Ma Thiên Ký

Đến Cửa Khiêu Khích​


trước sau

Sau khi hút nhiều linh khí như vậy, Hoàng Cân phù lục bé bằng lòng bàn tay cũng bắt đầu lớn vọt lên, chỉ đến khi nó cao bằng người mới ngưng lại đồng thời dừng ở trên không.

Liễu Minh nhìn thấy tình hình này, tinh thần chấn động, một lần nữa há miệng phún ra một luồng pháp lực tinh thuần rơi lên trên phù lục Hoàng Cân Lực Sĩ.

Hoàng Cân phù lục chợt tỏa ra một vầng sáng màu vàng kim chói lóa rồi một bóng người mờ ảo chậm rãi hiện ra.

“Nhanh!” Liễu Minh ngưng tụ ánh mắt, nhắm về phía phù lục tỏa ánh vàng rực rỡ, đánh ra một đạo pháp quyết huyền ảo, bên trong đạo pháp quyết có một điểm sáng màu lục được bao khỏa, nó lóe lên rồi thình lình nhập vào bên trong mi tâm bóng người kia.

Ảo ảnh hình người rung rung một hồi rồi đột nhiên phát ra một hồi ánh sáng vàng kim chói mặt, sau khi ánh sáng thu lại, bóng người vốn mờ ảo nay thấy ngũ quan run rẩy mấy lần, biểu lộ giống như con người vậy.

Liễu Minh xem hết thẩy rồi lại liên tiếp đánh mấy đạo pháp quyết huyền ảo về phía nó.

Kết quả cứ sau khi ảo ảnh hình người kia hấp thu một đạo pháp quyết là nó liền trở nên ngưng thực thêm một phần, chờ đến khi Liễu Minh dừng pháp quyết trong tay lại thì ảo ảnh đã trở nên hơi mờ, mà khuôn mặt nó thì nhang nhác giống Liễu Minh đến tám, chín phần, chỉ là nó nhắm chặt hai mắt, đứng yên trên không trung, làn da toàn thân màu vàng kim chói lóa, thoạt nhìn trông rất có cảm xúc.

Liễu Minh thấy vậy, ánh mặt lộ ra vẻ vui mừng, dạo qua một vòng quanh thân phân thân Hoàng Cân, ý nghĩ vừa động liền nhấc một tay, tức thì một đạo pháp quyết lóe lên rồi chui vào trong người Hoàng Cân lực sĩ.

Sau một khắc, quanh thân Hoàng Cân lực sĩ lóe lên những tia sáng màu vàng kim rồi nó đột nhiên mở hai mắt, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không vui cũng chẳng buồn, chỉ là ở chỗ sâu bên trong đôi mắt mơ hồ có nét linh động.

Liễu Minh nhíu hai mắt lại, lờ mờ có loại ảo giác như hiện tại Hoàng Cân lực sĩ với hắn tựa như có một tia liên hệ kỳ dị.

Hắn thoáng tự đánh giá một chút, xong liền dựa vào hướng dẫn được ghi lại trên điển tịch, đột nhiên thôi động pháp quyết nhắm về phía Hoàng Cân lực sĩ.

Phân thân hoàng cần đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, khói đen từ quanh thân cuồn cuộn tuôn ra, tay chân biến ảo, hai nắm đấm vung về phía vách động phủ khiến không gian chấn động.

Bên trong khói đen tràn ngập, một tràng những tiếng rồng ngâm hổ gầm không ngừng vang lên. Năm con vụ giao màu đen cùng năm con mãnh hổ màu đen thứ tự từ hai tay Hoàng Cân lực sĩ nhanh chóng được ngưng tụ ra rồi lập tức đồng loạt nhắm tới vách động phủ kiên cố nặng nề mà trùng kích tới.

Một tràng những tiếng nổ mạnh ầm ầm truyền ra.

Vách động phủ kiên cố trong đám hắc khí cuồn cuộn mãnh liệt rung động, lắc lư một hồi, phảng phất như động đất, không ngừng có những khối đá núi lớn và cát vụn rơi xuống.

Liễu Minh thấy vậy, mắt lóe sáng, một tay điểm một cái vào mi tâm, một thanh tiểu kiếm màu vàng kim nhạt đột nhiên lóe hiện ra, nó thoáng đón gió một cái liền hóa thành thanh kiếm dài hai thước tám thốn, lăng không lượn vòng, tỏa ra những tia sáng vàng kim mờ nhạt.

