Thân hình Liễu Minh bất động, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại mấy tên kia.
Gã nam tử mặc áo bào xám kia có tu vi rõ ràng là Hóa Tinh hậu kỳ, còn những kẻ khác chỉ là tu sĩ Ngưng Dịch trung, hậu kỳ mà thôi.
Ngoài tên nam tử mặc áo bào xám mặt ngoài không sợ hãi, vài tên tu sĩ Ngưng Dịch kỳ trước mặt hắn lại có vẻ như chưa đủ dũng khí, dùng ánh
mắt cứ thậm thụt, lén lút nhìn về phía Liễu Minh như đang trốn tránh.
"Hừ, các ngươi không phải sợ hắn quá, tuy tu vi hắn là Hóa Tinh,
nhưng lúc này đang trong lúc đột phá bình cảnh nên pháp lực có thể điều
động vốn ít ỏi không có bao nhiêu, huống hồ khi nãy hắn đã hút Hủ Tâm
Độc của ta vào, e rằng đến cả sức bảo vệ mình cũng không còn." Nam tử
mặc áo bào xám thấy vậy liền xông tới trước, lạnh lùng cười nói.
Nhưng mà lời gã còn chưa dứt thì một thanh trường kiếm màu vàng kim
đã từ người Liễu Minh phóng lên trời, xoay tròn một cái rồi hóa thành
một đường cầu vồng màu vàng kim dài hơn mười trượng, dùng thế như sét
đánh không kịp bưng tai mà cuốn tới hướng cái bóng xám.
Sắc mặt bóng người màu xám lập tức đại biến, gã không chút do dự bóp
vỡ mấy tấm phù lục trong tay áo, tức thì ba, bốn vòng bảo hộ đủ màu sắc
lập tức hiện ra trên người gã, đồng thời gã xoay người một cái, hóa
thành một đường cầu vồng màu xám xé gió mà trốn.
Gã này có thể tu luyện tới Hóa Tinh hậu kỳ, tự nhiên không phải loại
không biết trời cao đất rộng, khi vừa thấy khí thế kinh người của đạo
kiếm quang màu vàng kim liền lập tức buông bỏ hành động mạo hiểm lần này không chút do dự.
Kẻ có thể sử ra kiếm quang như thế cũng chẳng thể là tu sĩ Hóa Tinh bình thường được.
Nhưng mà nam tử mặc áo bào xám vẫn còn quá xem thường uy năng Hư
Không kiếm... Chỉ nghe "vèo" một tiếng, tốc độ cầu vồng màu vàng kim đột nhiên tăng gấp đôi, tức khắc vượt qua độn quang màu xám đồng thời lóe
lên, xuyên thủng qua.
Những tiếng "phành" "phành" vang lên bên tai không ngớt.
Kiếm quang màu vàng kim liên tiếp đánh bại mấy vòng bảo hộ rồi xuyên
thẳng qua đầu nam tử mặc áo bào xám, diệt sát luôn cả tinh hồn bên trong khiến cả linh khí hộ thân mà gã cũng không kịp tế ra, thi thể cứ thế từ trên không vật ra rồi rớt xuống.
Lúc này, Liễu Minh mới lạnh nhạt đưa mắt nhìn về phía những tên tu sĩ Ngưng Dịch kỳ khác.
"Tiền bối, là hiểu lầm a."
"Chúng ta là bị kẻ này bức bách nên mới..."
"Tiền bối tha mạng!"
Mấy tên này nhìn thấy một màn lúc trước đã sớm bị dọa cho hồn phi
phách tán, bây giờ thấy Liễu Minh nhìn lại thì đại bộ phận rối rít xin
tha thứ, lại còn có hai tên đột nhiên xé một tấm phù lục màu bạc, hóa
thành một đường cầu vồng màu bạc xé gió lao đi, tên khác tức thì "Phanh" một tiếng, thân hình bỗng nhiên mờ ảo rồi biến mất khỏi chỗ cũ, không
thấy bóng dáng.
Trong mắt Liễu Minh hiện lên vẻ tàn khốc, một tay chỉ đánh một chiêu
vào không trung, "Vèo" một tiếng, đường cầu vồng màu vàng kim ở phía xa
xa lập tức cuộn quay bay về đồng thời ánh sáng tản ra hóa thành bóng
kiếm màu vàng kim, khí thế như che trời lật đất mà tới.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức nổi lên!
Nhanh như chớp, bảy, tám cái đầu người rớt xuống, theo đó bảy, tám
cột máu từ những thi thể không đầu phun vọt ra khiến không khí xung
quanh tràn ngập mùi máu tanh xộc lên não người ta.
