Ánh mắt Liễu Minh lạnh lẽo, cánh tay chỉ về một
ngọn núi đá cực lớn cao vút trong mây, bỗng một đạo hồ quang điện hai
màu vàng, bạc to bằng miệng bát lóe lên, cực nhanh bắn thẳng về phía đó.
Một tiếng nổ mạnh “Oanh long long” hủy thiên diệt địa nổ ra!
Dưới chân núi xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ rộng khoảng hơn mười
trượng, mà ngay sau đó cả tòa núi đá rung rung, vô số loạn thạch vỡ ra,
rơi xuống mặt đất, hóa thành một đống đá vụn.
“Thiên Lôi thuật Đại viên mãn.”
Liễu Minh cực kì vui mừng, ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, cũng
do trước đây muốn khắc chế ma niệm mà bắt đầu tu luyện Thiên Lôi thuật,
cho đến nay không biết hắn đã chịu bao nhiêu tia sét đánh vào trong
người, không khỏi xúc động một hồi lâu.
Mà cuối cùng rút cuộc tu thành Đại viên mãn, nói cách khác, bây giờ
hắn chỉ cần nhanh chóng thu thập được Cửu Thiên Thần Lôi thì có thể tạm
thời áp chế ma niệm rồi.
Vì theo như lời La Hầu nói, nếu như một lần nữa tự động ma hóa, hắn
sẽ hoàn toàn bị đoạt đi thân thể, trở thành một tên hung vật chỉ biết
giết chóc.
Suy nghĩ đến đây, hắn liền ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay kết
ấn, nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, hai mắt khép lại, yên lặng nhớ
lại công pháp Thiên Lôi thuật trong điển tịch.
Theo như ghi chép trong điển tịch, sau khi Thiên Lôi thuật tu luyện
đến Đại viên mãn thì có thể thả ra lôi điện tinh thuần trong cơ thể,
thông qua lôi điện mà hấp dẫn lẫn nhau, tại địa điểm đặc biệt có thể dẫn đến Cửu Thiên Thần Lôi.
Nhưng Cửu Thiên Thần Lôi này uy lực cực kỳ to lớn, khó có thể tưởng
tượng. Trước đây có những tu sĩ tu luyện Thiên Lôi thuật đến Đại viên
mãn cũng không ít người đạt đến Thiên Tượng cảnh, cường độ nhục thân hơn hẳn người thường, nhưng cho dù như vậy, đến khi bị Cửu Thiên Thần Lôi
đánh xuống, đang sống sờ sờ lại trực tiếp bị đánh chết, vẫn lạc tại chỗ.
Mặc dù nhục thân Liễu Minh mạnh mẽ có thể so sánh với Chân Đan, lại
ăn vào Thiên Yêu tinh huyết khiến cho cường độ nhục thân tăng lên không
ít, nhưng để đề phòng vạn nhất, hắn có ý định tu luyện vài năm nữa đợi
đến tu vi đạt đến Hóa Tinh hậu kỳ, thực lực tăng trưởng vài phần, mới đi dẫn dắt Cửu Thiên Thần Lôi xuống.
Hắn suy nghĩ chỉ cần trong vài năm này yên ổn tu luyện, không đi trêu trọc cường địch, chắc hẳn là không có cơ hội kích phát ma niệm lần nữa.
Quyết định như vậy, Liễu Minh liền đi về động phủ, nằm vật lên giường đá, nằm ngáy o..o…
…
Sáng sớm vài ngày sau, trong mật thất, Liễu Minh đang khoanh chân
ngồi, trong tay đang đùa nghịch một chiếc bình nhỏ màu trắng óng ánh.
Bên trong chiếc bình nhỏ này là nửa bình tinh huyết Thanh Ngưu yêu hắn đạt được trong bí cảnh Lôi Trì sơn trước đây.
Từ khi kiến tạo đồng phủ tại đây, lợi dụng việc Nam Hoang chưa chính
thức bạo loạn, vài lần chạy đến phường thị xung quanh, đem một ít linh
khí, phù lục và đan dược đoạt được trước đây bán ra từng ít một, đổi lấy mấy ngàn vạn linh thạch, cũng lại mua được một ít Ngũ Quang Dịch trong
phường thị, sau đó liền ru rú trong động phủ, dốc lòng tu luyện.
