Bên trong kiếm quang màu vàng Liễu Minh đưa mắt nhìn xuống, chợt phát hiện ở trăm dặm phía trước, không còn núi non gì cả.
Bên ngoài phần cuối của sơn mạch mơ hồ là một mảng hoang mạc màu đen.
Cát đen mênh mông bát ngát, một mực trải dài đến cuối tầm mắt.
Liễu Minh nhíu mày, lúc này lật tay lấy ra địa đồ của Trư Long Sơn Mạch, lập tức dùng thần thức quét qua rồi có chút giật mình.
Dựa vào ghi chép trên bản đồ, trước mắt phải là một mảng thảo nguyên mới đúng, trong nội tâm hắn lập tức có chút kinh nghi.
Kiếm quang chớp động mấy cái, Liễu Minh đã xuất hiện ở nơi giáp với hoang mạc màu đen.
Lúc này, hắn thả thần thức dò xét về phía trước, cũng không phát hiện điều gì khác thường, nhưng hoang mạc màu đen này lại mơ hồ gây cho hắn
một cảm giác bồn chồn bất an.
“Có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ bản đồ này sai lầm hay sao?” Liễu Minh thu kiếm quang ngừng lại, trong nội tâm không khỏi một hồi do dự.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy mảng hoang mạc này diện tích
tối thiểu cũng hơn vạn dặm (vuông), nếu chạy vòng qua rõ ràng không phải là điều thực tế.
Ngay tại lúc Liễu Minh đang do dự, đằng sau xuất hiện độn quang như sấm động, hiển nhiên không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp đến đây.
“Không thể chần chừ được nữa, điều quan trọng nhất là trốn chạy khỏi
gã Lôi Yêu!” Liễu Minh quyết định thật nhanh, lập tức dứt khoát thúc dục phi kiếm dưới chân, lần nữa hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng bay
thẳng vào bên trong hoang mạc.
Sau thời gian uống một chén trà, Lôi quang màu tím lóe lên xuất hiện nơi biên giới hoang mạc.
Hào quang màu tím thu lại, lộ ra thân ảnh đại hán mặc trường bào tím, đúng là Lôi Yêu Liệt Chấn Thiên một đường truy kích Liễu Minh đến tận
chỗ này.
“Quỷ Mạc!” Liệt Chấn Thiên nhìn vào mảng sa mạc đen sì trước mặt, hít một hơi dài khí lạnh, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Quỷ Mạc như thế nào lại xuất hiện ở đây, xem ra lúc này đại cơ duyên của Lôi Mỗ đến rồi.” Liệt Chấn Thiên cẩn thận dò xét hoang mạc màu đen
trước mặt một hồi, rồi không khỏi lầm bầm vài câu.
Trong lúc tâm niệm hắn đang chuyển động không ngừng, một cỗ đại khí
tức thâm sâu khôn lường, từ hơn mười dặm phía sau đang hùng hổ phá không mà đến.
Lập tức sắc mặt Liệt Chấn Thiên đại biến, cỗ khí tức này cường đại vô cùng thậm chí còn hơn mình chút ít, hơn nữa hắn cũng có thể cảm nhận
được một cỗ cuồng phong bàng nhiên chi lực đang từ xa cuốn tới, rõ ràng
đây là đối đầu của hắn, một trong ba cường giả Yêu tộc tại Nam Hoang,
Phong Yêu Ma Cật không thể nghi ngờ!
Liệt Chấn Thiên âm thầm kêu khổ.
Phong Yêu lần này đến đây nguyên nhân chắc hẳn là do con cháu của hắn đã bị Liệt Chấn Thiên sát hại lúc trước, nếu đối phương đã theo đuổi
đến đây rõ ràng đã theo dõi hành tung của mình, xem ra không cách nào
đơn giản mà tránh đi được.
Mà hắn một đường truy đuổi Liễu Minh đến tận đây, làm cho Pháp lực của mình bị tiêu hao không nhỏ.
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền không khỏi giật mình, không nghĩ gì tiếp
lập tức lấy ra một viên đan dược (tối tăm mờ mịt) nuốt vào, trong phút
chốc đã khôi phục được phần nào Pháp lực.
Nữa tuần trà sau, cách đó không xa một luồng cuồng phong gào thét bay tới, tỏa ra phong áp mãnh liệt, thậm chí làm cho người ta có cảm giác
không thở được.
