“Vèo” một tiếng vang nhỏ truyền đến, gốc tuyết liên màu xanh da trời lập tức bị chặt đứt, hoàng mang nắm được đóa hoa sen liền lập tức bay ngược trở về nhanh như điện xẹt.
Đệ tử Thiên Công Tông sau khi hái được hoa sen, không chút nghĩ ngợi lập tức bay lên trời, hóa thành một đạo hào quang màu vàng, trốn đi.
Nhưng mà khi mà hắn vừa mới bay đi thì hồ nước lập tức xuất hiện sóng nước trùng thiên, một cái xúc tu màu huyết hồng cao vài trượng phá nước bay ra, giống như một sợi roi quất vào vị trí vừa rồi của tên đệ tử Thiên Công Tông.
Ầm ầm, một tiếng vang thật lớn vang lên!
Mặt đất bị đánh trúng lập tức rạn nứt, vô số loạn thạch và bụi đất văng khắp nơi.
Sâu bên trong hồ nước truyền ra tiếng gầm phẫn nộ của đầu Bát Túc Huyết Thú.
Tên đệ tử Thiên Công Tông đang phi độn trên không trung, quay đầu lại thấy một màn này lập tức sợ hãi không thôi.
Xem uy thế của đầu Bát Túc Huyết Thú này, nếu mà tu sĩ Hóa Tinh hậu kỳ mà bị cuốn lấy thì đoán chừng là lành ít dữ nhiều.
“Khá tốt, xem ra Bát Túc Huyết Thú này là yêu thú thủy sinh, bình thường sẽ không rời khỏi mặt nước…”
Tên đệ tử Thiên Công Tông thở ra một hơi, quay người bay đi, xa hơn mười dặm mới đáp xuống mặt đất.
Hắn đem đóa tuyết liên màu xanh da trời đặt trước mặt xem xét tỉ mỉ cẩn thận, cười lớn một tiếng, sau đó thu vào bên trong Trữ Vật Phù.
Đúng lúc này sau lưng hắn bỗng lóe lên một cái bóng, nhưng khi hắn vừa quay người lại thì sau lưng lại rỗng tuếch.
“Chẳng lẽ là ta nhìn lầm?”
Tên đệ tử Thiên Công Tông nhướng mày, khi vừa quay đầu lại thì cách mấy trượng trước mặt hắn quỷ mị xuất hiện một tên thư sinh mặc áo trắng, tướng mạo tuấn tú, hào hoa phong nhã, vẻ mặt vui vẻ nhìn hắn.
“Thì ra là vị huynh đài của Hạo Nhiên Thư Viện, tại hạ là Ngô Siêu Thiên Công Tông, hạnh ngộ!” Trong mắt tên đệ tử Thiên Công Tông hiện lên vẻ kinh hãi nhưng ngoài mặt lại lộ ra vẻ trấn định, đồng thời trong tay áo liền xuất hiện một thanh dao găm.
“Những lời khách khí không cần nói nhiều, lưu lại Trữ Vật Phù trên người ngươi, đưa ra một nửa số mệnh, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Âm thanh tên Thư sinh áo trắng trầm thấp, mặt không biểu tình, lạnh lùng nói.
“Hừ, điều này tại hạ khó phụng mệnh rồi…” Ngô Siêu không chút do dự từ chối, nắm chặt dao găm trong tay hơn một chút.
Tên thư sinh nghe vậy thì ánh mắt lạnh lẽo, ngoài thân nổi lên một tầng sương mù trắng mờ, thân hình dần trở nên mơ hồ.
Sau một khắc, một bóng người màu trắng lóe lên, tốc độ giống như tia chớp xuất hiện trước mặt Ngô Siêu, trong bàn tay bắn ra một đạo khí kình màu ngà sữa, hướng về Khóa số mệnh trên cổ tay của Ngô Siêu.
Khí kình màu trắng này mềm mại như vân hà, tốc độ lại cực kỳ nhanh chóng, sau một cái chớp động thì bất ngờ đã đến cổ tay của Ngô Siêu.
Nhưng phản ứng của Ngô Siêu cũng cực nhanh, dao găm trong tay vung mạnh lên, một đạo đao mang màu vàng hình loan nguyệt bắn ra, để lại trong hư không một dấu vết, nghênh đón kình khí màu trắng.
“Phanh” một tiếng trầm đục!
Đao mang màu vàng và kình khí màu trắng va chạm vào nhau, giằng co bất phân thắng bại trên không trung.
“Chút tài mọn!”
Thanh niên áo trắng cười xùy một tiếng, nâng cánh tay kia lên, đánh ra một chưởng về phía trước.
Một đạo kình khí màu trắng khác tức thì lóe lên chui vào bên trong đạo kình khí lúc trước. Hai đạo kình khí hợp lại, tạo thành một cự chưởng màu trắng to gần một trượng, nhẹ nhàng nắm chặt loan đao khiến cho nó nát bấy, tiếp tục vỗ về phía Ngô Siêu.
Ngô Siêu biến sắc, khoảng cách gần như thế căn bản không thể né tránh, chỉ có thể đột nhiên mở miệng phun ra một viên cầu màu xanh lá. Viên cầu quay tít một vòng sau đó dát băng một tiếng, biến thành một con mộc quy, linh văn mặt ngoài lóe lên hóa thành một màn sáng xanh lá chắn trước người.
“Oanh” một tiếng!
Màn sáng xanh lá bị cự chưởng đánh lên, cự chưởng liền vỡ tan ra, mà mộc quy màu xanh nhạt liền rung lên, mặt ngoài bất ngờ xuất hiện mấy vết rạn.
Ngô Siêu chỉ cảm thấy một luồng sức lực cực lớn, cách không đánh lên thân mình, không tự chủ mà bắn ngược ra đằng sau, bay xa hơn một trăm trượng sau đó va mạnh vào một cây đại thụ.
Cây đại thụ này phải vài người mới ôm hết, vậy mà “Phanh” một tiếng, trực tiếp bị đánh gãy.
Ngô Siêu há miệng phun ra một ngụm máu tươi, khóa ngọc trên cổ tay cũng vang lên một tiếng vỡ vụn giòn vang, từng sợi sương mù màu xám cuốn ra, sát nhập vào bên trong ngọc khóa trên tay của thanh niên áo trắng.
Thanh niên áo bào trắng cười ha ha, đồng thời thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện trước người Ngô Siêu.
“Số mệnh của tại hạ đã bị ngươi đoạt đi một nửa, ngươi còn muốn thế nào?” Khuôn mặt Ngô Siêu tái nhợt, nhẹ ho khan vài tiếng, kinh sợ đứng dậy nói.
“Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao, giao Trữ Vật Phù của ngươi ra đây.” Thanh niên áo bào trắng khoát tay, một cái cự chưởng sương mù làn nữa ngưng tụ, bao phủ lấy tên đệ tử Thiên Công Tông, âm trầm nói.
Sắc mặt Ngô Siêu sa sầm lại, cắn răng một cái, lật tay lấy túi trữ vật bên hông xuống, ném ra ngoài.
Cự chưởng màu trắng phát ra một luồng hấp lực, thu lại Trữ Vật Phù.
“Tốt rồi, những điều ngươi nói ta đều đã làm, hiện tại hãy thả ta ra.” Ngô Siêu chằm chằm nhìn vào thanh niên áo bào trắng, lạnh lùng nói một câu.
“Thả ngươi?”
Thanh niên áo bào trắng nghe vậy, trong mắt hiện ra vẻ nhạo báng, không chờ cho Ngô Siêu mở miệng một lần nữa, hư ảnh cự chưởng giống như một tòa núi nhỏ đập xuống.
Oanh một tiếng nổ mạnh cùng với một tiếng kêu thê lương vang lên, sau đó không có phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Sau một lát, tên thanh niên vơ vét sạch sẽ đồ vật trên thi thể, kiểm kê một chút, sau đó nhìn thi thể nói hai câu:
“Thiên Công Tông là tông phái xếp thứ nhất của lần Thiên Môn Hội lần trước, vậy mà lại phái ra đệ tử có chút bổn sự như vậy, xem ra trước đây ta đã quá lo lắng. Nhưng mà cũng may là đóa Thanh Thủy Tuyết Liên cuối cùng cũng rơi vào trong tay ta, không uổng công ta một phen chuẩn bị…”
(Đoạn này có lẽ dịch không sát ý, mong các cao thủ chỉ giáo!)
Sau khi nói xong, một tay thanh niên áo trắng trảo ra, một đạo hào quang màu vàng đất bắn ra, rơi trên mặt đất.
Một hồi nổ mạnh vang lên ầm ầm, mặt đất xung quanh đột nhiên nứt ra một lỗ hồng dài hai trượng, bùn cát rơi xuống, trong khoảnh khắc liền đem thi thể của Ngô Siêu lấp xuống.
“Nghe nói trong Tứ Đại Thái Tông, Hạo Nhiên Thư Viện dùng chính đạo và nhân nghĩa làm kim chỉ nan để lập giáp, môn hạ đệ tử đều khắc kỷ tu tâm, không nghĩ rằng hôm nay nhìn thấy người của Hạo Nhiên Thư Viện đều là ngụy quân tử!”
Nhưng đúng lúc này, bên tai của thanh niên áo trắng truyền đến một thanh âm lạnh lùng, đông thời một luông yêu khí cường đại tràn ngập trong hư không.
“Người nào mà lén lén lút lút!” Thanh niên áo trắng biên sắc, vội vàng
thả ra thần thức điều tra tình huống xung quanh.
Đúng lúc đó thì trong tai hắn truyền đến tiếng tiêm minh, sau đó thì sau lưng hắn mát lạnh, trái tim trong lồng ngực của hắn liền bị cái gì đó móc ra.
Thanh niên áo trắng quát to một tiếng, trước mắt tối sầm, thân hình đang ở giữa không trung ngã xuống, trong nháy mắt rơi xuống mặt đất. “Đằng” một tiếng, toàn thân liền bị xích diễm cuồn cuộn bao trùm, biến thành tro tàn, mà đoàn tinh hồn trong chốc lát liền biến thành mây khói, chỉ còn sót lại trên mặt đất Khóa Vận Khí và một cái nhẫn trữ vật.
Lúc này, sau lưng thanh niên áo bào trắng một chỗ chấn động, yêu khí mờ mịt thu lại hiện ra một đạo thân ảnh, trên tay đang cầm trái tim đang nhúc nhíc.
Bóng người mặc cẩm bào, độ tuổi nhìn như không lớn, khuôn mặt có chút tuấn tú, hai lỗ tai dài hẹp, đúng là thiếu niên Yêu Tộc Tiết Bàn, mấy chục năm trước trong Bích Khung Huyễn Cung cùng với Liễu Minh và Âu Dương Thiến là những người chạy chối chết đến cùng.
Thiếu niên Yêu Tộc bóp vỡ trái tim trong tay, khoát tay, bắn ra một đạo chỉ phong màu đen, bắn nát Khóa Vận Khí trên mặt đất.
Một đoàn Số Mệnh chi lực cuốn lên, nhao nhao chui vào khoác ngọc trên tay của Tiết Bàn.
Tiết Bàn nhìn vào Khóa Vận Khí đang chớp động hào quang nhàn nhạt trên tay mình, trên mặt lô ra vẻ thỏa mãn, sau đó thu lại nhẫn trữ vật vào tay, lập tức thúc giục pháp quyết, phá không bay đi.
…
Trong một hạp cốc sâu vài chục trượng, một đám mây đen đang bay sát với mặt đất, chậm rãi phi độn. Phía trên đám mây đen là một gã thanh niên mặc áo bào xanh, đúng là Liễu Minh.
Vài ngày đầu tiến vào bí cảnh, Liễu Minh cũng không có lập tức rời khỏi khu vực xung quanh. Hắn thông qua đánh chết rất nhiều yêu thú cấp thấp để hấp thu một số ít số mệnh.
Trong lúc này, hắn cũng không có bắt gặp những đệ tử của tông môn khác, mặc dù xa xa phát hiện ra một ít linh lực chấn động, hắn cũng không để ý đến.
Dù sao thì thời gian bên trong bí cảnh Thiên Môn còn rất dài, trước mắt cũng không phải là cơ hội tốt để tranh đấu lẫn nhau, chờ cho người khác thu thập được nhiều số mệnh hơn sau đó mới đi cướp đoạt lại, đó mới là cách làm sáng suốt.
Trừ việc đó ra, hắn còn thừa cơ tìm kiếm và hài một ít linh thảo và linh dược. Dù sao linh dược sinh trưởng trong này đều là vật hi hữu, đồng dạng cũng kiếm được không ít số mệnh chi lực
. không lâu trước đây, trước phiến hạp cốc vắng vẻ này hắn phát hiện ra một cây nấm linh chi, tản ta linh khí nồng đậm đến cực điểm, suy nghĩ lại những điển tịch ghi lại các loại linh tài nhưng hắn vẫn không phát hiện ra đó là vật gì, trước tiên tạm thời thu lại trong Tu Di Giới, đợi sau này tìm hiểu thêm.
Đúng lúc này, bên dưới một khối đá lớn màu xanh cách hắn hơn trăm trượng, một cây linh thảo lóe lên hào quang nhàn nhạt thu hút sự chú ý của hắn.
Khi hắn bước đến gần vài bước thì phát hiện cây linh thảo này cao hơn một tấc, tản ra một vòng sáng bảo vệ diễm lệ, kèm theo đó là mùi thơm ngát nhàn nhạt tỏa ra.
“Là một cây Phạm Ly Thảo một ngàn năm tuổi.” Liễu Minh thấy vậy thì vui vẻ, không khỏi tự nói một câu.
Nếu nói là Phạm Ly Thảo thì cũng không phải là loại linh thảo phi thường hiếm thấy gì, nhưng loại có này có một điểm đặc thù là cực kỳ khó sinh trưởng.
Phạm Ly Thảo dưới năm trăm năm, ở một ít sông núi linh địa linh khí nồng đậm, ngẫu nhiên có thể bắt gặp, cũng không có chỗ đặc biệt gì, nhưng khi mà qua năm trăm năm tuổi, mỗi khi qua một trăm năm, loại cỏ này sẽ phát ra một vòng sáng bảo vệ nồng đậm hơn một phần, nhưng mà lại có hai thành khả năng khó hiểu, héo rũ mà chết. Một khi đạt đến ngàn năm hỏa hầu, nó liền biến thành một loại linh thảo có thể biến thành một loại tài liệu chính luyện chế Phạm Ly Đan, giúp cho Thiên Tượng Cảnh tăng pháp lực. Bởi vậy nên bên ngoài rất khó tạo ra Phạm Ly Thảo ngàn năm.
Cho nên ngày nay ở Trung Thiên Đại Lục, giá cả của Ngũ Sắc Thảo khác nhau thì chênh lệch cũng rất nhiều. Ngũ Sắc Thảo có trăm năm hỏa hầu chỉ giá trị ba đến năm vạn linh thạch mà thôi, một khi vượt qua năm trăm năm thì giá cả liền tăng vọt lên gần trăm vạn linh thạch, nếu mà đã là Ngũ Sắc Thảo đã hơn ngàn năm thì ở trong đấu giá hội có thể bán được giá từ hai ngàn đến ba ngàn vạn linh thạch, mà thường là có tiền cũng không mua được, rất khó xuất hiện.
(Trên thì là Phạm Ly Thảo, dưới thì lại là Ngũ Sắc Thảo?)
Trước đây Liễu Minh chỉ là nghe nói trong bí cảnh Thiên Môn, tài nguyên phong phú, nhưng không nghĩ đến là có thể bắt gặp được loại linh thảo như vậy, trong lòng mừng rỡ không nói cũng biết.
Tay hắn cuốn lên, lấy ra một thanh kiếm ngắn màu bạc, khi mà muốn cắt xuống gốc Ngũ Săc Thảo này thì tảng đá lớn màu xanh lại khẽ rung lên, một hồi linh lực cường đại truyền đến.
Liễu Minh phản ứng cực nhanh, không cần suy nghĩ, hai chân mãnh liệt đạp một cái xuống đất, bắn ra đằng sau hơn mười trượng, hai mắt sáng ngời nhìn về phía đằng sau tảng đá lớn.
Chỉ thấy bùn đất bên dưới tảng đá bắt đầu nứt ra, một tiếng trầm đục vang lên, tạo ra một khe hở trên mặt đất, một đầu yêu mãng có hai màu xanh vàng giao nhau, kêu lên một tiếng tê minh, lao ra từ trong bùn đất.