Khuê Mộc tôn giả một kích đắc thủ, trên người lóe
lên lục mang rồi hóa thành bản thể là một con sói màu lục to mấy trượng, lại biến thành một đạo lục ảnh bay về phía sau.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt nheo lại, nhoáng cái lướt tới gần cự mãng hai đầu rồi một tay phát chỉ. Bảy tám đạo phong nhận màu xanh bắn về
hướng vết thương ở sau đuôi cự mãng.
“Đinh đinh” mấy tiếng vang lên.
Đại bộ phận phong nhận chém trúng vảy nó đều vỡ vụn, chỉ có một đạo vừa khéo chém vào vết thương sau đuôi.
Cự mãng hai đầu bị chém đau, cái đuôi liền như nhanh như chớp hóa
thành một bóng đen cuốn về phía Liễu Minh, không khí vì thế mà nổ vang
từng đợt.
Liễu Minh lắc mình hóa thành ba đạo hư ảnh tránh đi, tiếp đó hai tay
bắt quyết, một thanh phi kiếm màu vàng kim liền xuất hiện trước mặt. Hắn vừa thay đổi kiếm quyết, phi kiếm liền hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng kim bao phủ khắp người.
“Nhân kiếm hợp nhất!”
Liễu Minh quát khẽ, cả người lập tức hóa thành một đạo kiếm quang
đáng sợ lớn hơn mười trượng. Kiếm quang với khí thế có thể xé nát hư
không này vừa nhoáng lên đã nhanh như chớp chém vào chỗ bảy thốn trên cổ cự mãng.
Cự mãng hai đầu hiển nhiên cũng thấy không ổn, không còn tâm tư truy
sát Khuê Mộc tôn giả mà xoay người mở hai cái miệng to như chậu máu phun ra mấy đám hỏa cầu màu đỏ và phong nhận màu tím về phía kiếm quang do
Liễu Minh hóa thành.
Lúc này Liễu Minh ở trong đạo kiếm quang thấy vậy thì cười lạnh, thôi động kiếm quang chém về đám hỏa cầu và phong nhận kia.
Giây lát sau, cự mãng vốn cực kỳ hung hăng đột nhiên cuộn người, trên đuôi tự nhiên lồi ra một cục u rồi nhanh chóng chạy về nửa thân trước
của nó, trong khoảnh khắc đã chạy tới cổ, đồng thời trong đó truyền ra
từng trận âm thanh nứt vỡ.
Cự mãng gào lên đau đớn, thân hình to lớn cũng hai cái đầu điên cuồng lắc qua lắc lại, dường như đang phải chịu một cơn đau kịch liệt.
“Phù!” một tiếng, một con mắt màu vàng kim trên cái đầu màu đỏ to lớn của cự mãng nổ tung, một giáp sĩ màu vàng kim cao nửa thước từ đó bay
ra.
Không ngờ Liễu Minh đã đem Hoàng Cân Lực Sĩ Phù giấu trong phong
nhận, chờ thời cơ kích phát, hóa thành phù binh quấy loạn trong người cự mãng rồi mới xông ra.
Đúng lúc này, kiếm quang màu vàng kim đã xuyên qua đám hỏa cầu và phong nhận kia sau đó lướt qua cổ cự mãng trong nháy mắt.
Đột nhiên cự mãng nhịn đau quẫy người tránh đi, có điều “Vút” một
tiếng, chỗ bảy thốn trên cổ đã xuất hiện một vết thương dài cả trượng,
máu tươi chảy như suối.
Khuê Mộc tôn giả ở phía xa không biết đã khôi phục hình người lúc
nào, thấy cự mãng bị trọng thương liền vui mừng vẫy tay, thanh chủy thủ
vốn cắm trên đuôi cự mãng bay ra rồi nhoáng cái đã biến mất.
Trong khoảng không cạnh cái đầu màu tím của cự mãng xuất hiện gợn
sóng, chủy thủ màu đen lóe lên hóa thành một tia sáng đen đâm tới.
Ầm!
Một lỗ máu thình lình xuất hiện trên cái đầu màu tím của cự mãng .
Cả hai cái đầu cự mãng đều đồng thời kêu lên đau đớn rồi rủ xuống
dưới, “ầm một tiếng rơi xuống mặt đất. Ba con mắt màu vàng kim đã biến
thành màu đỏ, thân thể to lớn nằm bên cạnh không ngừng điên cuồng giãy
giụa.
