“Liễu huynh, đang nhìn cái gì vậy?” Người nói chuyện chính là Đồ Nhĩ từ một hướng khác chạy tới.
“À, không có gì, tại hạ chỉ là thuận mắt quan sát thôi.” Liễu Minh
sau khi thấy thiếu nữ Sa tộc kia đi đến một cái lều vải khác mới như có
điều suy nghĩ, quay đầu đáp một câu.
“Đại trưởng lão đã đồng ý gặp ngươi rồi, mau đi theo ta.” Đồ Nhĩ lơ đễnh nói.
“Vậy làm phiền Đồ huynh dẫn đường.” Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên vui vẻ nói.
Thành Thiên Sa này nhìn qua không lớn, Liễu Minh sau một hồi đi bảy
ngoặt tám rẽ theo Đồ Nhĩ, rất nhanh đã tới trước mấy gian nhà bằng đất
màu đen.
Hắn cùng Đồ Nhĩ đi tới, thấy nơi đây đa số đều là lều vải nên dù ngôi nhà đất màu đen này nhìn như đơn giản, nhưng đủ nói rõ người trong
phòng có thân phận cao siêu rồi.
“Xem ra Liễu huynh cũng đã nhìn ra kiến trúc nơi đây không đơn giản
rồi. Mấy gian phòng ốc này là do một vị luyện khí sư ngộ nhập nơi này
hơn vạn năm trước, bởi vì cảm tạ ơn cứu mạng mà tế luyện ra, độ kiên cố
có thể so với linh khí bình thường, từ đó đến sau liền trở thành chỗ ở
cho các đời trưởng lão của bổn tộc.” Đồ Nhĩ hình như nhận ra nghi điểm
của Liễu Minh, bèn giải thích cặn kẽ.
Liễu Minh lúc này mới chợt hiểu, gật đầu rồi cùng Đồ Nhĩ đi vào trong căn nhà đất đầu tiên.
Trong phòng khá rộng rãi, vuông vuông vức vức, rất hợp quy tắc, đồ
đạc bên trong cũng vô cùng đơn giản, chỉ bày biện mấy cái bàn bằng đá
xám, trên bàn thình lình có đặt sẵn một bình trà xanh cùng một bộ chén,
bình trà tức thì còn bốc chút hơi nóng, trên vách tường cuối phòng lại
có một tấm liếp vải năm màu, hình như là nơi thông sang một gian nhà
bằng đất khác ở phía sau.
Đồ Nhĩ ý nhị dặn Liễu Minh ngồi xuống, sau đấy bản thân y thì bước nhanh vào hậu đường.
Chỉ sau một lát, một vị lão giả hơi mập, thân mặc trường bào bằng vải xô, đầu trùm vải trắng, chậm rãi từ hậu đường đi ra. Đồ Nhĩ theo sát
sau lưng vị này.
“Liễu huynh, vị này là đại trưởng lão Đồ Cách Nhĩ của tộc ta.” Đồ Nhĩ nhìn Liễu Minh, một ngón tay khẽ nâng, chỉ về phía lão giả hơi mập rồi
cất lời giới thiệu.
“Vãn bối bái kiến Đồ trưởng lão!” Liễu Minh dùng thần thức quét qua
vị lão giả hơi mập, lại không cách nào cảm ứng được tu vi y sâu cạn thế
nào, trong nội tâm hơi kinh hãi, vội vàng đứng dậy ôm quyền, khom người
nói.
“Vị này là Liễu huynh đệ mà ngươi nhắc tới khi trước à, không cần
khách khí, ngồi đi.” Lão giả hơi mập mặt từ hòa đưa mắt đánh giá Liễu
Minh, xong cười nhẹ mở miệng nói.
“Đa tạ đại trưởng lão!” Liễu Minh cực kỳ khách khí trả lời.
“Nghe nói Liễu đạo hữu cũng là vô tình tiến nhập nơi này phải không?” Lão giả hơi mập đi đến chỗ một cái ghế ở bên canh, chậm rãi ngồi xuống
rồi mỉm cười hỏi.
“Đúng là như vậy. Vãn bối thực sự không biết nơi đây lại là nơi cư
trú của quý tộc, không biết đại trưởng lão có biện pháp nào có thể giúp
tại hạ rời khỏi vùng hoang mạc này không. Không dám giấu tiền nối, vãn
bối còn có việc quan trọng bên người, không cách nào lưu lại nơi đây quá lâu.” Liễu Minh sau khi thấy vị trưởng lão này ngồi xuống thì cũng ngồi xuống theo, đồng thời mở miệng hỏi.
“Nơi đây chính là một vùng cấm địa, trong mấy vạn năm nay mới có
người tiến vào, hiếm có người nào có thể đi ra, việc đạo hữu muốn rời
khỏi chỉ e là cực kỳ khó khăn. Liễu đạo hữu nếu không ngại, trước tiên
cứ ở lại nơi này thêm một thời gian ngắn nữa, nếu có cơ duyên tới mới có chút khả năng rời đi.” Lão giả hơi mập sau khi suy nghĩ một chút, cuối
cùng trả lời như vậy.
“Theo như lời của đại trưởng lão thì cơ duyên là…” Liễu Minh nghe vậy cả kinh, vội vã hỏi.
“Khi cơ duyên tới, đạo hữu tự nhiên sẽ biết. Trước lúc đó, lão phu
không tiện nói thêm gì cả. Đồ Nhĩ, cẩn thận sắp xếp cho Liễu huynh đệ.”
Lão giả hơi mập ha ha cười cười rồi quay đầu căn dặn Đồ Nhĩ.
“Điều này là tất nhiên, xin đại trưởng lão cứ việc yên tâm. Liễu
huynh đệ không ngại thì trước hết cứ tới chỗ ta ở tạm mấy ngày, sau đó
ta sẽ tìm một nơi tốt, an trí một cái lều vải cho ngươi.” Đồ Nhĩ đứng ở
phía sau đại trưởng lão, nghe xong liền hào sảng cười to rồi nói.
“Vậy làm phiền Đồ huynh rồi.” Liễu Minh thấy dáng vẻ muốn tiễn khách
của lão giả thế, dù trong lòng còn chút điều thắc mắc, nhưng cũng chỉ có thể đứng dậy rồi cáo từ.
Thời gian kế đó, Liễu Minh liền cùng Đồ Nhĩ đi tới chỗ của y.
Nơi ở của Đồ Nhĩ là một gian lều vải khá rộng rãi so với mặt bằng
chung, bề ngoài nhìn có vẻ đơn sơ nhưng bên trong lại có đầy đủ mọi thứ.
Thời gian một ngày đêm kế đó, một mình Liễu Minh ngồi xếp bằng ở một
triền cát cách lều vải của Đồ Nhĩ không xa, mắt nhìn bầu trời mênh mông
màu vàng, trên mặt lộ ra nét trầm ngâm.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, ở nơi đây thì ngày hay đêm cũng đều giống nhau,
nhưng người Sa tộc lại làm việc, nghỉ ngơi rất đúng giờ, cực kỳ có quy
tắc.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Liễu Minh liền phục hồi tinh thần lại, nghĩ
tới một đoạn đối thoại với đại trưởng lão ở mấy canh giờ trước, tức thì
mặt lại lộ ra một nụ cười khổ.
Xem ra trước mắt, gặp phải sa mạc chứa những điều bí ẩn trùng trùng
điệp điệp kia, hắn cũng chỉ có thể tạm thời ở trong mảnh ốc đảo này, từ
từ hoạch định kế sách rời khỏi thôi.
Sau đó, hắn liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngồi trên triền cát nghỉ
ngơi khôi phục sức khỏe, khi trước bị Lôi Yêu đuổi giết một đường dài cả tháng khiến hắn sớm đã tinh cùng lực kiệt rồi.
Trong mấy ngày kế tiếp, Liễu Minh đi dạo qua khắp bốn phía trong
thành trì của người Sa tộc, một mặt để quen thuộc địa hình, một mặt để
nhanh chóng nghe ngóng các loại tin tức ở nơi đây.
Thông qua khoảng thời gian tiếp xúc này, hắn phát hiện biểu hiện của
những người trong Sa tộc đầu cực kỳ thuần phác, đối với người xa lạ như
Liễu Minh cũng không hề cảnh giác, hầu như biết gì nói đó, hơn nữa họ
đặc biệt tò mò với chuyện ở thế giới bên ngoài, trong số những điều họ
hỏi, nhỏ thì là những việc ăn, mặc, ở, đi đứng, lớn thì đến việc phân bố thế lực tu sĩ, cái gì cũng hỏi, thêm nữa là hỏi không theo thứ tự gì
cả, tựa như là nghĩ đến cái gì thì hỏi cái đó.
Liễu Minh sau khi nghe ngóng một hồi mới biết được, những người Sa
tộc này từ khi bắt đầu, đời đời chỉ mộc mực sinh hoạt trong sa mạc màu
đen này.
Mà vùng sa mạc màu đen là còn được người Sa tộc một mực coi là Thánh Địa của họ.
Về phần vì sao đặt tên là Thánh Địa thì có rất nhiều nguyên nhân, trong đó lại chẳng có cái nào thuyết phục được người nghe.
Người Sa tộc ở nơi này đã hơn mấy vạn năm, nhưng chưa từng có người
nào ra ra khỏi vùng sa mạc màu đen này, sa mạc như một bức tường thành
ngăn cách, vây khốn người Sa tộc, đồng thời lại bảo hộ họ.
Mà tu sĩ từ bên ngoài xâm nhập vào trong như Liễu Minh, trước khi
cũng từng có rất nhiều, nhưng đa số tu sĩ sau khi tiến vào nơi này thì
tu vi đều bị hạn chế xuống nhưng cấp độ khác nhau, đồng thời pháp lực sẽ từ từ tiêu tán, cuối cùng biến thành
người bình thường rồi chết già ở
chỗ này.
Liễu Minh sau khi nghe xong, trong lòng cực kỳ hoảng sợ.
Bắt hắn phải gặp kết cục như những tu sĩ đến từ bên ngoài trước kia, tự nhiên là không bao giờ chấp nhận.
Hắn sau khi hàm hồ trả lời một số vấn đề mà người Sa tộc coi là cực
kỳ quái lạ, bèn trở về chỗ ở mới do Đồ Nhĩ sắp xếp cho mình, ngồi yên
lặng một chỗ trong lều vài, bắt đầu đau khổ tự định kế sách thoát ly.
Ngay khi Liễu Minh không thể không tạm thời ở lại ốc đảo, đau khổ
tính toán kế sách, thì ở một nơi trong hoang mạc màu đen cách ốc đảo mấy ngàn dặm.
Bầu trời một màu đem ngòm, mây đen mênh mông tầng tầng lớp lớp rậm
rạp, che khuất cả bầu trời, khiến người ta cơ bản không thể nhìn tới
cuối.
Mà trong mây đen, thỉnh thoảnh có một tia chớp màu lam đen bắn ra,
lóe lên trong khoảnh khắc khiến không gian bốn phía nhất thời được chiếu sáng tỏ.
Ở dưới mây đen là bão cát ngập trời đang điên cuồng vần vũ, vô số vòi rồng đen kịt xoáy lên những hạt cát đen phủ đầy trời, cuồng phong gào
thét, cát bay tụ lại, dần dần hóa thành vô số vòng xoáy màu đen di động, không ngừng cuốn lấy cát bụi màu đen khắp bốn phía.
Ở nơi đây, quy mô bão cát so với thứ mà Liễu Minh đã gặp không biết mạnh gấp bao nhiêu lần.
Bên trong những vòng xoáy màu đen rậm rạp chằng chịt kia có vài núi
đá thấp bé, đứng ở đó mới miễn cưỡng tránh né được gió xoáy khủng bố ở
phía ngoài.
Lúc này đây, một gã đại hán mặc áo tím cùng một gã nam tử trung niên
mặc áo bào xanh đang yên lặng đứng ở chỗ giữa mấy ngọn núi đá.
Đúng là hai người Lôi Yêu, Phong Yêu.
Hai gã này tuy khi trước tiến vào sa mạc ở thời điểm, phương hướng
khác nhau, nhưng hiện tại chẳng biết vì sao lại ở cùng một chỗ, lại còn
đụng phải bão cát có quy mô lớn đến cỡ này.
Theo tiếng gió thê lương từ bốn phía không ngừng truyền đến, vòng
xoáy màu đen cũng không ngừng càn quét lên mặt đất nhấp nhô nơi núi đá
thấp bé, nhất thời phảng phất như muốn nhổ hết những núi đá thấp bé này
lên vậy.
Núi đá thấp bé hơi lắc lư, từng đợt cát bụi màu đen nhỏ không ngừng đập tới trước người Phong Yêu, Lôi Yêu.
Hai gã lúc này với đối phương cách mình không xa lại phảng phất như
không nghe thấy gì, chứng kiến thiên tượng kinh người ở bên ngoài, sắc
mặt cả hai đều có phần âm trầm.
Lông mày Phong Yêu khẽ động, sau đấy đột nhiên một tia sáng xanh lóe
lên, thình lình một thanh ngọc toa màu xanh nhạt từ trong tay áo y bay
ra.
*toa: Vật hình dạng như con thoi.
Ngọc toa màu xanh lượn vòng lên rồi lập tức tỏa ra vạn vòng sáng
xanh, bay lên không rồi hóa thành một con rồng gió màu xanh cao mấy
trượng.
Phong Yêu khẽ động thân hình rồi lập tức phóng lên trên trời, đồng thời khẽ đạp lên trên đầu con rồng gió.
Rồng gió màu xanh gào rít vang lên, thân thể khổng lồ mập mạp của nó
cuộn lại thành một đoàn, vừa vặnbao bọc Phong Yêu ở trên đầu rồng vào
bên trong.
Tức thì ánh sáng xanh lóe lên, Phong Yêu cưỡi rồng gió màu xanh, bay thẳng ra ngoài đám bão cát màu đen.
Con rồng sau khi liên tiếp đột phá qua mấy xoáy lốc màu đen, cuối cùng tránh né không nổi đập lên một lốc xoáy cực lớn.
Một tiếng “Bành” thật lớn vang lên!
Ngay khi rồng gió màu xanh tán loạn tan ta, tức thì có một bóng người màu xanh lóe lên, tăng tốc phi ra. Sau khi rồng gió gào thét một hồi
rồi ầm ầm tiêu tán, lại để lộ ra một thanh ngọc toa màu xanh nhạt ở bên
trong, nó va đập liên tiếp vào lốc xoáy xung quanh rồi bị đánh văng ra
ngoài.
Lốc xoáy khổng lồ này tựa như ẩn chứa lực lượng quỷ dị cực kỳ khủng
bố, đến cái Phong Yêu, một cường giả Thiên Tượng cảnh hậu kỳ rất mạnh mẽ cũng ngăn không nổi.
Nhìn thấy không gian xung quanh liên tiếp có những mảng cát đen bị
cuốn lên, sắc mặt Phong Yêu biến hóa, y không dám tiếp tục bay ra ngoài, chỉ thấy vung tay triệu hồi ngọc toa màu xanh, trên thân y hiện ra màn
sáng hộ thể màu xanh rồi lắc lư mấy cái, từ trong bão cát lui về bên
trong những ngọn núi thấp bé.
Thân hình Phong Yêu vừa mới đứng vững thì lôi quang màu tím chói mắt
nương theo vết rách trong không trung, gào thét từ bên cạnh người y bắn
vọt ra, đồng thời tiến nhập vào trong vòng xoáy màu đen.
Một tràng những tiếng lốp ba lốp bốp truyền đến!
Lôi quang màu tím sau khi vất vả lắm mới đi được mười trượng, đối mặt với những tường cát trùng trùng điệp điệp kia, dường như nhuệ khí tiên
tán hết rồi ầm ầm biến thành những đốm sáng lốm đa lốm đốm màu tím.
Cùng lúc đó, một bóng người màu tím bỗng nhiên từ đó bắn ngược lại,
nhoáng cái liền rơi xuống chỗ cách không xa trước mặt Phong Yêu.
Vầng sáng thu lại để lộ ra Liệt Chấn Thiên, sắc mặt gã hiện giờ cực kỳ khó coi.
Hai người bọn họ bị vây khốn ở chỗ này đã hơn nửa ngày, mà bão cát
bên ngoài không chỉ không có chút dấu hiệu ngừng lại, mà lại có xu hướng càng lúc càng nghiêm trọng, trong thời gian này, dù hai người thi triển thủ đoạn nào thì cũng đều không phá nổi gió lốc phong tỏa bên ngoài.
Càng làm cho hai người kinh hãi chính là thời gian bọn họ tiến vào sa mạc quỷ dị này cũng chưa quá lâu, liền phát hiện tu vi bản thân giảm
nhiều, sớm hôm nay cả hai cùng tụt tu vi xuống Chân Đan sơ, trung kỳ,
hơn nữa pháp lực cũng đang không ngừng bị hao hụt đi.