Liễu Minh đưa một tay nhiếp phi kiếm vào trong tay, tiện tay vung vẩy một thế kiếm đâm thẳng, “xoẹt” một tiếng, một đạo kiếm quang bắn vọt ra, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bay nhanh về phía cổ hỏng phân thân Hoàng Cân.

Khi Liễu Minh động thủ không hề có dấu hiệu báo trước, phân thân Hoàng Cân phải đối mặt với một kiếm bất ngờ này lại tự động đưa đầu ngửa về sau đồng thời sau một tiếng “rầm rầm”, cả người cùng bắn lui lại, tức thì tránh thoát khỏi một kiếm chỉ thẳng vào cổ hỏng, đồng thời trên cánh tay nó lóe lên ánh sáng vàng kim, toàn bộ cánh tay hóa thành một tấm thuẫn màu vàng kim, ngăn cản kiếm quang trước mắt.

Tiếng xì xì thoáng vang lên!

Tấm thuẫn màu vàng kim lúc này, sau khi kiếm quang lóe lên, liền bị chẻ gọn thành hai nửa.

Tấm thuẫn này là do pháp lực biến ảo thành nên tự nhiên không cản được sự sắc bén của Hư Không Kiếm. Phân thân Hoàng Cân nhân lúc này lắc lư thân hình, chỉ nháy mắt đã vọt tới chỗ cách chỗ cũ hơn mười trượng.

Một tiếng lạch cạch vang lên, nửa tấm thuẫn bị chém rụng giờ này mới rơi chạm mặt đất.

“Không tệ. Đích thực có mấy phần thực lực của mình, tốc độ phản ứng cũng rất nhanh.” Liễu Minh sau khi cười ha ha cũng không có truy kích, tay lóe lên ánh sáng vàng kim rồi liền thu Hư Không kiếm lại.

Phân thân Hoàng Cân hơi cúi người với Liễu Minh. Nửa tấm thuẫn trên mặt đất lóe lên rồi biến thành một luồng sáng màu vàng kim bay vụt về cánh tay phải nó, chỉ thấy chất lỏng màu vàng kim động đậy trong chốc lát thì cánh tay lại một lần nữa trở lại nguyên vẹn như cũ.

Liễu Minh nhìn thấy cảnh này, trong lòng mừng vui, thần sắc thỏa mãn chân chính lộ ra.

Lại nói tiếp, phân thân này trong quá trình tế luyện được hắn căn cứ vào bí pháp ghi lại trên điển tịch, trộn thêm một loại tài liệu trân quý, đặc sản của vùng Nam Hoang tên là Côn Kim Sa vào, khiến cho thân thể phân thân này như một loại chất lỏng, có thể tùy ý biến hóa.

Mà theo hắn phỏng đoán thì phân thân Hoàng Cân này cũng phải có chừng trên dưới sáu thành thực lực của hắn, đây là do vừa mới luyện chế thành công, đám phân niệm dung nhập vào phân thân còn chưa có triệt để nắm giữ cơ thể này, chờ qua một thời gian tiếp xúc, dung hợp thêm nữa, chiến lực có lẽ còn có thể đề cao thêm một chút.

Đương nhiên cái phân thân Hoàng Cân này không cách nào kế thừa được sự cường đại của bản thân hắn và thực lực của Hư Không Kiếm cùng các loại bảo vật khác, nhưng ngay cả như vậy thì cũng đủ để khiến hắn cực kỳ mong đợi.

Liễu Minh đè nén sự vui sướng trong lòng, gập ngón tay điểm một cái, Hoàng Cân lực sĩ lại hóa thành Hoàng Cân phù lục bị hắn thu vào trong cơ thể.

Luyện chế phân thân lần này khiến hắn tiêu hao không ít nguyên khí, đặc biệt là phương pháp tế luyện cần rút một tia phân hồn của bản thân, dù hắn có Hóa Thức Trùng tương trợ cũng cảm thấy không chịu đựng nổi.

Thời gian kế tiếp, hắn bèn ngồi nguyên xuống chỗ cũ, bắt đầu bế quan điều tức, chuẩn bị bổ sung lại phần nguyên khí đã tổn thất.

Hai tháng sau.

Cửa lớn của mật thất đóng chặt đã lâu ầm ầm mở, Liễu Minh từ đó chậm rãi đi ra.