Lúc này, kiếm quang màu vàng kim vốn đã lướt qua liền tỏa sáng rực rỡ rồi quay trở lại.
“Vù vù” hai tiếng, kiếm quang vàng kim chỉ xoay quanh một vòng liền chém rụng hai cái đầu của cự mãng.
Lại “ầm” một tiếng, kiếm quang hóa thành vô số kiếm khí chém nát vụn cả hai cái đầu lẫn tinh hồn ở bên trong.
Thân thể cự mãng vốn đang điên cuồng giãy giụa lúc này co quắp mấy lần rồi bất động.
Lúc này kim quang tán đi, Liễu Minh cầm kiếm hiện ra ở hư không gần
đó, thở phào một cái rồi hạ xuống cạnh thi thể không đầu của cự mãng.
Hắn vẫy tay thu lại Hoàng Cân Lực Sĩ Phù đã cũ nát đang lơ lửng trên
không trung, lại móc ra mấy lệnh bài màu xám cùng một trữ vật phù trên
người cự mãng.
Liễu Minh không nhìn kỹ mà thu chúng lại, sau đó nhanh chóng ngồi tại chỗ uống một viên Kim Nguyên Đan rồi điều tức.
Khuê Mộc tôn giả ở xa thấy Liễu Minh trảm sát cự mãng thì mừng rỡ,
sau khi suy nghĩ một chút, nhoáng cái đã xuất hiện bên người Hoàng Oánh ở cạnh tảng đá.
Nữ nhân này vẫn đang nhắm mắt nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Khuê Mộc tôn giả xem qua rồi lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng
nàng, lại vỗ mấy cái sau lưng thì mới thấy sắc mặt nàng khá hơn một
chút.
Lúc này Khuê Mộc tôn giả mới nhìn Liễu Minh một cái, cũng ngồi xuống
đất rồi lấy ra một ngọc bình màu xanh, mở bình dốc một loại linh dược
trong veo vào miệng.
Tiếp theo y một tay bắt quyết, toàn thân tỏa ra một tầng ánh sáng
xanh lập lòe hội tụ về chỗ cánh tay đứt, rồi y bắt đầu niệm chú.
Chỗ vết thương có thanh quang hội tụ, vô số cơ thịt mọc ra rồi trong nháy mắt đã hình thành một cánh tay mới.
Lát sau, Hoàng Oánh tỉnh lại, nhìn cảnh bừa bãi xung quanh và Khuê Mộc tôn giả cùng Liễu Minh đang ngồi, tỏ vẻ bối rối nói:
“Thiếp thân quả là bất tài, mới giao thủ đã bại, may mà hai vị pháp lực cao thâm mới giết được nó.”
“Đây đều là công lao của Liễu huynh, nếu không phải y đột nhiên thi
triển diệu thuật, lại dùng thuật thân kiếm hợp nhất thì dễ gì đắc thủ.”
Khuê Mộc tôn giả mở mắt mỉm cười nói.
Liễu Minh nghe vậy thì chỉ mỉm cười, không nói gì mà tiếp tục thúc giục dược lực khôi phục pháp lực.
“Xem ra trước đây tiểu muội gặp được Liễu huynh, vận khí quả thật quá tốt.” Đôi mắt Hoàng Oánh xoay chuyển, thở dài nói, sau đó lấy ra một
viên đan dược, cũng tùy tiện ngồi xuống khôi phục pháp lực.
Trọn vẹn mất hơn nửa ngày, dưới sự giúp đỡ của dược lực, ba người đã
khôi phục hơn phân nửa thương thế, mà pháp lực trong người cũng hồi phục bảy tám phần.
Lúc này ba người kiểm kê lệnh bài, kết quả thu được đủ mười sáu miếng, thì ba người tự nhiên đại hỉ.
“Không biết hai vị sau khi ra ngoài thì có tính toán gì không?” Đột nhiên Khuê Mộc tôn giả cất tiếng hỏi.
“Ài, thân hãm hiểm địa, may mắn sống sót coi như là có thu hoạch rồi, lần này ra ngoài thiếp thân muốn củng cố tu vi, hảo hảo bế quan một
phen!” Hoàng Oánh thở dài một tiếng, nói.
“Tại hạ chỉ là một kẻ tán tu, đến nơi nào hay nơi đó, trước tiên cứ
ra ngoài rồi hãy nói sau.” Liễu Minh cũng chỉ trả lời qua loa, hiển
nhiên không muốn nhiều lời.
