“Muốn hỏi tại sao giọt Thiên Yêu tinh huyết kia lại biến mất hả?” Liễu Minh chưa dứt lời thì La Hầu đã mở miệng.
“Đúng vậy, kính xin tiền bối chỉ điểm.” Liễu Minh thấy vậy cũng không tức giận, chắp tay nói.
“Cho ngươi biết là ngươi vừa đi một vòng qua Quỷ Môn Quan đó.” Ánh mắt La Hầu nhìn Liễu Minh, nhàn nhạt nói ra.
Liễu Minh nghe vậy thì lập tức hoảng sợ.
“Ngươi cho rằng giọt tinh huyết đó có thể ví như đan dược bình
thường, nói nuốt là nuốt? Thiên Yêu tinh huyết bao hàm toàn bộ tinh hoa
huyết mạch của các tộc yêu tu, đối với yêu tu có thể nói là trân quý dị
thường, nhưng dù như vậy, khi nuốt vào mà muốn thừa nhận lực tẩy tủy của vạn yêu, sau đó đem dung hợp huyết mạch của các tộc vào cơ thể của mình thì thân thể yêu tộc mới chính thức được cường hóa cực mạnh. Nhưng mà
tiểu tử ngươi không phải yêu tộc, lúc nuốt giọt tinh huyết kia vào vốn
dĩ huyết mạch không thể chấp nhận, có thể bạo thể mà chết tại chỗ.” Đối
với sắc mặt biến hóa của Liễu Minh, La Hầu coi như không thấy, tiếp tục
cười lạnh nói.
Sắc mặt Liễu Minh biến hóa, âm tình bất định, cũng không có mở miệng ra nói cái gì.
Bởi vì hắn biết rõ, nếu như La Hầu đã nói như vậy rồi thì khẳng định sẽ đem việc này giải thích rõ ràng.
Quả nhiên, thần sắc của La Hầu thay đổi rất nhanh, giống như cười mà không phải cười nói tiếp.
“Không biết là nên nói tên tiểu tử ngươi mạng lớn hay là vận khí tốt, sau khi ma hóa lại không hiểu tại sao lại có thể đánh thức được công
năng hộ chủ của lồng giam, khiến nó tự hành vận dụng năng lượng đem giọt tinh huyết kia tế luyện một phen, sau đó mới dung hợp vào cơ thể của
ngươi.”
“Vậy giọt tinh huyết kia dung hợp vào cơ thể của ta, không biết là có ảnh hưởng gì không?” Liễu Minh nghe vậy thì sau lưng toát ra mồ hôi
lạnh, lập tức hỏi lại.
“Lồng giam vô cùng ảo diệu, chẳng những chiết suất làm cho tinh huyết sau này vô hại với ngươi, mà đối với sự cường hóa thân thể của ngươi
còn có tác dụng cực lớn đấy.” La Hầu chậm rãi nói ra.
“Như vậy thì vãn bối có thể yên tâm rồi, nhưng mà tại sao từ lúc đó
đến giờ, hai con linh sủng của vãn bối vẫn một mực ngủ say đến tận bây
giờ, không biết là có quan hệ gì đến giọt tinh huyết kia không?” Trong
lòng Liễu Minh vui vẻ, nhưng chợt hỏi.
“Đúng vậy, những bộ phận không thể nào dung hợp của tinh huyết đã bị
lồng giam tách ra, sau đó cho vào cơ thể hai linh sủng của ngươi. Mà hai con Cốt Hạt và Phi Lâu của ngươi coi như là nhân họa đắc phúc, trong cơ thể đã xảy ra biến dị cực lớn, khi tỉnh lại thì có thể trực tiếp tiến
giai Hóa Tinh rồi.” La Hầu gật đầu, tiếp tục nói.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.” Trong lòng Liễu Minh vui vẻ cực kì, liền bái tạ nói ra.
“Nhưng mà đừng vội mừng quá sớm, ngươi sau khi ma hóa mấy lần thì
trong thân thể đã tích lũy không ít ma tính, hơn nữa lại ăn vào Thiên
Yêu tinh huyết khiến cho thân thể cực kỳ bất ổn, nếu mà tiếp tục ma hóa
một lần nữa thì chỉ sợ ngươi hoàn toàn mất đi lí trí, biến thành một
quái vật chỉ biết giết chóc, không cách nào có thể đoạt lại thân thể.”
Nhưng sau một khắc, La Hầu lạnh lùng nói ra một câu khiến cho tâm
tình của Liễu Minh như bị dội một gáo nước lạnh, tâm tình lại trầm
xuống.
“Không biết tiền bối có phương pháp giải quyết nào không?” Liễu Minh hít sâu một hơi, ôm quyền nói ra.
“Phương pháp thì không phải là không có, nhưng mà khả năng là có một
ít trắc trở.” La Hầu trầm ngâm một hồi lâu, sau đó gật đầu nói.
“Kính xin tiền bối chỉ điểm.” Liễu Minh không cần nghĩ ngợi nói.
“Ma Niệm ẩn sâu trong cơ thể của ngươi, nếu muốn áp chế thì không thể nào dựa vào ngoại lực. Nếu ngươi có thể nhanh chóng tu luyện Thiên Lôi
thuật đến cảnh giới đại viên mãn, sau đó mạo hiểm tiếp thu lấy một tia
Cửu Thiên Thần Lôi vào trong cơ thể, thì có thể tạm thời ngăn chặn được
ma tính trong người.” La Hầu không vòng vo, nghiêm mặt nói thẳng.
“Chỉ có thể tạm thời áp chế thôi sao?” Liễu Minh nhíu mày, nói.
“Tất nhiên, ngươi tưởng Chân Ma chi niệm dễ dàng trấn áp như vậy sao? Cửu Thiên Thần Lôi mặc dù có thể áp chế được ma niệm trong cơ thể
ngươi, nhưng dù sao cũng là tranh thủ một chút thời gian cho ngươi mà
thôi. Đợi khi ngươi đột phá lên Chân Đan cảnh, cải tạo lại thân thể, rồi mượn Cửu Thiên Thần Lôi dịch kinh tẩy tủy, một lần nữa ngưng tụ ra thân thể, như vậy mới có thể xóa bỏ hoàn toàn hậu hoạn của Thiên Yêu tinh
huyết.” La Hầu tức giận, trừng mắt liếc nhìn Liễu Minh, lạnh lùng nói.
“Cửu Thiên Thần Lôi là sau khi Thiên Lôi thuật tu luyện đến đại viên
mãn mới có thể dẫn dắt xuống, nếu đem dung nhập vào cơ thể thì khẳng
định mạo hiểm không nhỏ rồi?” Liễu Minh nhíu mày, tiếp tục hỏi thêm.
“Ngươi nghĩ không sai, việc Cửu Thiên Thần Lôi dung nhập vào người
đúng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ chết dưới lôi
đình, mà xương cốt cũng không còn, kết cục hồn phi phách tán. Hơn nữa,
nếu thành công về sau mà chưa kịp cải tạo lại thân thể thì không thể
dùng Thiên Lôi thuật trong đấu pháp đối địch. Nếu không bởi vì để cưỡng
ép áp chế ma niệm tồn tại thời gian dài trong cơ thể ngươi, một khi sử
dụng Cửu Thiên Thần Lôi thì thân thể ngươi lập tức sẽ bị ma hóa, đến lúc đó thì không còn cách nào có thể khôi phục nữa.” La Hầu thận trọng cảnh báo.
“Vãn bối hoàn toàn minh bạch rồi, đa tạ tiền bối đã chỉ bảo.” Liễu Minh trầm ngâm một lát, sau đó khom người lần nữa cảm ơn.
“Hắc hắc, ta làm như vậy cũng bởi vì không muốn lồng giam nhanh chóng đổi một chủ nhân mới mà thôi…” La Hầu nói một tiếng, tay áo vung lên
rồi biến mất trong hư không.
Liễu Minh thấy vậy thì thăm dò tình huống của hai con linh sủng một lần nữa.
Cốt Hạt và Phi Lâu không có dấu hiệu nào tỉnh dậy, nhưng khí tức trầm ổn, nếu như lời nói của La Hầu thì bên trong xuất hiện biến dị, cũng
không có trở ngại gì.
Những ngày tiếp theo, Liễu Minh một bên thì phục dụng đan dược, tiếp
tục tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, một bên thì bỏ qua tất cả sự tình
khác, mỗi ngày đều tiến vào ảo cảnh, chuyên tâm tu luyện Thiên Lôi
thuật.
Mà lúc Liễu Minh yên ổn tu luyện thì toàn bộ mạch nước ngầm ở Nam
Hoang đã bắt đầu khởi động, tình thế như giống như gió giật trước lúc
bão về.
Nam Hoang những rặng núi lớn kéo dài không dứt, từng trận sương mù
chậm rãi phiêu đãng, tầng tầng vây quanh những tòa núi hiểm trở.
Nhìn kỹ, lác đác những căn nhà với kiến trúc Nam Man trải rộng trên
núi, thỉnh thoảng có vài bóng người băng qua ngọn núi trung tâm.
Mà bên trong sơn mạch này, ở giữa có một ngọn núi đơn độc lộ ra, đặc
biệt cao lớn nguy nga, so với các ngọn núi khác cao hơn gần một nửa.
Trên đỉnh núi, một cột cờ cao vài chục trượng được dựng lên sừng sững.
Tại đỉnh cột có treo một lá cờ lớn màu đen ước chừng vài trượng
phất phơ trong gió, bên trên in một chữ "Thiết" màu vàng, ngân móc câu thiết
hoa, mạnh mẽ phi phàm.
Người sinh sống tại Nam Hoang ai cũng biết, nơi đây chính là núi
Thiết Phong, sào huyệt của Thiết Yêu, một trong ba Đại Yêu tu của Nam
Hoang.
Cách đó không xa là một tòa nhà bát giác hình tháp cao gần trăm
trượng. Thân tháp phủ một màu đen, như được đúc toàn bằng sắt, khiến ai
nhìn vào cũng mang cảm giac vô cùng trầm trọng.
Trong đại điện tại tầng cao nhất của tháp, một nam tử trung niên y
phục đen mang sắc mặt âm trầm, ngồi ngay ngắn bên trên chiếc ghế vàng
tím.
Hắn chính là một trong ba Đại Yêu của Nam Hoang, Thiết Yêu. Trước mặt hắn, một gã thanh niên gầy gò thân vận y phục màu đen, đang quỳ phục
trên mặt đất.
"Ngươi nói cái gì? Đến nay chưa về?" Thiết Yêu trầm ngâm lên tiếng, lạnh lùng nhìn người thanh niên đang quỳ phía dưới.
"Vâng! Thuộc hạ nghe được từ miệng đệ tử của Lôi Yêu đại nhân. Ngày
cấm địa xảy ra biến cố, ngài ấy đột nhiên biến mất, đến nay vẫn chưa rõ
tin tức." Thanh niên sắc mặt trắng bệch, không dám thở mạnh.
Thiết Yêu nghe vậy, khuôn mặt xanh đen càng trở nên khó coi, tay phải chợt vỗ lên thành ghế, liền đó trên mặt ghế tử kim xuất hiện một dấu
tay thật sâu.
"Tin tức xác thực chứ?" Thiết Yêu lạnh lùng hỏi.
"Thuộc hạ cùng Lôi Trì Sơn Tinh trưởng lão tự mình xác nhận qua, tất cả đều là thật." Người thanh niên gày gò cẩn trọng nói ra.
"Tình hình Lôi Trì Sơn những ngày gần đây như thế nào?" Thiết Yêu ánh mắt lóe lên, hỏi sang vấn đề khác.
"Ba ngày trước, Lôi Trì Sơn lập tức bị phong tỏa, hộ sơn đại trận
cũng được mở ra, hiện tại tất cả đệ tử đều đang canh giữ bên trong Lôi
Trì Sơn." Người thanh niên không dám chậm trễ đáp lời.
"Tiếp tục chú ý tình huống tại Lôi Trì Sơn, mặt khác, phái người theo dõi các môn phái Nam Hoang khác, có gì khác thường lập tức cho ta
biết." Thiết Yêu trầm ngâm một lúc lâu, rồi mở miệng phân phó.
"Vâng!" Người thanh niên gầy gò nghe vậy thì như được đại xá, hơi cúi đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.
Thiết Yêu chậm rãi đừng lên, lông mày nhăn lại đi qua đi lại trong đại điện.
Lúc trước hắn và Lôi Yêu liên thủ, vốn tưởng kế hoạch nắm chắc mười phần, nào ngờ lại xảy ra sơ suất lớn đến vậy.
Phải biết răng lúc trước bọn hắn vì kế hoạch này đã giam cầm không ít tu sĩ các tộc tiến vào cấm địa, còn không tiếc đắc tội với Thiên Yêu
Cốc.
Việc này tuy rằng đã được che dấu nhưng cũng chỉ là trong nhất thời,
hiện tại Lôi Trì Sơn xuất hiện biến cố như vậy, một số thế lực tin tức
nhanh nhạy chỉ sợ đã phát hiện manh mối trong đó.
Vốn dĩ dù cho sự tình có bại lộ, bằng hắn và Lôi Yêu, hai tồn tại
Thiên Tượng Cảnh, đủ để chấn nhiếp các thế lực này, cùng lắm thì mang
theo các đệ tử thân cận cùng biến mất, đợi về sau giác ngộ sự bí ẩn của
cảnh giới Thông Huyền, lại lần nữa xuất thế cũng không muộn.
Nhưng là hôm nay, kế hoạch không thành công, Lôi Yêu cũng bỗng nhiên mất tích, điều này khiến hắn có chút trở tay không kịp.
Cùng lúc đó, thanh niên gầy gò y phục đen vừa rời khỏi đại điện, liền thở dài một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, liền tế ra một kiện hắc
thiết phi xa, hướng về phía xa xa gấp gáp bay đi.
Ngay tại thời điểm hắn vừa bay lên không trung, "Vèo" một tiếng, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một cự đao lớn màu xanh mang đầy kiếm khí, trong chớp mắt đem gã xé thành hai đoạn.
Đao đến như chớp giật, quả thật là vô cùng nhanh.
Gã thanh niên còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra, cả thân thể cùng thần thức đều chấn động mãnh liệt, bị kiếm khí triệt để hóa thành hư
vô.
Ngay sau đó xuất hiện một chiếc bát màu vàng cực lớn to khoảng vài
mẫu lóe lên, liền biến ảo thành một màn sáng hình chiếc bát cực lớn, úp
ngược xuống bao trọn lấy sơn mạch Thiết Phong, trên màn sáng có từng
vòng phù văn chói mắt, quỷ dị chậm rãi lưu chuyển, đem cả một vùng xung
quanh phát sáng
Bên ngoài màn sáng, một cự thuyền màu bạc theo đó hiện ra, cùng lúc
đó "Vèo" "Vèo" tiếng xé gió phát ra, hơn mười người từ cự thuyền bay ra.
Những người này đều mang trường bào màu đen. Từ người họ toát ra khí
tức mạnh mẽ không chút nào che giấu, người có thực lực yếu nhất cũng
mang tu vi Chân Đan trung kỳ.
Cầm đầu bọn họ là ba người mang khí tức vượt xa cảnh giới Chân Đan,
một gã tráng hán toàn thân cơ bắp mạnh mẽ, một lão giả thân hình tiều
tụy, người còn lại là một thiếu phụ áo đen dáng người thon thả.
Lúc này, từ núi Thiết Phong bay ra gần nghìn gã yêu tu, ba người vẫn như cũ thần thái bình thản, không chút nóng vội.
Một ít gã yêu tu trong núi Thiết Phong chứng kiến cái chết của thanh
niên gầy gò, liền biết những kẻ kéo đến không có ý tốt, lập tức động thủ đánh lên màn sáng đang bao trùm ngọn núi. Thế nhưng tất cả công kích
như trâu đất xuống biển, không lưu lại trên màn sáng chút vết tích nào.