Vì thế cho nên nửa bình tinh huyết của ngưu yêu này vẫn chưa phát huy tác dụng chút nào.
Tình huống trước mắt, bản thân hắn ngoại trừ còn thừa vài bình Ngũ
Quang dịch cực phẩm lấy từ trên người Ngũ Quang Phong Hậu không có luyện chế, số thượng phẩm Ngũ Quang dịch đều đã bị hắn luyện chế thành Uẩn
Linh Đan, sử dụng trong vài năm gần đây đã gần hết, mà linh thạch trong
tay cũng không còn thừa bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn vào trong Tu Di Giới thì thấy còn thừa lại vài món Pháp bảo hình thức ban đầu.
Thuộc tính của những bảo vật này rõ ràng là không thích hợp với công
pháp của hắn nên cũng đành để lại một bên mà không đem đi tế luyện, lúc
sau lại trở thành một đống đồ vật phỏng tay.
Mà lúc này hắn đã phát hiện thấy Nam Hoang sắp bắt đầu đại loạn, nên
mấy năm trước đã trở lại phường thị Miêu Cổ, đi vào đấu giá hội mua về
một lượng không ít Ngũ Quang dịch.
Đến lúc giao dịch, nếu không đủ linh thạch thì hắn muốn cầm cố những
kiện pháp bảo hình thức ban đầu này thêm vào, nhưng sau khi nghe có
Thiên Tượng cảnh trông coi hội đấu giá, hắn liền quyết định nhanh chóng
bỏ ý nghĩ này đi, đành lấy ra mấy viên Nhập phẩm Uẩn Linh Đan thay thế,
sau đó vội vàng ly khai đấu giá hội, trực tiếp trở về động phủ, đến tận
hôm nay vẫn chưa ra ngoài.
Mà bây giờ muốn một lần duy nhất bán đi những món pháp bảo hình thức
ban đầu này, lại không muốn cho người khác để ý đến cũng không phải là
chuyện dễ dàng, nếu mà phân ra rao bán thì lại hao phí thời gian và tinh lực, cũng làm cho Liễu Minh đau đầu một hồi.
Dù sao hiện nay đại loạn tại Nam Hoang vẫn chưa chấm dứt, thời gian
này mà muốn ra khỏi động phủ thì cũng phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Sau khi suy nghĩ như vậy, cuối cùng Liễu Minh quyết định sử dụng số
tinh huyết của Thanh Ngưu yêu cấp Chân Đan cảnh đang có trong tay, lần
nữa vẽ ra đồ đằng Xa Hoạn để che dấu khí tức, như vậy thì dù là Thiên
Tượng cảnh cũng không cách nào biết được tu vi chân thật của hắn, cũng
cho hắn có thể dễ dàng hành động.
Mà đối với thần thông chính thức của đồ đằng Xa Hoạn cũng khiến hắn chờ mong.
Do đã có một chút kinh nghiệm vẽ đồ đằng nên lúc này Liễu Minh lấy từ trong Tu Di Giới ra một chiếc bút làm bằng ngọc, mở nắp bình nhỏ ra
chấm chấm vài cái, thuần thục vẽ lên vai trái và trước ngực của mình.
Vẻn vẹn sau hai canh giờ hắn vẽ thành công ra trên người mình một đồ
án Thanh Ngưu bốn chân, bên ngoài che đầy long lân trông rất sống động.
Liễu Minh thấy vậy thì dùng một tay đặt lên ngực mình, đem pháp lực
truyền từ từ qua tay vào trong đồ án Xa Hoạn, mà hắn cảm thấy giống như
có một dòng nước ấm lưu chuyển bên trong đồ đằng.
Bỗng “Phốc” một tiếng, hư ảnh thanh ngưu lóe lên hiện ra, phảng phất
như là có linh tính, trước người Liễu Minh gào thét một hồi, sau đó
thanh quang lóe lên rồi lại chui vào hoa văn Xa Hoạn trên da thịt hắn,
biến ảo lại thành đồ đằng.