“Đúng là chúng ta còn chưa thoát ly hiểm cảnh, hay là trước tiên đến
nhìn xem, để cho hai cường giả Thiên Tượng hao phí vô số tâm huyết bố
trí ra Thiên Yêu tinh huyết, rốt cục là như thế nào rồi nói sau!” Ánh
mắt Khuê Mộc tôn giả lóe lên, gật đầu nói.
Vì vậy, sau khi chỉnh đốn đơn giản, ba người hóa thành ba đạo độn quang phá không hướng về trung tâm bí cảnh.
Một chén trà sau, tại trung tâm bí cảnh, ba đạo độn quang màu sắc
khác nhau lần lượt phóng đến, dừng lại giữa không trung không nhúc
nhích.
Đúng là ba người Liễu Minh.
Hai mắt Liễu Minh híp lại, nhìn xuống phụ cận khu đất trống dưới
chân, chẳng qua chỉ là một bãi cỏ nhìn thấy không thấy điểm cuối mà
thôi.
Nhưng mà những cây cỏ này khô héo không chịu nổi, tựa như đã lâu lắm rồi không có hấp thu hơi nước.
“Sao có thể như vậy?” Sắc mặt Khuê Mộc tôn giả hết sức khó coi, thần thức quét qua nhưng không hề cảm thấy gì.
Hoàng Oánh đồng dạng cũng cau mày.
Liễu Minh tức thì nhắm chặt hai mắt, đứng bất động, hiển nhiên là đang suy nghĩ điều gì đó.
Bỗng nhiên hắn mở ra hai mắt, khóe miệng mỉm cười, nhìn về phía Khô
Mộc tôn giả và Hoàng Oánh nhàn nhạt nói ra: “Thiên yêu lệnh bài.”
Khuê Mộc tôn giả và Hoàng Oánh nghe vậy thì mới giật mình.
Ba người đều đem lệnh bài trên người mang ra, mà khi tất cả mười sáu
miếng lệnh bài xuất hiện thì trên không trung một cỗ chấn động xuất
hiện.
“Vèo vèo” thanh âm nổi lên!
Mười sáu khối lệnh bài tối tăm mờ mịt run lên, sau đó nhao nhao kích
bắn vào không trung, nhanh chóng hội tụ, ẩn hình tạo thành một đồ án cực kỳ huyền ào.
Đồ án này trên không trung quay tít một vòng, liền hướng lên phía
trên cao bay đi, sau một tiếng trầm đục liền phun ra một đạo cột sáng
màu trắng nhũ, vừa vặn bao trên bãi cỏ.
“Oanh” một tiếng.
Cột sáng màu trắng nhũ sau khi tiếp xúc mặt đất liền biến thành từng vòng sáng lan tỏa ra xung quanh.
Hư không phía trên đồng cỏ một hồi vặn vẹo, cảnh vật bỗng nhiên thay
đổi, một vầng sáng giống nửa vòng tròn khổng lồ lăng không hiển hiện,
bên trong là một khoảng không lớn tầm gần một trăm mẫu tràn ngập sương
mù màu xám, thần thức quét đến thì không thể nào xuyên thấu vào được
Bốn phía màn sáng có mười sáu cột đá cao như cột chống trời, tạo thành một vòng tròn, đem màn sáng óng ánh này vây ở chính giữa.
Mà nhìn kỹ thì trên đỉnh đầu cột đá đều khắc một đồ án tướng mạo quái dị đầu yêu thân người, có cái thì như mãnh sư, có cái thì như liệp báo, có cái như cá sấu, có cái lại như cự mãng, tư thái đều không đồng nhất
nhưng rất là sống động.
Mà ở vị trí trái tim từng đồ án đều có một lỗ khảm lớn chừng nắm đấm, từ hình dáng cùng kích thước lớn nhỏ đều có thể phán đoán là ăn khớp
với lệnh bài.
“Nơi đây chính là trung tâm cấm chế của bí cảnh rồi, chỉ cần đem
những lệnh bài màu xám chúng ta lấy được khảm lên
cột đá là chúng ta có
thể lập tức vào trong, chắc hẳn Thiên yêu tinh huyết cũng ở trong đó
rồi.” Khuê Mộc tôn giả thấy vậy lập tức hưng phấn, khó có thể che giấu
nhiệt huyết trong lòng.
Liễu Minh nghe vậy thì gật đầu, một tay khẽ vẫy vào không trung.
Trên không trung, đồ án do lệnh bài tạo thành đang im ắng bỗng mở ra, hóa thành một quầng trăng mờ hạ xuống, nhao nhao chui vào lỗ khảm trong cột đá.
Từng khối lệnh bài được khảm vào, hào quang trên từng cột đá tương
ứng phát sáng lên, từ đó bắn ra một đạo tinh quang, hướng vào màn sáng
chính giữa chui vào, khiến cho sương mù màu xám trong màn sáng vốn đang
bất động thì kịch liệt xoay chuyển.
Lúc lệnh bài cuối cùng khảm lên, bầu trời vạn trượng phía trên bỗng
cuồng biến, ban đầu trời quang vạn dặm lúc này mây đen giăng đầy, thỉnh
thoảng truyền đến thanh âm hỗn hợp của từng đạo lôi điện.
Sau một khắc, bên trong màn sáng kịch liệt xoay chuyển, mà màn sáng óng ánh cũng lay động mãnh liệt.
Bỗng nhiên “Phanh” một tiếng giòn vang!
Màn sáng óng ánh dưới một đạo lôi điện thô to giáng xuống, ầm ầm vỡ vụn.
Sương mù màu xám trong đó tản ra, vẻn vẹn sau hai ba hô hấp công phu liền đem Liễu Minh ba người bao phủ vào trong đó.
“Đây đều là công lao của Liễu huynh, nếu không phải đột nhiên thi
triển diệu pháp cùng với Nhân Kiếm hợp nhất thì cũng không thể đắc thủ
dễ dàng như vậy.” Khuê Mộc tôn giả mở mắt ra, mỉm cười nói.
Liễu Minh nghe vậy thì chỉ mỉm cười, không nói gì mà tiếp tục thúc giục dược lực khôi phục pháp lực.
“Xem ra trước đây tiểu muội gặp được Liễu huynh, vận khí quả thật quá tốt.” Đôi mắt Hoàng Oánh xoay chuyển, thở dài nói, sau đó lấy ra một
viên đan dược, cũng tùy tiện ngồi xuống khôi phục pháp lực.
Trọn vẹn mất hơn nửa ngày, dưới sự giúp đỡ của dược lực, ba người đã
khôi phục hơn phân nửa thương thế, mà pháp lực trong người cũng hồi phục bảy tám phần.
Lúc này ba người kiểm kê lệnh bài, kết quả thu được đủ mười sáu miếng, thì ba người tự nhiên đại hỉ.
“Không biết hai vị sau khi ra ngoài thì có tính toán gì không?” Đột nhiên Khuê Mộc tôn giả cất tiếng hỏi.
“Ài, thân hãm hiểm địa, may mắn sống sót coi như là có thu hoạch rồi, lần này ra ngoài thiếp thân muốn củng cố tu vi, hảo hảo bế quan một
phen!” Hoàng Oánh thở dài một tiếng, nói.
“Tại hạ chỉ là một kẻ tán tu, đến nơi nào hay nơi đó, trước tiên cứ
ra ngoài rồi hãy nói sau.” Liễu Minh cũng chỉ trả lời qua loa, hiển
nhiên không muốn nhiều lời.
“Đúng là chúng ta còn chưa thoát ly hiểm cảnh, hay là trước tiên đến
nhìn xem, để cho hai cường giả Thiên Tượng hao phí vô số tâm huyết bố
trí ra Thiên Yêu tinh huyết, rốt cục là như thế nào rồi nói sau!” Ánh
mắt Khuê Mộc tôn giả lóe lên, gật đầu nói.
Vì vậy, sau khi chỉnh đốn đơn giản, ba người hóa thành ba đạo độn quang phá không hướng về trung tâm bí cảnh.
Một chén trà sau, tại trung tâm bí cảnh, ba đạo độn quang màu sắc
khác nhau lần lượt phóng đến, dừng lại giữa không trung không nhúc
nhích.
Đúng là ba người Liễu Minh.
Hai mắt Liễu Minh híp lại, nhìn xuống phụ cận khu đất trống dưới
chân, chẳng qua chỉ là một bãi cỏ nhìn thấy không thấy điểm cuối mà
thôi. Nhưng mà những cây cỏ này khô héo không chịu nổi, tựa như đã lâu
lắm rồi không có hấp thu hơi nước.
“Sao có thể như vậy?” Sắc mặt Khuê Mộc tôn giả hết sức khó coi, thần thức quét qua nhưng không hề cảm thấy gì.