“Liệt Chấn Thiên, ngươi dám can đảm giết chết huyết mạch của lão phu, chẳng lẽ cho rằng có thể giấu giấu giếm giếm được hay sao? Hôm nay lão
phu sẽ lấy tính mạng của ngươi để an ủi vong linh trên trời của con ta!” Trong cuồng phong, một gã nam tử tướng mạo có chút mơ hồ không nhận rõ, toàn thân đều bị Phong Nhận bao bọc, đang nghiêm nghị trách mắng.
Hắn vừa dứt lời, lập tức cuồng phong rung lên, hai đạo Phong Nhận cực lớn bay ra, mỗi đạo đều lớn khoảng ba bốn mươi trượng, thanh quang chói mắt, sau một hồi tiêm minh xé gió bỗng cả hai hợp lại huyễn hóa thành
một thanh Cự Kiếm màu xanh lớn chừng năm sáu mươi trượng, bay thẳng đến
Liệt Chấn Thiên hung hăng chém xuống.
“Ma Cật, năm trăm năm trước ta và ngươi đã đánh một trận chưa phân
thắng bại, xem ra hôm nay phải kết thúc mọi ân oán, coi ai là người mạnh nhất tại Nam Hoang Yêu tộc này!” Liệt Chấn Thiên đột nhiên lạnh lùng
nói một câu, sau đó há miệng phun ra một khỏa Lôi Xoa màu vàng, theo gió lớn lên đến khoảng một trượng, liền bị hắn bắt lại nắm chặt trong tay.
Tiếp theo, quanh thân Lôi Yêu Lôi quang đại thịnh, Lôi ti quấn đầy
quanh thân đan xen hội tụ lại cùng một chỗ, ngưng tụ ra một đạo Lôi hồ
màu vàng to cỡ miệng bát, điên cuồng rót vào bên trong Lôi xoa, xong
xuôi đâu đó hắn liền ném Lôi xoa lên không.
Lôi xoa vừa rời khỏi tay, bỗng nhiên nổ vang một tiếng vụt lớn lên
chừng hơn mười trượng, một đạo Lôi hồ thô to dị thường từ trong Lôi xoa
lóe lên bay ra, lập tức hóa thành một con Giao Long màu vàng dài mười
mấy trượng xông tới phía trước Cự Kiếm màu xanh.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Cự kiếm và Điện Giao quấn vào nhau!
Lôi quang lóe lên, Điện Giao màu vàng ngưng tụ ra móng vuốt nhọn
hoắc, một mực cuốn lấy Cự kiếm trong không trung, cả hai không ngừng
rung động, phát ra trận trận tiếng nổ chói tai.
Đang đứng trong cuồng phong, Phong Yêu thấy vậy bèn gầm lên một
tiếng, nắm chặt một tay lại, Cự kiếm màu xanh bỗng nhiên rung lên, một
tiếng thanh minh nổ vang, Cự kiếm màu xanh bạo liệt hóa thành vô số
Phong Nhận dài hơn trượng, bốn phương tám hướng kích xạ ra.
Điện Giao màu vàng lập tức bị vô số Phong Nhận chém trúng, Lôi ti bên ngoài tán loạn, thân hình vặn vẹo điên cuồng, chỉ chống đỡ được trong
chốc lát liền ầm ầm tán loạn biến mất.
Tiếp theo, Phong Yêu Ma Cật một tay kết pháp ấn, Phong Nhận màu xanh
đầy trời lượn vòng giữa không trung, trong khoảnh khắc hóa thành năm cỗ
vòi rồng to chừng mười trượng, sau đó năm đạo vòi rồng biến ảo một lần
nữa huyễn hóa thành một hư ảnh phong chưởng óng ánh chừng năm sáu mươi
trượng, hướng về Lôi Yêu đánh xuống.
“Huyền Phong chi lực!”
Liệt Chấn Thiên thấy được màn này, khóe mắt không khỏi nhíu lại, nghẹn ngào kêu lên, nội tâm nhanh chóng trầm xuống.
Sau đó, hắn cũng không chút do dự, một tay bấm niệm pháp quyết, tay
còn lại giơ lên, một đạo pháp quyết lóe lên bay vào bên trong Lôi xoa.