“Cái này chẳng lẽ là sức mạnh của đồ đằng Xa Hoạn?” Liễu Minh có chút nghi hoặc, nhẹ nhàng nói một câu, sau đó liền đem số tinh huyết ngưu
yêu còn sót lại và bút ngọc thu hồi.
Chỉ tiếc hiện giờ trên tay hắn không có yêu hồn khác để tiến hành
thêm một bước tế luyện nữa, cho nên đồ đằng Xa Hoạn này ngoại trừ che
đậy khí tức bên ngoài thì tạm thời vẫn không thể thi triển uy năng khác
nữa.
Sau khi đã chuẩn bị mọi việc xong xuôi, Liễu Minh thay đổi cách ăn
mặc một chút, hóa thành một tráng hán Man Tộc hình dáng cổ quái, đi ra
khỏi động phủ.
Kim quang tại chân núi lóe lên hướng thẳng về phường thị Miêu Cổ bay đến.
Hai tháng sau, sau khi nghe ngóng tin tức từ nhiều mặt, cuối cùng hắn đã tìm được vài cửa hàng bí mật dưới mặt đất, cũng khá ưng ý với một
cửa hàng trong số đó.
Cửa hàng này là do Lang Minh mở ra, giá cả phù hợp mà tuyệt nhiên không để lộ ra thông tin gì, nói chung cũng có chút an toàn.
Nghe nói có
những tên chuyên giết người đoạt bảo thường xuyên đi đến
những cửa hàng bí mật dưới mặt đất này để bán ra linh khí, đan dược và
phù lục. Mà những chủ nhân của những cửa hàng này lại liên kết lại với
nhau tạo ra một đấu giá hội, để người khác dùng giá cao thu mua, từ đó
mà kiếm lời.
Sau đó ba ngày sau, tại góc đông bắc của phường thị Miêu Cổ, trong
một gian hàng cỡ lớn của Man Tộc nhìn khá là bình thường, khách nhân tốp năm tốp ba đi qua đi lại giữa các dãy khay chứa đồ, bên cạnh mỗi khách
nhân đều có một gã tiểu nhị đi theo, giải thích giá trị của những vật
của khách nhân ưng ý.
Đúng lúc này thì có một gã tráng hán Man Tộc mặc da hổ, đầu đội mũ
rộng vành bước vào trong cửa hàng, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó bước
đến một khay chứa đồ trước mặt.
Đúng là Liễu Minh đã cải trang đến đây.
“Vị tiền bối, bổn điếm chúng tôi bán ra tất cả đều là bảo bối mà bên
ngoài hiếm thấy, mà hôm nay loạn lạc ở Nam Hoang không dứt, nhiều hơn
một kiện bảo bối phòng thân là nhiều hơn một phần an toàn…!” Một gã tiểu nhị có dáng người thấp bé, mảnh khảnh có phần kháu khỉnh thấy Liễu Minh vừa bước vào, liền tiến đến đón tiếp, nói ra.
“Chưởng quầy của ngươi dạo này khỏe chứ?” Ánh mắt của Liễu Minh cũng không nhìn tiểu nhị này, tùy ý hỏi một câu.
“Chưởng quầy của chúng tôi đã bế quan hơn nửa năm rồi.” Tiểu nhị nghe vậy thì ánh mắt xoay chuyển, thuận miệng đáp lại.
“Bế quan sinh tử à?” Liễu Minh tiếp tục nhàn nhạt nói ra một câu.
“Đúng vậy.” Sắc mặt tiểu nhị biến hóa, trầm giọng đáp.
“Tại hạ có một vật phẩm, có thể giúp hắn có thể đột phá cửa này.”
Liễu Minh vung tay lên ném ra, một đạo thanh quang lóe lên, hiện ra một tấm ngọc bội ánh sáng mịt mờ.
Tiểu nhị lùn thấy vậy thì chụp tay vào hư không, ngọc bội trong hư
không xoay tròn sau đó chậm dãi rơi vào tay, hắn liền đưa ngọc bội màu
xanh lên trước mặt cẩn thận đánh giá.
Liễu Minh bên này cũng không nóng nảy, không thèm quan tâm đến hắn
nữa, tiếp tục nhìn về những khay chứa đồ bên đông một hồi, rồi lại nhìn
sang bên tây một hồi, thỉnh thoảng cầm lên vài món vật phẩm, xem xét một hồi, mà cũng có vẻ hứng thú.
Lại nói, cái ám hiệu cùng tín vật này khiến hắn hao tốn mấy chục vạn
linh thạch mới lấy được từ một gã hám tiền trong phường thị, từ biểu lộ
vừa rồi của tiểu nhị, có lẽ không sai rồi.
Quả nhiên, một lát sau, tên tiểu nhị này tựa hồ đã thông qua một cách nào đó để kiểm tra độ thật giả của ngọc bội, tiến lên đem trả lại ngọc
bội cho Liễu Minh, sau đó cung kính nói:
“Tiền bối, xin mời theo ta!”
Liễu Minh khẽ cười một tiếng, thả từ trong tay ra một đoạn gỗ màu tím có độ tuổi vài trăm năm, theo đó đi theo tiểu nhị về phía sau cửa hàng.
Sau một lát, hai người từ cửa sau của cửa hàng đi ra, rồi rẽ phải,
quặt trái bảy tám lần về sau, đi vào trong một dược viên nhìn khá là
bình thường.
Cái dược viên này chỉ rộng tầm mười trượng, hàng rào được dựng lên
bằng gỗ bình thường, mà bên trong cũng chỉ có một ít dược liệu bình
thường.
Liễu Minh đưa mắt quét qua, đơn giản có thể nhận biết tám chín phần mười số dược liệu trong đó.
Nhìn qua thì thấy vườn dược liệu này cũng chả có điều gì khác thường, nhưng chỉ cần thả thần thức ra dò xét một chút thì liền phát hiện ra
một chỗ không đúng.
Những dược thảo này phát ra linh khí như có như không, cùng cảnh vật trước mắt cũng không được cân đối cho lắm.
Chẳng lẽ nơi đây chỉ là một ảo giác, cửa hàng bí ẩn kia chẳng lẽ lại ở bên trong dược viên?
Mà tên tiểu nhị sau khi đi được vài bước liền đứng lại, không bước
tiếp nữa, giống như không muốn dẫn đường cho Liễu Minh nữa, nhưng vẻ mặt vẫn cung kính nhìn về phía Liễu Minh.
Ngay lúc Liễu Minh muốn phá vỡ cái ảo giác này đi thì lại nghĩ lại,
sau đó thân hình chấn động, thả ra một luồng linh áp cường đại.
Tên tiểu nhị hơi lùn này chỉ có tu vi Linh Đồ, không thể chịu được
linh áp lớn như vậy, lập tức “Bịch bich” hai tiếng quỳ rạp xuống mặt
đất, mồ hôi lạnh trên đầu chảy ra đầm đìa.
“Tiền.. Tiền bối, người muốn làm gì?” thanh âm Tiểu nhị có chút run rẩy nói ra.
(Thông mày chứ muốn làm gì, thế cũng hỏi)
Đúng lúc này, một hồi gió nhẹ thổi qua khiến cho hư không một hồi
rung động, cảnh sắc trước mắt mơ hồ một cái, dược viên trước mắt liền
biến mất, thay vào đó là một tòa lầu các được xây dựng dựa vào núi, tựa
hồ như thông vào trong lòng núi.
Cửa của tòa lầu các này được sơn son, cao khoảng hai ba trượng, phía
trên là một tấm biến màu xanh, trên đó chỉ vẻn vẹn ghi một chữ “Dịch”
khá to, mà ngoài cửa quả thật cũng có gieo một ít dược thảo, nhưng mà số lượng thì căn bản không thể so sánh với ảo cảnh lúc trước.
Cùng lúc đó có một lão già nhìn khoảng năm sáu chục tuổi, trên người
mặc một bộ trường bào màu trắng, khuôn mặt tươi cười đẩy cửa đi ra.
“Đạo hữu chớ trách, tên tiểu nhị này là người mới nên không hiểu
việc. Hoan nghênh đạo hữu đi vào cửa hàng “Dịch” của chúng ta, tại hạ
chính là chưởng quầy, kính mời đạo hữu vào xem.” Lão giả cười cười nói.
Liễu Minh gật đầu, sắc mặt không hề thay đổi, thu lại linh áp, bước nhanh vào trong cửa lớn.