Thông qua một thời gian điều tức khôi phục, hắn cuối cùng cũng bổ sung hồi phục lại nguyên khí, lúc này đang định trước hết tiền về Huyền Điện, tra xét một chút tin tức có liên quan đến hư không thú.

Hắn gọi thiếu nữ và bé trai lại một tiếng, thu cả hai vào lại trong dưỡng hồn đại, sau đó liền đi về phía cửa lớn động phủ.

Kết quả khi Liễu Minh vừa đi ra khỏi động phủ, đang định bay lên không mà đi thì thần sắc đột nhiên khẽ động, quay đầu nhìn lại về phía hơi chếch trên bầu trời.

Chỉ thấy một lát sau, hào quang lóe lên ở bên kia bầu trời, hai đạo độn quanh bay đến, tốc độ nhanh như tia chớp.

Liễu Minh thấy vậy, hơi nheo mắt lại, trông như thế này thì độn quang đúng là nhằm động phủ của hắn mà đến.

Rầm rầm!

Hai đạo độn quang giống như sao băng đáp xuống chỗ trước người Liễu Minh mấy trượng, gây chấn động bốc lên một đợt sóng khí, đồng thời bóng dáng hai nam thanh niên hiện
ra.

Đi đầu là một người mặc trường bào màu đỏ lửa, bộ dạng chừng khoảng hai bẩy, hai tám tuổi, tướng mạo thanh tú tuấn lang, hai đầu lông mày có tia sáng đỏ bắn ra khiến cho người ta có ảo giác như trước mặt không phải một người đang đứng mà là một đám hỏa cầu cực lớn.

Nam tử kia thì lại cao cao, người gầy tong teo, nhưng mỗi một khối cơ trên người đều chặt chẽ rắn chắc, như là hắc thiết, tựa như trong đó ẩn chứa lực lượng dày đặc chỉ chờ bùng phát.

“Nhị vi sư huynh là?” Liễu Minh nhìn tình hình thì hai kẻ này rõ ràng là lai giả bất thiện, nhưng thần sắc hắn không đổi, miệng chậm rãi hỏi.

“Ta là Cốc Ngọc của Triều Nguyên Phong, vị bên cạnh này chính là Tư Mã Trùng của Kim Quang Phong.” Nam tử mặc áo bào đỏ đưa hai mắt đánh giá trên dưới Liễu Minh rồi mới cười hắc hắc một tiếng, nói.

Nam tử mặc đồ đen, Tư Mã Trùng tức thì đưa ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Minh, cũng không có mở miệng nói chuyện ngay.

“Ồ, thì ra là Cốc sư huynh và Tư Mã sư huynh, ta thất kính rồi! Không biết hai vị đi tới động phủ của tại hạ là có gì chỉ giáo?” Liễu Minh đối với ánh mắt của hai tên này lại làm như không thấy, vẫn như trước, không mặn không nhạt mà hỏi.

“Người là Lạc U Phong Liễu Minh?” Tư Mã Trùng ở bên trên cuối cùng lộ ra một tia cười lạnh, mở miệng hỏi.

"Chính là tại hạ." Liễu Minh thần sắc lạnh nhạt nói.

“Rất tốt, thực sự không để cho chúng phải uổng công chờ đợi một phen. Hai người chúng ta tới tìm ngươi là để nói với ngươi một tiếng, danh ngạch tham gia Thiên Môn hội lần này, ngươi hãy giao ra đây.” Tư Mã Trùng lạnh lủng nói.

Liễu Minh nghe vậy, đầu tiên có hơi nao nao nhưng lập tức nhếch mép, dùng một loại ánh mắt cổ quái thoáng đánh giá qua hai người trước mặt thêm lần nữa.

“Như thế nào, còn muốn chúng ta lập lại lần nữa sao? Thiên Môn hội trọng đại như thế, bằng tu vi của ngươi có đi cũng chẳng có mấy tác dụng. Mà Thiên Môn hội sẽ dính dáng đến tương lai, vận mệnh hưng suy mấy trăm năm của bổn môn, há lại để ngươi đi đảm đương. Sư đệ tốt nhất đi nói với chưởng tọa Âm Cửu Linh một câu, nhường danh ngạch này lại.” Thấy Liễu Minh biểu hiện như thế, Cốc Ngọc khẽ hừ một tiếng rồi khuyên, trong giọng nói tràn ngập ý tứ chân thật, đáng tin.

Liễu Minh nghe vậy, chợt cảm thấy có phần buồn cười.

Bằng vào sự thông hiểu của hắn với đại hội này thì đã sớm đoán được khả năng có người cảm thấy bất mãn với việc hắn tham gia đại hội này, nhưng hắn lại không ngờ rằng thực sự có người chủ động chạy đến động phủ, ở trước mặt đòi hắn giao ra danh ngạch Thiên Môn hội.

Nghĩ tới đây, Liễu Minh giống như cười mà không phải cười, đáp:

“Chỉ sợ làm hai vị sư huynh thất vọng rồi. Tại hạ tham gia Thiên Môn hội lần này là do môn chủ chỉ định, tại hạ cũng không có cách nào chủ động buông bỏ. Hai vị sư huynh nếu như không có chuyện gì khác thì mời trở về đi, tại hạ còn có chút việc quan trọng, phải từ biệt ở đây thôi.” Liễu Minh hơi chắp tay, định đi thẳng qua chỗ bên cạnh hai người.

Hai tên Cốc Ngọc, Tư Mã Trung nghe vậy, khuôn mặt lập tức trở nên âm trầm như nước.

“Đúng lại, lời còn chưa dứt mà đã muốn đi! Lại còn muốn kéo tông môn tới để dọa chúng ta sao? Trong Thái Thanh môn trước giờ là dùng thực lực để nói chuyện, chỉ cần đánh bại người, ta không tin tông môn còn có thể kiên trì để người tham gia Thiên Môn hội. Một câu thôi, ngươi có giao danh ngạch hay không?” Nam tử mặc bào đỏ lạnh lùng cười một tiếng, thân hình nhoáng cái, thình lình chắn trước người Liễu Minh.

Liễu Minh nhíu mày, khi hắn đang muốn nói điều gì đó thì nam tử mặc áo bào đỏ đã khẽ động rồi phòng lên trời, một tay y bấm niệm pháp quyết, trên trán hiện ra tơ máu giống như phù văn quỷ dị, ánh lửa trên người liền sáng rực đồng thời luồng khí cực nóng tỏa ra khắp nơi, không gian xung quanh cũng bắt đầu có tầng tầng gợn sóng màu đỏ nhạt.

Tiếng ầm ầm vang lên khắp bốn phía, một đoàn sóng lửa nóng rực hội tụ lại, bao phủ thân hình Cốc Ngọc ở bên trong, đồng thời một luồng khí tức kinh người từ trên trời, nhắm thẳng xuống chỗ Liễu Minh mà điên cuồng áp tới.

“Dương Viêm Chi Thể, khó trách cuồng vọng như vậy.” Liễu Minh ngẩng đầu, nhíu hai mắt lại đoạn khẽ gật đầu, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, bộ dạng tựa như hoàn toàn thờ ờ với linh áp kinh người do Cốc Ngọc phát ra.

Cốc Ngọc ở giữa không trung thấy tình huống này, trong lòng giận dữ, miệng gã bỗng nhiên hét lớn một tiếng, mười ngón tay liền đánh ra từng tia sáng màu đỏ bắn vào bên trong đám mây lửa.

Dưới tình trạng liên tục có linh khí hỏa diễm dũng mãnh nhập vào, đám mây lửa điên cuồng to ra đến gần một mẫu, màu sắc từ như màu vỏ quýt biến thành đỏ sậm, ở rìa đám mây tản mát ánh sáng trắng chói mắt.

Một tiếng sét chói tai chấn động.

Mây lửa quay cuồn một hồi rồi đột nhiên một con cự mãng bằng lửa từ đó thoát ra.

Cự mãng dài chừng ba mươi trượng, toàn thân trải đầy nhưng chiếc vẩy cực lớn màu đỏ đậm, những tia lửa nhỏ quấn quanh phía trên, trên đầu nó mọc ra hai cái sừng dài như san hô, hai mắt phang phất như có hai ngọn lửa thiêu đốt, vô cùng dữ tợn.

Tư Mã Trùng thấy vậy, tức thì thân hình gã chớp động, thối lui đến chỗ xa xa, nhìn Liễu Minh bằng ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Gã biết rõ, bí thuật này của Cốc Ngọc không giống với bí pháp Ngưng Hỏa Táng Thú, trong cơ thể hỏa mãng mới biến thành kia là tràn ngập lửa thuần dương, một luồng lửa nóng được phun ra thì ngay cả linh khí cực phẩm cũng có thể bị hòa tan mà tiêu hủy, gã tuyệt không tin Liễu Minh có thể ngăn cản một kích của con hỏa mãng này.​

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện