lực điên cuồng rót vào trong Hư Không kiếm, cổ tay run lên liền chém ra một đạo kiếm quang mênh mông, dài hơn ba mươi trượng đón đầu cự trảo màu tím.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện