“Tại trung tâm sa mạc, có một di tích, đó là một tòa cung điện được
xây dựng từ không biết bao nhiêu năm về trước, trong điện có (giấu) rất
nhiều các loại Khôi Lỗi đã hư hỏng, Thanh Đồng Cự nhân Khôi Lỗi là một
trong các loại lợi hại nhất ở đó, nên có lẽ không thiếu các Khôi Lỗi
giống như vậy, Liễu huynh đệ chỉ cần từ đó tìm ra một con Khôi Lỗi còn
hạch tâm nguyên vẹn là được. Về phần phương pháp ly khai sa mạc, thứ cho lão phu không thể nói bây giờ, đợi Liễu huynh đệ đem hạch tâm về mới có thể nói rõ cho ngươi được.” Bàn lão giả thản nhiên nói.
(DG: Bàn ở đây nghĩa béo)
Liễu Minh sau khi nghe xong liền cười cười.
Bàn lão giả thần sắc bình thường, im lặng như đang chờ Liễu Minh mở miệng.
“Tiền bối đang đùa chăng, nếu người không nói cho vãn bối biết đại
khái phương pháp ly khai sa mạc, tại hạ sẽ tuyệt đối không đi di tích
tìm hạch tâm của Khôi Lỗi, vạn nhất sau khi tại hạ đem hạch tâm của Khôi Lỗi trở về, Trưởng lão vẫn không nói ra phương pháp ly khai, lại muốn
ta đi làm các việc khác thì sao. Huống hồ trong di tích cung điện mà Đại trưởng lão vừa nói, chắc hẳn là thập phần nguy hiểm, bằng không thì quý tộc đã sớm phái người đến đó, không cần ngoại nhân như ta ra tay? Tóm
lại, lý do mà tiền bối đưa ra không thể làm cho tại hạ tin phục, vậy nên nếu không có thông tin về phương pháp ly khai, chỉ sợ tại hạ không thể
đáp ứng được việc này.” Liễu Minh thản nhiên nói.
“Vậy cũng được, với biểu hiện hôm nay của Liễu huynh đệ, lão phu cũng không xem ngươi là người ngoài, có thể nói cho ngươi biết một số chuyện cũng được.” Bàn lão giả sau một phen tư lự suy nghĩ liền cười cười trả
lời.
Liễu Minh tự nhiên tỏ vẻ nguyện ý rửa tai lắng nghe.
“Nơi đây được những người bên ngoài gọi là Quỷ Mạc, nhưng trong mắt
Sa tộc chúng ta thì nó là Thánh Địa, thật ra nó là Động Thiên chi bảo
của một đại năng chi sĩ vài ngàn năm về trước. Năm đó, trước khi vị đại
năng chi sĩ này vẫn lạc đã đem bảo vật này dịch chuyển vào bên trong vết nứt không gian. Cứ mỗi mười năm, vết nứt không gian bị bảo vật này phá
vỡ một lần, xuất hiện tùy ý tại một nơi ở Nam Man, lúc đó Sa phong cuồng bạo tại khe hở yếu đi rất nhiều, cũng chính là cơ hội ly khai tốt nhất, bất quá nhất định phải (ly khai) tại một địa điểm đặc biệt mới được.”
“Sa tộc chúng ta kỳ thật đều là hậu nhân của tùy tùng vị đại năng chi sĩ kia. Đám Sa thú mà Liễu huynh đệ đã thấy trước đây chính là huyết
mạch lưu lại của Linh thú mà vị này đã nuôi dưỡng. Còn chỗ di tích mà
vừa rồi lão phu đã nói là nơi cư trú của vị đại năng chi sĩ này khi còn
sống. Tuy rằng vị đại năng này đã vẫn lạc vài vạn năm rồi, nhưng nhân
vật bậc này há lại không lưu lại vài chiêu hậu thủ ở bên trong di tích
hay sao? Cho nên đến nay bên trong di tích không những có trùng trùng
điệp điệp các cơ quan, mà còn có không ít Khôi Lỗi trấn thủ bên trong và bên ngoài cung điện, bất luận kẻ nào vừa tiếp cận cũng sẽ bị công
kích.”
(DG: * trấn thủ: nguyên văn là du đãng.)
“Lúc đầu, tổ tiên Sa tộc chúng ta còn có biện pháp thúc dục, thao
túng một bộ phận các Khôi Lỗi trấn thủ này, thậm chí có thể khống chế
những Sa thú kia. Nhưng trải qua mấy vạn năm, phương pháp thúc dục Khôi
Lỗi đã sớm bị thất truyền, và huyết mạch của các Sa thú cũng dần dần
thoát khỏi sự khống chế, ngược lại đã trở thành một mối đại họa cho tộc
nhân Sa tộc chúng ta.”
“Nhưng trọng yếu hơn cả là tổ tiên Sa tộc chúng ta đã từng lập huyết
thệ, hậu thế không được bước vào (sâu) bên trong di tích một bước, nếu
không sẽ bị khế ước phản phệ, toàn tộc sẽ bị diệt tuyệt. Hôm nay, ở bên
ngoài di tích, các bộ phận của Khôi Lỗi hư hỏng sớm đã bị tiêu hao sạch
sẽ, nếu như muốn tìm kiếm chỉ có thể hướng vào sâu bên trong, thậm chí
có thể phải vào trong cung điện mới có được. Đây chính là nguyên nhân
lão phu thỉnh cầu đạo hữu đi chuyến này. Chỉ cần Liễu huynh đệ có thể
mang về hạch tâm của Khôi Lỗi kia, lão phu tức thì có thể mượn bảo vật
trong tộc, liều mạng tổn thương chút ít nguyên khí, đợi thời hạn mười
năm nữa, tiễn đưa ngươi bình yên ly khai nơi đây.”
Bàn lão giả không hề có ý giữ gìn, hướng về Liễu Minh đều đều nói, vẻ mặt lộ rõ thập phần thành khẩn.
Liễu Minh im lặng lắng nghe, mặc dù không tin tưởng hoàn toàn lời nói của Bàn lão giả, nhưng trong lòng vẫn có chút giật mình.
Dựa theo lời của vị Đại trưởng lão Sa tộc này, thời điểm hắn tiến vào Quỷ Mạc, chính là lúc Động Thiên chi bảo phá vỡ vết nứt không gian mà
xuất hiện tại Nam Man, như vậy có thể nói hắn phải thành thật lưu lại
nơi này mười năm mới có thể ly khai.
Bất quá cũng may là trên người hắn còn có một chút đan dược, khoảng thời gian mười năm cũng có thể chi trì được.
“Nếu như Đại trưởng lão đã nói ra chuyện này, dĩ nhiên tại hạ có thể
đáp ứng, bất quá Đại trưởng lão nhất định phải lập huyết thệ, đảm bảo
sau khi thành chuyện này thành công, phải hỗ trợ tại hạ ly khai.” Liễu
Minh hơi có chút suy nghĩ rồi mở miệng nói ra.
“Cái này là chuyện đương nhiên. Lão phu nguyện ý dùng tính mạng của
toàn tộc mà thề, sau khi chuyện này thành công, Đồ mỗ chắc chắn sẽ đem
toàn lực trợ giúp Liễu huynh đệ ly khai nơi đây, nếu không sẽ bị bỏ mình tộc diệt.” Bàn lão giả sau khi nghe vậy, lộ ra vẻ đại hỉ, liền lập tức
đáp ứng.
Tiếp theo, hắn cắn nát ngón tay bức ra vài giọt tinh huyết, hướng về Liễu Minh lập huyết thệ.
Liễu Minh thấy vậy, khẽ gật đầu, xem như đã đồng ý.
“Đã như vậy, Liễu huynh đệ trước tiên hãy trở về nghỉ ngơi một chút,
ngày mai ta sẽ cho Sa Sở Nhi dẫn ngươi đến di tích trong sa mạc, tình
huống nơi đó cụ thể như thế nào, nha đầu kia cũng tương đối rõ ràng,
khẳng định là có thể trợ giúp ngươi một tay.” Bàn lão giả thấy vậy, sắc
mặt đầy vẻ vui mừng nói.
“Vậy tại hạ xin cáo từ trước.”
Liễu Minh đứng dậy chắp tay bái biệt Đại trưởng lão Sa tộc rồi xoay người đi ra.
Hắn vừa trở lại chỗ của mình liền lập tức lăn ra ngủ vùi.
Trận chiến vừa rồi đã khiến Liễu Minh hao phí không ít Pháp lực và
tinh thần lực. Hành trình sắp tới chỉ sợ thêm phần hung hiểm, hắn phải
mau chóng khôi phục lại trạng thái tốt nhất của mình.
Đến gần giữa
trưa hai ngày sau đó, Liễu Minh mới tỉnh giấc.
Khi hắn vừa ngái ngủ vừa ra khỏi lều thì phát hiện Sa Sở Nhi sớm đã chờ bên ngoài.
“Liễu huynh, ngươi đã tỉnh.” Sa Sở Nhi, trông thấy Liễu Minh đi tới, liền nhìn hắn cười nói.
“Đã để cho Sa cô nương phải đợi lâu. Xem ra đại trưởng đã nói qua cho cô biết, nếu vậy, chúng ta lên đường thôi.”
“Vâng. Di tích trung tâm cách nơi chúng ta đang đứng chừng hơn trăm
dặm, Liễu huynh cũng không có cách nào như người Sa tộc chúng ta độn thổ vào cát mà đi, hành trình sắp tới sẽ vất vả, tình hình cụ thể chúng ta
vừa đi vừa nói.” Sa Sở Nhi gật gật đầu nói
Dưới sự dẫn dắt của Sa Sở Nhi, Liễu Minh trực tiếp rời thành Sa Mạn, tiến sâu vào trong sa mạc.
Trên đường đi, bởi hai người đã sớm quen biết, lại thêm hôm qua cùng hiệp lực chiến đấu, không khí trò chuyện nhất thời vui vẻ.
Hai người tùy ý nói chuyện một lát, Liễu Minh liền khéo léo chuyển chủ đề.
“Vị đại năng chi sĩ kia chính là chủ nhân của Động Thiên chi bảo,
chắc Liễu huynh đã từng nghe qua, chính là người được ngoại giới xưng là Nam Hoang Khôi Đế, Thông Huyền đại năng. Nghe nói, vị tiền bối này
trước kia xuất thân Thiên Công Tông, một trong Tứ Đại Thái Tông ở đại
lục Trung Thiên, về sau không rõ vì lí do gì lại trở mặt với Thiên Công
tông, trở thành một gã phản đồ. Về sau, công pháp của ông tăng tiến
không ngừng, chế tạo một số lượng Khôi lỗi không thể tưởng tượng, dựa
vào sức lực của đoàn quân Khôi lỗi mà một thời hùng bá Nam Man.” Sa Sở
Nhi vừa đi vừa chậm rãi giải thích cho Liễu Minh.
"Quả nhiên là như vậy." Liễu Minh nghe vậy, tự nói một câu.
“Tại hạ có biết một người, cũng là môn hạ Thiên Công tông, sở trường
là điều khiển một gã đồng nhân màu vàng, cùng với đồng nhân màu xanh của Đại trưởng lão các vị có phần giống nhau, đến giờ xem ra là do cùng
xuất thân từ một môn phái.” Liễu Minh không chút giấu giếm, từ tốn giải
thích.
“Liễu huynh thì ra có giao tình với Thiên Công tông. Thật ra, ta cũng không phải là người Sa tộc thuần huyết, cha ta vốn không phải người Sa
tộc, giống như Liễu huynh, nhiều năm trước là người ngoài tiến vào Thánh Địa. Ông ấy vốn cũng là đệ tử thế gia đến từ đại lục Trung Thiên, hoàn
toàn không cam lòng bị nhốt ở nơi đây. Về sau gặp được mẹ ta, hai người
tình đầu ý hợp liền không còn ý muốn rời khỏi nơi đây nữa.”
Nhưng cha ta vì tu vi đã bị hạn chế, lại không thể tu luyện ở đây,
một thời gian sau đã không khác gì một con người bình thường, thọ nguyên cũng nhanh chóng cạn kiệt.” Sa Sở Nhi bình tĩnh nói, trong mắt lại hiện lên nét buồn bã.
Liễu Minh nghe có chút ngoài ý muốn, lại nhớ đến cô gái này thường hỏi thăm tin tức về bát đại thế gia, nguyên do thì ra là vậy.
Hắn an ủi nàng vài câu, rồi cố ý chuyển chủ đề, hỏi thăm về tin tức của di tích.
Sa Sở Nhi đương nhiên nói cho hắn tất cả tin tức mà nàng có được.
Di tích nằm cách ốc đảo tương đối xa, hai người một đường tiến lên,
may mắn không gặp phải bão cát, ven đường thỉnh thoảng chạm trán vài con Sa Sài thì tiện tay tiêu diệt, cũng không khiến thời gian bị trì hoãn
nhiều.
Hơn một ngày sau, hai người nhìn thấy một cồn cát cao như núi. Nơi
đây chưa phải là sa mạc thực sự, trên mặt đất vẫn còn vương vãi các loại quái thạch.
“Qua khỏi cồn cát này, di tích cũng không còn xa” Sa Sở Nhi nhìn thấy cồn cát, thở dài một hơi nói.
Liễu Minh gật gật đầu, cũng lộ ra nét tập trung cao độ.
Lúc này hắn đã phát hiện, càng tới gần di tích, Quỷ Mạc áp chế pháp
lực càng mạnh, tại ốc đảo, nơi cư trú của Sa tộc, hắn còn có thể duy trì thực lực Ngưng Dịch trung kỳ, đến nơi đây vậy mà chỉ có tu vi sơ kỳ.
Nếu không như thế, thần thức hắn cũng sẽ bị áp chế đến độ chỉ có thể rời khỏi thân thể mấy trượng mà thôi.
Cấm chế lợi hại như vậy, xem ra nơi đây hoàn chính là nơi cư ngụ của Nam Hoang Khôi Đế.
"Đến nơi này, sẽ không có bão cát và Sa thú tập kích, tuy nhiên chúng ta vẫn nên cẩn thận. Bên ngoài di tích có không ít Khôi Lỗi tập trung
thành nhóm, bọn chúng tấn công bất cứ thứ gì muốn tiến vào trong." Sa Sở Nhi tăng tốc, đi nhanh về phía cồn cát.
Liễu Minh gật đầu rồi liền đi theo sát.
Với tốc độ của hai người, không lâu sau đã vượt qua cồn cát. Cảnh
tượng xuất hiện trước mắt khiến cho Liễu Minh không khỏi giật mình.
"Nơi này chính là di tích mà các người đã nói... Không hổ là nơi mà Thông Huyền cảnh đại năng năm xưa từng ở!"
Xuất hiện trước mắt hắn, một phế tích khổng lồ ngổn ngang chừng vạn
mẫu, toàn cảnh đổ nát thê lương, dưới ánh nắng chói chang càng trở nên
kỳ bí dị thường.
Tường thành khắp nơi hằn sâu những dấu vết năm tháng, những hàng gạch xanh biếc bị chấn nát, mái ngói bằng ngọc màu tím bị mài vỡ, từng hàng
cột trụ bạch ngọc đứt gãy, có thể nhìn thấy ở khắp nơi. Bởi vậy có thể
thấy, kiến trúc năm xưa đồ sộ, xa hoa đến mức nào.