Bất luận là tu sĩ ẩn nấp, chạy trốn hay vẫn còn ở tại chỗ cầu xin tha thứ, tất cả đều bị bóng kiếm khẽ quấn qua mà chém.
Một khắc sau, Liễu Minh lại đưa một tay đánh một chiêu, tức thì kiếm
ảnh đầy trời liền thu vào hóa thành phi kiếm bay nhanh về, đồng thời kêu vang một tiếng rồi lại một lần nữa chui vào trong người hắn không thấy
bóng dáng.
Từ khi mấy gã kia tiếp cận đến khi Liễu Minh xuất kiếm giết người, thời gian trước sau chỉ là mấy hơi thở!
Trong đó còn có một gã tu sĩ Hóa Tinh hậu kỳ, có thể nói là người có tu vi cao nhất trong đám tu sĩ nhìn trộm ở bốn phía.
Đám tu sĩ ở các ngọn núi bốn xung quanh thấy một trường chiến đấu như thế, sắc mặt đều đại biến mà làm động tác lui lại, thậm có những tên sợ đến kinh hồn táng đảm, quay ngoắt người lập tức bay ra thật xa.
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi nào đó gần đấy, bốn đạo độn quang lặng lẽ tới, đúng lúc cả bốn thấy được một màn chém giết của Liễu Minh.
"Ngô lão, thứ mà kẻ này mới sử ra lại là Nguyên Linh phi kiếm a, uy
lực của nó lại lớn như thế, chém giết một tên tu sĩ Hóa Tinh hậu kỳ dễ
dàng vậy, ta thấy chúng ta đừng trêu chọc hắn thì tốt hơn." Nam tử một
mắt sau khi thấy được thân thủ của Liễu Minh, sắc mặt âm tình bất định
một hồi, hạ giọng truyền âm cho mấy người còn lại.
"Đỗ đạo hữu, chúng ta cũng đã tới đây rồi sao lại bàn lùi như thế! Gã này mới rồi sử ra một kích sấm sét như thế, nhìn uy lực như kinh người
nhưng hiển nhiên cũng đã vận dụng thủ đoạn bảo vệ tính mạng, bây giờ
pháp lực dư lại không có mấy, nãy chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Hiện tại chính là thời cơ tốt để chúng ta ra tay." Nam tử trung niên Man tộc nhìn ngọn núi chỗ Liễu Minh ở phía xa, khẽ hừ một tiếng rồi nói.
"Ngô lão, ngươi thấy có phải chờ thêm chút rồi động thủ không?" Yêu
tu mặt ưng nghe vậy bèn suy nghĩ một chút rồi nhìn lão giả, hỏi.
Trong lúc nhất thời, ba gã cùng nhìn về phía lão giả khuôn mặt khô héo họ Ngô, bộ dạng y hệt như Thiên Lôi chờ chỉ đâu đánh đó.
"Tên kia là một gã kiếm tu Nguyên Linh, thật có phần vượt quá dự
liệu. Nhưng bốn người chúng ta cũng không phải kẻ yếu, cứ thế mà xoay
người bỏ đi, hiển nhiên là không có khả năng. Chúng ta có thể che giấu
khi tức, lại gần một chút nữa để quan sát chút ít thủ đoạn của hắn, đến
lúc đó tùy tình huống mà tiến hành thăm dò một chút. Nếu thực sự không
ổn thì chúng ta cùng nhau rút đi, hắn tuyệt không dám đuổi giết chúng ta thật đâu." Lão giả họ Ngô liếc nhìn ba tên kia, mắt lóe sáng rồi nói.
Ba gã kia cảm thấy lời này rất có đạo lý, cùng nhau gật gật đầu.
Bốn gã lúc này sau khi thương nghị một chốc liền nhao nhao tiến hành ẩn giấu khí tức rồi bay về phía ngọn núi chỗ Liễu Minh.
Khi thân hình bốn gã lóe lên rồi xuất hiện ở chỗ không xa sau lưng
Liễu Minh, gần trăm tu sĩ lúc trước còn ở bốn phía lúc này dĩ nhiên đã
có hơn nửa rời đi.
Lúc này, trên ngọn núi cách đó không xa, Liễu Minh vẫn đang ngồi xếp
bằng, nhưng viên tinh thể màu tím trong linh hải sau khi hấp thu không
ít linh lực liền phát ra ánh sáng óng ánh, long lanh hơn nhưng lại hấp
thu linh lực lại càng thêm điên cuồng.
Nhưng do vừa rồi hắn vận dụng Hư Không Kiếm, dùng thủ đoạn sấm sét để chém giết mấy kẻ lợi dụng lúc người ta khó khăn lại khiến hắn tiêu hao
không ít pháp lực trong người, gần như phá vỡ thế cân bằng trong việc
cung cấp linh lực cho tinh thể trong linh hải khiến cho kinh mạch toàn
thân hiện giờ tựa hồ hơi khẽ run lên.
Trên mặt Liễu Minh lộ ra thần sắc có phần thống khổ, một lát sau mồ
hôi chảy đầy đầu, từng hạt to như hạt đậu tương không ngừng lăn xuống.
Hắn chỉ đành mau chóng nuốt một viên Uẩn Linh đan phàm phẩm rồi lại
lần nữa thúc ép luyện hóa dược lực, hai mắt nhắm nghiền trùng kích bình
cảnh.
Những việc này đều bị bốn gã tu sĩ ẩn giấu khí tức mà lặng lẽ tới kia chứng kiến hết cả.
Hiện tại bọn chúng trong lòng mừng rỡ, đưa mắt nhìn nhau rồi theo sự
dẫn dắt của tên lão giả Hóa Tinh hậu kỳ, tiếp tục yên lặng, chậm rãi tới gần chỗ Liễu Minh.
Nhưng khi bốn
tên đến chỗ cách Liễu Minh chưa tới ba mươi trượng,
Liễu Minh không mở mắt nhưng lại bỗng nhiên lạnh nhạt mở miệng:
"Bốn vị đạo hữu, nếu đã đến thì đừng trốn trốn tránh tránh nữa."
Âm thanh không lớn nhưng khi truyền tới tai bốn gã này lại làm cho khuôn mặt cả bốn gã đều biến sắc.
Sắc mặt lão giả cầm đầu âm thầm biến hóa một hồi sau đấy gã mới hắc hắc một tiếng rồi bỗng nhiên hiện thân ra.
Ba tên kia cũng không hề che giấu khí tức mà lóe hiện ra, sau khi lắc lư mấy cái liền cùng nhau xuất hiện ở bốn phía quanh Liễu Minh.
"Ha ha, đạo hữu hiểu lầm rồi, chúng ta thấy đạo hữu sắp đột phá bình
cảnh, chỉ muốn tới đây hỗ trợ hộ pháp một chút, không có ý gì khác a."
Lúc này lão giả mới âm trầm cười cười đoạn chắp tay thi lễ rồi nói.
"Ồ? Nói như thế thì Liễu mỗ còn phải cảm tạ các vị sao?" Liễu Minh
rút cuộc cũng mở hai mắt ra, đưa mắt quét về phía bốn phía bốn gã một
thoáng rồi thản nhiên nói.
"Ngô lão, đã đến lúc này rồi còn nói nhảm với hắn lắm thế làm gì, bốn người chúng ta sao phải sợ một tên tu sĩ Hóa Tinh trung kỳ như hắn, chi bằng nhanh chóng động thủ làm cho xong việc, tránh để đêm dài lắm
mộng!" Nam tử Man tộc cởi trần ở bên kia, mặt mũi tràn ngập vẻ dữ dằn
nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy gã vỗ lên một cái túi da căng phồng nào đó ở bên hông.
"Phốc" một tiếng.
Miệng túi da vừa mở, tức thì một vầng hào quang màu xám từ đó bay ra. Hào quang thu lại để lộ ra một con cự lang màu xám, thân mình lớn gần
mấy trượng.
Cự lang vừa mới xuất hiện đã liền ngửa đầu hú một tiếng dài, tức thì
khí tức Hóa Tinh sơ kỳ cường đại trong khoảnh khắc đã tỏa ra, đồng thời
nó dùng đôi mắt hung dữ màu xanh lá nhìn chằm chằm vào người Liễu Minh,
trông như chỉ sau một khắc là muốn nhảy xổ vào cắn xé Liễu Minh một hồi.
Nam tử một mắt ở bên cạnh thấy thế bèn lạnh lùng hừ một tiếng, trong
tay gã chẳng biết từ khi nào đã có thêm một cây trường côn màu đen, nó
chỉ rung lên một chút đã hóa dài lớn, dài hơn mười trượng, nhoáng một
cái liền có vô số bóng gậy đen sì sì, mơ hồ như có một ngọn côn sơn màu
đen được huyễn hóa ra.
(Côn sơn: núi bằng gậy)
Ở một phía khác, nam tử mặt ưng cũng hắc hắc rống một tiếng trầm
thấp, sau đấy khói đen ở khắp thân gã cuồn cuộn dâng lên rồi tản ra,
tiếp đó một con diều hâu màu đen từ bên trong hiện ra.
Hai mắt con diều hâu này như điện, mỏ như móc câu, thân dài cánh
rộng, trán sinh ra một cái bướu thịt đỏ thẫm như máu, tất cả mang đến
cho người ta cảm giác như thấy hung thần cùng hung cực ác.
Nó vừa hiện thân liền vung hai cánh quạt mạnh một cái, ngoài thân lập tức có mấy xoáy lốc màu đen hộ thể được hình thành, đồng thời đôi cự
trảo sắc lạnh trảo tới.
Ngô lão thấy ba tên đồng bọn đều đã động thủ, khẽ than nhẹ một tiếng
sau đó vung một tay áo rộng thùng thình lên, tức thì một tấm gương cổ
màu vàng mờ mờ từ đó bắn ra.
Tấm gương cổ màu vàng này có kiểu dáng mang đậm phong cách cổ xưa,
mặt trước gương trơn bóng, tỏa ra tầng tầng ánh sáng âm u màu vàng, mặt
sau thình lình có một mảng Tịch văn thần bí màu lục.
Lão giả lập tức đưa một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, miệng
lẩm bẩm nói một hồi, gương cổ trước người quay tít một vòng rồi lập tức
biến mất không thấy bóng dáng, sau một khắc nó đã đi sau mà tới trước,
xuất hiện trên không trung chỗ Liễu Minh.
Cùng lúc đó, Tịch văn màu lục ở mặt sau tấm gương cổ lại phảng phất
như vật sống, lóe lên rồi trực tiếp xuất hiện lên trên mặt gương đồng
thời nhanh chóng từ đó thả ra từng sợi tơ màu lục giăng ra khắp nơi,
đoạn bện thành một tấm lưới lớn rộng hơn mười trượng, nhắm Liễu Minh ở
phía dưới mà chụp tới.
Liễu Minh chỉ thấy ánh sáng màu lục lóe lên trước mặt, thân thể chợt
cảm thấy hơi chậm lại đồng thời trở nên vô cùng nặng nề, trong lúc nhất
thời không cách nào đứng dậy.
Hắn cấp tốc suy tính, lúc này thôi động pháp lực trong người, tức thì khói đen trên người cuồn cuộn tuôn ra rồi quay cuồng kịch liệt.
Sau một hồi những tiếng long ngâm vang vọng tới tận chân trời, trong
người Liễu Minh có một hồi những tiếng nổ vang keng keng, thân hình hắn
bỗng nhiên lớn hơn một vòng, đồng thời bốn con vụ giao màu đen nhanh
chóng được ngưng kết từ trong khói đen ra, tiếp đấy lại quấn một vòng
quanh thân Liễu Minh.
Những sợi tơ tỏa hào quang màu lục kia vừa hơi chạm tới vụ giao màu
đen liền nhao nhao tiêu tan hóa thành những sợi khói xanh, không cách
nào tiến xuống thêm chút nào nữa.
Lúc này, một cánh tay Liễu Minh thoáng mờ đi, một ngón tay lại đưa
lên trên đỉnh đầu, nhắm cái gương cổ màu vàng đang lượn vòng không ngừng mà bắn.
Một tiếng "phanh" giòn tan truyền đến!
Một đạo kiếm khí hình xoáy đinh ốc xuyên thẳng qua khói xanh rồi đánh thẳng tới gương cổ phía trên khiến cho tấm gương này lập tức vỡ vụn ra
thành từng mảnh.
Điều này khiến cho sắc mặt lão già họ Ngô hơi đổi.
Đúng lúc này, nam tử Man tộc mở miệng quát khẽ một tiếng.
Cuồng phong lập tức sinh ra nơi chân cự lang màu xám, nó hóa thành một cái bóng xám mờ mờ, bổ thẳng đến chỗ Liễu Minh mà cắn.
Hai bộ móng vuốt của con diều hâu khổng lồ cũng khẽ động, đánh một trảo về không trung phía Liễu Minh.
Nam tử một mắt tức khắc rống to một tiếng, hai tay nhoáng cái, côn
sơn trên đỉnh đầu ầm ầm đập tới phía đối diện, khí thế nghiêng trời lật
đất.
Ba tên cùng nhau liên thủ đánh một kích vào Liễu Minh.