Sau khi mười người Liễu Minh tiến vào Bí Cảnh, những đệ tử của Hạo Nhiên Thư Viện cũng mau chóng bước ra từ trong đám đông, bay về phía quyển trục kim sắc.
Cùng lúc đó, Thiên Qua chân nhân lại lặng lẽ lấy ra một cái phù lục Truyền âm, sau khi thầm thì vài câu liền bóp nát, một ánh lửa sau khí lóe lên lập tức tan biến trong hư không.
Cao tầng tông môn Hạo Nhiên Thư Viện cũng kẻ lấy ra trận bàn đưa tin, người bóp nát phù lục Truyền âm, đem tin tức liên tục truyền đi.
Mặt khác một vài người không rõ sự tình vừa xảy ra cũng bắt đầu truyền âm bàn luận sôi nổi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đỉnh tuyết phong rơi vào trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng, từng đạo thần niệm bắt đầu truyền đi, đan xen lẫn nhau như những mạch nước ngầm chằng chịt.
Tình huống như vậy kéo dài chừng một phút đòng hồ thì đệ tử của các gia tộc tham gia Thiên Môn Hội đều đã tiến vào Thiên Môn Bí cảnh.
Mà lúc này phía trên quyển trục màu vàng đã được điền bởi rất nhiêu tên tuổi, ước chừng phải hơn ngàn người.
Nam tử áo bào màu vàng sau khi nhìn qua, xác nhận không có tông môn nào tiến lên nữa liền quay đầu hướng nữ tử bên cạnh gật đầu nhẹ.
Khi nữ tử áo vàng vừa buông lỏng tay, quyển trục ánh vàng liền tự động thu lại như trước lúc phát động.
Sau đó nam tử áo vàng một tay cầm quyển trục, tay kia đánh ra một đạo pháp quyết, trong miệng lầm rầm vài chú ngữ tối nghĩa, sau đó đem quyển trục ném lên trời, ngón tay choãi ra, một đạo pháp quyết ánh vàng rực rỡ theo đó bắn ra, chui vào quyển trục.
Một tràng ầm ầm như sấm rền oanh động vang lên!
Quyển trục kim sắc đột nhiên phát ra quang mang vàng rực chói mắt, sau đó bay lên không hóa thành một mặt trời kim sắc sáng chói đường kính hơn một trượng, bên trong có từng vòng phù văn mơ hồ lưu chuyển không ngừng.
Sau một khắc, một đạo hào quang trắng đen bỗng nhiên từ đó phóng lên trời, một bia đá chống trời cao hơn trăm trượng dần dần hiện ra theo vầng mặt trời sáng chói.
Sau khi cự bia hoàn toàn lộ diện, mặt trời vàng óng đột nhiên nổ tung, hóa thành từng điểm kim mang, biến mất trong hư không.
Cự bia tức thì trực tiếp rơi xuống, nghe "Phanh" một tiếng, đứng sừng sững bên cạnh cổng lớn màu vàng đang chậm rãi đóng lại.
Nhìn sơ qua bia có thể thấy một nửa số ô đen như mực, nửa còn lại trắng noãn như tuyết, cùng với Hồn Thiên Bia trong thức hải Liễu Minh có đôi chút giống nhau, chỉ là trên tấm bia này không có cái đồng hồ cát nào mà hiện ra từng dãy tên người, dưới mỗi cái tên có thể thấy mơ hồ một cái khóa nhỏ màu bạc.
"Woa..." Phần đông những đệ tử không có tư cách tiến vào Bí cảnh còn đứng tại chân núi tuyết sơn chứng kiến cảnh này, không khỏi phát ra âm thanh sợ hãi cùng thán phục.
Thiên Qua chân nhân cũng những vị cao tầng khác sắc mặt thế mà lại không chút thay đổi, bởi mỗi kì Thiên Môn Hội đều sẽ xuất hiện tấm bia đá này, những cái khóa bạc kia biểu thị cho lượng số mệnh của mỗi đệ tử tiến vào Bí cảnh.
Theo thời gian trôi qua, độ sáng của những khóa nhỏ màu bạc trên tấm bia cũng bắt đầu phát sinh biến hóa.
Trong lúc Liễu Minh cùng những đệ tử khác tiến hành tranh đâu bên trong Thiên Môn Bí Cảnh, tại nhiều nơi trên đại lục Trung Thiên, một ít đại năng Thông Huyền vốn ẩn cư, theo tin tức mà Thiên Qua chân nhân cùng những vị khác truyền đến, đã bắt đầu có hành động.
Trên một ngón hùng vĩ tại sơn mạch Vạn Linh, giữa tầng tầng lớp lớp mây trắng che đậy bốn phía, tồn tại một tòa cung điện phong cách cổ xưa lơ lửng tại độ cao hơn vạn trượng so với mặt đất.
Trong đình các yên tĩnh tại tầng cao nhất của cung điện, hai lão già đang khoanh chân ung dung đánh cờ, một lão già áo trắng như tuyết, tóc bạc mặt hồng hào, người còn lại áo vải đen xì, tóc đen quắc thước. Trên thân hai người không có chút pháp lực dao động, thoạt nhìn chỉ như hai lão nhân đang cùng nhau chơi cờ.
Đột nhiên, không trung lóe lên, một phù lục đỏ rực phá không bay tới phá vỡ sự tĩnh lặng của đình các, lão già áo trắng khẽ nhấc tay liền đem phù lục nắm trong tay.
"Thiên Địa Hỏa Phù, Thiên Qua phải sử dụng đến phương thức truyền tin khẩn cấp như vậy, xem chừng sắp có chuyện lớn xảy ra." Lão giả cong tay bắn ra, Hỏa Phù tức thì nổ tung.
Lão giả sau một thoáng đăm chiêu lại tiếp tục đặt xuống một nước cờ, sắc mặt khôi phục điềm nhiên như không có gì xảy ra.
"Là chuyện gì?" Lão giả áo đen hờ hững hỏi một câu.
"À, không có gì, chỉ là sự kiện kia lại muốn bắt đầu." Lão giả bạch y bình tĩnh hồi đáp.
"Thì ra là thế, tính toán thời gian có lẽ cũng không còn xa. Nhưng bổn môn lần này có Liệt Dương tham gia, ít nhất sẽ không thua thiệt quá nhiều." Lão giả áo đen nghe vậy. khẽ gật gù, vẻ mặt cũng hết sức bình tĩnh.
...
Tại nơi đáy biển sâu thẳm trong Huyết hải ở đại lục Trung Thiên hiện ra một ngọn núi dốc đứng trông như năm ngón tay, chính giữa ngọn núi là một tế đàn bằng đá đen.
Trên tế đàn, một người tóc dài đỏ rực đang bị trói chặt bởi vô số xiềng xích, không cách nào nhúc nhích.
Rồi đột nhiên, trên cơ thể người này nổ đùng một tiếng, một ngọn lửa màu máu theo đó hiện ra cùng với từng hàng văn tự.
Người tóc dài ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu hoắm như lỗ đen nhìn vào huyết diễm.
"Ha ha! Thời điểm ấy cuối cùng đã tới ư, vậy là ta sắp có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi, ha ha ha ha!"
Theo tràng cười điên cuồng của y, biển máu cũng dậy lên từng cơn sóng dữ.
...
Hạo Nhiên Thư Viện, sơn mạch Thiên Dịch, từng ngọn núi sừng sững, mây mù lượn lờ, cảnh vật mờ ảo, bỗng có hai tiếng chuông cổ kính ngân vang.
So với Thái Thanh Môn tại sơn mạch Vạn Linh, nơi này càng thêm phần nghiêm túc và trang trọng, kiến trúc trên núi phần lớn đều dùng gỗ đen trắng tạo nên, khiến người nhìn không khỏi dậy lên cảm giác kính nể, sùng bái.
Giữa lầu các bất ngờ có một đạo độn quang từ xa xuyên thẳng qua, khiến cho nơi đây lộ ra chút náo nhiệt. Bên trong độn quang là một người vẻ ngoài thư sinh, bộ dáng mảnh khảnh yếu ớt nhưng lại trần đầy vẻ phong độ của người trí thức.
Lúc này, tại cấm địa Hạo Nhiên Thư Viện bốn phía bao bọc bởi núi, trong lầu các phong cách cổ xưa đủ loại trúc xanh tươi thanh tú, một lão giả mặt trắng như ngọc mặc trang phục nho sĩ đang chăm chú xem một khay ngọc màu trắng trên tay, từ khay ngọc mơ hồ hiện ra một loạt chữ nhỏ.
"Ây dà..." Thật lâu sau, lão giả khẽ thở dài, hai mắt nhíu lại, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Gần như cùng một thời gian, Thiên Công Tông, gia tộc Âu Dương, Thiên Yêu
cốc cùng nhận được một tin tức giống nhau.
Một chỗ trong Thiên Môn Bí Cảnh.
Sau khi bước đại môn màu vàng kim, trước mắt Liễu Minh liền bị một mảnh hào quang ngũ sắc chiếm cứ, sau khi cảm giác mê muội qua đi, khi thấy rõ cảnh vật xung quanh, đã phát hiện bản thân đang đứng trên một ngọn núi nhỏ hoang vu, dưới chân chỉ có vô số đá vụn xám trắng chồng chất.
"Nơi này chính là Thiên Môn Bí Cảnh..." Liễu Minh vừa mới đứng vững, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía xung quanh.
Lúc này, đá vụn chất đống dưới chân hắn bỗng phát ra từng tràng răng rắc, không ngừng rung chuyển.
Liễu Minh giật mình, vội vàng bay ra khỏi phạm vi loạn thạch.
Nhưng vào lúc, sau một hồi va chạm ầm ĩ, đống đá vụn bắt đầu tụ lại một chỗ, sau khi phát ra ánh sáng màu tro đã biến thành mười người đá cực lớn cao chừng hai ba trượng.
Liễu Minh thấy vậy càng trở nên đề phòng hơn.
Xem ra vận khí của hắn không được tốt lắm, mới vừa vào Bí Cảnh đã bị truyền tống đến địa bàn của lũ quái vật này.
Người đá vừa mới thành hình, liên tục ngửa đầu gầm rú một cách hoang dại, sau đó chạy như điên đánh về phía Liễu Minh. Đòn đánh chưa tới đã mang theo những trận kình phong, trong không khí có thể thấy mơ hồ những gợn sóng nhàn nhạt.
Những người đá này thực lực không cao, vẻn vẹn chỉ có thực lực Ngưng Dịch sơ kì. Thế nhưng bằng kinh nghiệm của mình, Liễu Minh nhận thấy năng lực phòng ngự của bọn chúng vượt xa yêu linh cùng giai. Dưới sự phối hợp của mười tên như vậy sợ rằng tu sĩ Hóa Tinh kỳ bình thường cũng phải vất vả một phen.
Đương nhiên đối phó những yêu linh da dày thịt béo như thế này đối với Liễu Minh chỉ là phí chút sức lực, hắn căn bản không có tế ra phi kiếm, chỉ nhấc một tay, một cột khí đen liền biến ảo ra, hướng về kẻ địch trước mắt bổ xuống.
Sau một khắc, một bàn tay cỡ chừng cái cối xay lăng không hiện ra, "phanh" một tiếng, đem người đá xông tới trước nhất trực tiếp đập nát.
Liễu Minh ra chiêu không ngừng, một tay bấm niệm pháp quyết, khí đen trên người hắn cuồn cuồn tuôn ra, theo tiếng hổ gầm truyền đến, vài con Vụ Hổ khổng lồ màu đen gào thét xông ra, bổ nhào vế phía những tên người đá còn lại.
Cự Hổ màu đen xông vào giữa những người đá, không ngừng cắn phá, phát ra tiếng va chạm ầm ầm. Chỉ sau vài nhịp thở, hơn mười tên người đá một lần nữa bị đánh thành từng đống đá vụn.
Liễu Minh vẫy tay một cái, trong đống đá liền bay lên hơn mười viên tinh hạch màu vàng cỡ chừng nắm tay.
Những tinh hạch này ẩn chứa nguyên khí thuộc tính đất vô cùng nồng đậm, là tài liệu hiếm có cho luyện đan hoặc luyện khí, có lẽ có thể bán được không ít Linh thạch.
Xem ra lời đồn về sự phong phú của các loại tài nguyên bên trong Thiên Môn Bí Cảnh quả không ngoa.
Khi hắn còn đang cất những tinh hạch này vào, đột nhiên hư không bốn phía xuất hiện chấn động, trên cổ tay ánh sáng trắng lóe lên, một cái khóa nhỏ trắng noãn như ngọc đột ngột xuất hiện, bề mặt có linh văn màu bạc trải rộng, nằm sát trên da thịt trông vô cùng đẹp mắt.
Khóa nhỏ màu trắng này xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước khiến cho Liêu Minh vô cùng hoảng sợ cùng giật mình.
"Cái này hẳn là Khóa Số Mệnh ư." Liễu Minh sau khi thì thào vài tiếng, dùng tay đụng vào khóa nhỏ, phát hiện thứ này đã bám sát như mọc rễ tại cổ tay hắn, căn bản không cách nào gỡ xuống.
Đột nhiên, hào quang trên khóa nhỏ khẽ động, bên trong đá vụn tứ tán trước mặt, từng sợi sương mù màu xám li ti gần như trong suốt như có linh tính dũng mạnh lao về phía khóa nhỏ. Trong nháy mắt toàn bộ bị khóa này hút vào, không chút dư thừa.
Liễu Minh sau khi dùng thần thức quét qua càng ra chiều uy nghĩ.
Những sương mù màu xám li ti này gần như không thể dùng thần thức để cảm nhận, lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phải chăng chính là lực lượng số mệnh theo lời Thiên Cung?
Khóa nhỏ màu trắng sau khi hấp thụ những sương mù màu xám này, mặt ngoài liền có một tầng sáng nhàn nhạt màu tro lóe lên.
Liễu Minh lại quan sát Khóa Số Mệnh này một hồi, thấy không có gì khác bất ổn, cũng nhíu mày không để ý tới.
Kế tiếp, hắn bay lên trời, một hơi bay cao hơn ngàn trượng, quan sát tình hình xung quanh, phát hiện xa xa không thiếu những đống đá màu xám chồng chấn, cũng nhè nhẹ tản ra những chấn động khác thường, rõ ràng giống với những người đá cực lớn vừa hiện ra.
Liễu Minh mỉm cười, nếu có thể thuận lợi thu lấy số mệnh hắn cũng không vội vã rời đi. Lúc này màu vàng kim ngoài thân lóe lên, Liễu Minh hóa thành một Kim Hồng bay về phía đống đá vụn chồng chất phía xa.
Mấy canh giờ tiếp theo, Liễu Minh một hơi đem toàn bộ người đá xung quanh chém giết sạch sẽ, khiến ánh sáng màu tro phát ra từ khóa nhỏ trên tay càng thêm đậm nét.
Sau khi tìm tòi lại một lần, xác định khu vực xung quanh không còn gì thu hoạch, hắn mới lặng lẽ rời đi.
Cùng lúc đó, tại nhiều địa phương hẻo lánh bên trong bí cảnh, hành trình truy tìm bảo vật của đệ tử các phái cũng cùng lúc bắt đầu.