Lôi xoa điên cuồng rung động, mặt ngoài tuôn ra vô số Linh văn màu
vàng, từng đạo Lôi hồ cũng như vậy mà bắn ra, đan xen lẫn nhau kết thành một cái Điện tráo màu vàng chừng hơn một trượng đem Liệt Chấn Thiên bao phủ vào trong đó.
Cuồng Phong mãnh liệt cuốn tới nơi, Phong chưởng cực lớn óng ánh
trong khoảnh khắc liền xuất hiện bên trên Điện tráo màu vàng, năm đầu
ngón tay mãnh liệt bóp lại, đem Điện tráo màu vàng nắm chặt vào bên
trong.
Sau một khắc, vô số Phong Nhận màu xanh rậm rạp chằng chịt bắn ra, nhao nhao đánh vào mặt ngoài Điện tráo màu vàng.
Một hồi âm thanh “Xì xì bùm bùm” truyền ra!
Mặt ngoài Điện tráo màu vàng chợt xuất hiện nhiều đạo Lôi hồ (thô) to chừng ngón cái giăng mắc tứ tán khắp nơi, đại phát thần uy ngăn cản
toàn bộ Phong Nhận lại bên ngoài.
Nhưng cũng chỉ giữ được nửa canh giờ, sau đó mặt ngoài Điện tráo màu vàng trở nên có chút mỏng manh.
“Liệt Chấn Thiên, không phải ngươi cùng với lão phu phân tranh cao
thấp hay sao, tại sao co đầu rút cổ bên trong vòng bảo hộ
như vậy!”
Phong Yêu Ma Cật lạnh lùng châm chọc, pháp quyết trên tay không ngừng
biến hóa, Phong chưởng óng ánh lại phồng lớn lên vài phần, sau một khắc, vô cùng vô tận Phong Nhận màu xanh không ngừng tuôn ra, chém liên tục
vào Điện tráo màu vàng.
Liệt Chấn Thiên lúc này không khỏi cảm thấy phiền muộn, vốn dĩ tu vi
của hắn đã không bằng Phong Yêu, lúc trước dựa vào công pháp Lôi thuộc
tính huyền hiệu của mình mà chèo chống, cùng Phong Yêu có địa vị ngang
nhau.
Hiện tại vì truy đuổi Liễu Minh mà không được ngủ nghỉ hơn một tháng
trời, trên đường lại không tiếc hao phí tinh huyết nhiều lần thi triển
bí thuật Huyết Lôi Độn, nên giờ phút này vô luận là Pháp lực hay nguyên
khí đều không thể sánh bằng lúc trước, mà hiện tại Phong Yêu Ma Cật đang thi triển Huyền Phong, tựa hồ đã đại thành viên mãn, uy lực thâm sâu
khôn lường, hiển nhiên Lôi Yêu không thể chi trì lâu được.
Trước mắt chỉ có thể kéo dài thêm phút nào hay phút đó, sau đó tìm
kiếm khe hở lợi dụng Huyết Lôi Độn bí thuật nhanh chóng trốn chạy, đây
mới là kế sách tốt nhất.
Liệt Chấn Thiên suy nghĩ trong lòng như vậy liền lập tức mãnh liệt
thúc dục Pháp lực trong cơ thể củng cố lại Điện tráo màu vàng, đồng thời cũng nuốt vào đan dược khôi phục Pháp lực.
Đúng lúc này, bên trong hoang mạc cách hai người không xa, đột nhiên truyền ra một hồi tiếng rít.
Nguyên bản hoang mạc màu đen đang yên tĩnh, giờ phút này bỗng nhiên
xuất hiện cuồng phong quỷ dị, vô số cát đá bị cuốn bay, nhìn bằng mắt
thường có thể thấy được khắp hoang mạc cuồng phong nổi lên lên bốn phía, phảng phất như là vật sống.
“Chẳng lẽ cái này là … Quỷ Mạc?” Phong Yêu Ma Cật đang đứng trong
cuồng phong thấy vậy, ánh mắt nhìn thoáng qua một chút đã nhận ra Quỷ
Mạc, lúc này thần sắc khẽ động, đột nhiên thu tay lại.
Lập tức “Oanh” một tiếng, hư ảnh Phong chưởng cực lớn tán loạn đi,
hóa thành vô số đạo Phong Nhận thật nhỏ vèo vèo bay vụt về cuồng phong
quanh thân y.
Liệt Chấn Thiên tự nhiên cảm thấy Phong lực quanh thân tản ra, cũng
liền thu lại công pháp, Điện tráo màu vàng bỗng nhiến hóa thành vô số
đạo Lôi hồ thật nhỏ, trong chớp mắt đã thu về dung nhập vào trong cơ
thể.
Sau đó hắn nhướng mày, im lặng liếc nhìn Phong Yêu Ma Cật.
“Liệt Chấn Thiên, hôm nay lão phu tạm thời tha cho ngươi một mạng,
nếu sau này ngươi có thể còn sống lão phu sẽ tìm đến tính sổ với ngươi!” Phong Yêu Ma Cật lạnh lùng, vừa dứt lời liền hóa thành một đạo vòi rồng gào thét xông vào bên trong Quỷ Mạc, trong khoảnh khắc đã biến mất khỏi tầm mắt của Liệt Chấn Thiên.
Liệt Chấn Thiên thấy vậy, cũng vẫy tay, đem Lôi xoa màu vàng giữa
không trung thu lại, âm trầm nhìn về sa mạc màu đen trước mặt, sau một
hồi cũng cắn răng hóa thành một đạo độn quang màu tím bay vào Quỷ Mạc.
Sau khi Liễu Minh cùng Phong Lôi hai người trước sau đi vào hoang
mạc, tại biên giới của hoang mạc cuồng phong nổi lên mãnh liệt, khắp sa
mạc không ngừng co rút, càng lúc càng nhanh.
Sau một canh giờ, nguyên bản là một hoang mạc mênh mông cát đen, lại quỷ dị biến mất vô tung vô ảnh.
Cùng một thời gian, Liễu Minh đang ngự kiếm bay trong sa mạc tối om.
Sau khi hắn tiến vào bên trong hoang mạc, mơ hồ cảm giác được nơi
biên giới của hoang mạc có va chạm của hai cỗ khí tức cường đại, nhưng
không biết rõ Liệt Chấn Thiên đang giao thủ cùng ai.
Nhưng bất kể sự tình này cụ thể là gì hắn căn bản không thèm để ý tới, chỉ tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước.
Nửa canh giờ tiếp theo, hắn kinh ngạc phát hiện ra, Lôi Yêu không hề
đuổi theo nữa, thậm chí ngay cả khí tức của y cũng biến mất không thể
cảm nhận được.
Đang lúc hắn hơi buông lỏng muốn ngừng lại, đột nhiên thân hình mất thăng bằng, cả người lập tức bị rơi thẳng xuống.
Chính là thình lình có một cỗ lực vô cũng mãnh liệt đem hắn hút xuống mặt đất.
Liễu Minh hết sức kinh hãi, lúc này thúc dục Pháp lực muốn ổn định lại thân hình, nhưng phát hiện không có chút hiệu quả nào.
Ngay tại lúc hắn sắp tiếp cận mặt đất, thân hình chợt uốn éo vài cái, “Phù phù” một tiếng, hai chân trầm trọng đáp xuống mặt đất, núi non phụ cận ở xung quanh như thoáng chấn động.
“Sa mạc này quả nhiên có gì đó kỳ lạ.”
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, thì thào tự nói một câu, sau đó đem
tiểu kiếm màu vàng thu lại trong người, một tay bắt quyết, một lần nữa
muốn khu vân đằng không bay đi.
Nhưng hắn chỉ bay lên được mấy chục trượng, cảm giác càng lên cao
liền bị một cỗ áp lực càng lớn đè xuống, hơn nữa phi hành theo kiểu này
Pháp lực hao tốn thật kinh người.
Chỉ vẻn vẹn vài hơi thở, hắn đã tiêu hao hết non nửa Pháp lực, tâm niệm nhanh chóng chuyển xuống, lập tức hạ mình rơi xuống.
Liễu Minh đứng trên mặt đất thoáng chút do dự, sau đó quyết định dựa theo đường cũ quay lại một đoạn xem thế nào.
Song khi hắn vừa mới quay người được vài bước, sa mạc sau lưng bỗng
bão cát nổi lên, từng đạo cuồng phong xen lẫn cát đen của sa mạc phô
thiên cái địa cuốn tới.