Hoàng Oánh đồng dạng cũng cau mày.
Liễu Minh tức thì nhắm chặt hai mắt, đứng bất động, hiển nhiên là
đang suy nghĩ điều gì đó. Bỗng nhiên hắn mở ra hai mắt, khóe miệng mỉm
cười, nhìn về phía Khô Mộc tôn giả và Hoàng Oánh nhàn nhạt nói ra:
“Thiên yêu lệnh bài.”
Khuê Mộc tôn giả và Hoàng Oánh nghe vậy thì mới giật mình.
Ba người đều đem lệnh bài trên người mang ra, mà khi tất cả mười sáu
miếng lệnh bài xuất hiện thì trên không trung một cỗ chấn động xuất
hiện.
“Vèo vèo” thanh âm nổi lên!
Mười sáu khối lệnh bài tối tăm mờ mịt run lên, sau đó nhao nhao kích
bắn vào không trung, nhanh chóng hội tụ, ẩn hình tạo thành một đồ án cực kỳ huyền ảo. Đồ án này trên không trung quay tít một vòng, liền hướng
lên phía trên cao bay đi, sau một tiếng trầm đục liền phun ra một đạo
cột sáng màu trắng nhũ, vừa vặn bao trên bãi cỏ.
“Oanh” một tiếng.
Cột sáng màu trắng nhũ sau khi tiếp xúc mặt đất liền biến thành từng
vòng sáng lan tỏa ra xung quanh. Hư không phía trên đồng cỏ một hồi vặn
vẹo, cảnh vật bỗng nhiên thay đổi, một vầng sáng giống nửa vòng tròn
khổng lồ lăng không hiển hiện, bên trong là một khoảng không lớn tầm gần một trăm mẫu tràn ngập sương mù màu xám, thần thức quét đến thì không
thể nào xuyên thấu vào được. Bốn phía màn sáng có mười sáu cột đá cao
như cột chống trời, tạo thành một vòng tròn, đem màn sáng óng ánh này
vây ở chính giữa.
Nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu cột đá đều khắc một đồ án
tướng mạo quái dị đầu yêu thân người, có cái thì như mãnh sư, có cái thì như liệp báo, có cái như cá sấu, có cái lại như cự mãng, tư thái đều
không đồng nhất nhưng rất là sống động. Mà ở vị trí trái tim từng đồ án
đều có một lỗ khảm lớn chừng nắm đấm, từ hình dáng cùng kích thước lớn
nhỏ đều có thể phán đoán là ăn khớp với lệnh bài.
“Nơi đây chính là trung tâm cấm chế của bí cảnh rồi, chỉ cần đem
những lệnh bài màu xám chúng ta lấy được khảm lên cột đá là chúng ta có
thể lập tức vào trong, chắc hẳn Thiên yêu tinh huyết cũng ở trong đó
rồi.” Khuê Mộc tôn giả thấy vậy lập tức hưng phấn, khó có thể che giấu
nhiệt huyết trong lòng.
Liễu Minh nghe vậy thì gật đầu, một tay khẽ vẫy vào không trung.
Trên không trung, đồ án do lệnh bài tạo thành đang im ắng bỗng mở ra, hóa thành một quầng trăng mờ hạ xuống, nhao nhao chui vào lỗ khảm trong cột đá.
Từng khối lện bài được khảm vào, hào quang trên từng cột đá tương ứng phát sáng lên, từ đó bắn ra một đạo tinh quang, hướng vào màn sáng
chính giữa chui vào, khiến cho sương mù màu xám trong màn sáng vốn đang
bất động thì kịch liệt xoay chuyển.
Lúc lệnh bài cuối cùng khảm lên, bầu trời vạn trượng phía trên bỗng
cuồng biến, ban đầu trời quang vạn dặm lúc này mây đen giăng đầy, thỉnh
thoảng truyền đến thanh âm hỗn hợp của từng đạo lôi điện. Sau một khắc,
bên trong màn sáng kịch liệt xoay chuyển, mà màn sáng óng ánh cũng lay
động mãnh liệt.
Bỗng nhiên “Phanh” một tiếng giòn vang!
Màn sáng óng ánh dưới một đạo lôi điện thô to giáng xuống, ầm ầm vỡ
vụn. Sương mù màu xám trong đó tản ra, vẻn vẹn sau hai ba hô hấp công
phu liền đen Liễu Minh ba người bao phủ vào trong đó.