Nữ tử có chút tư sắc mở trừng hai mắt, cúi đầu nhìn mũi đao dính máu sáng như tuyết ở trước ngực, cả khuôn mặt hiện lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Đúng vào lúc này, ánh đao lóe lên xong mũi đao liền tiêu tán một cách quỷ dị, phảng phất như nó chưa từng xuất hiện vậy.
Ả rên lên một tiếng, theo sự biến mất của mũi đao, sinh lực của ả cũng nhanh chóng trôi đi, thân hình mềm oặt, co quắp ngã lên mặt đất.
Trái tim bị xuyên thủng, tính mạng ả cũng đã tận nhưng trong làn sương màu tím tại đó, ả phát hiện tinh hồn mình lại chẳng cách nào thoát ra ngoài cơ thể, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Khi hấp hối sắp chết, nữ tử áo đỏ gắng gượng quay đầu lại, phát hiện vị sư đệ ngày thường vẫn răm rắp nghe lời ả thì giờ này đến một cái liếc mắt nhìn ả cũng không có mà chỉ chăn chăm thôi động màn sáng hộ thể, dốc sức liều mạng ngăn cản một cây phi đao sáng như tuyết khác chẳng biết xuất hiện từ nào, hơn nữa ngay sau đó y bỗng nhiên xé rách một tấm phù lục rồi lập tức hóa thành một đạo độn quang màu vàng, không nói không rằng, nhanh chóng nhắm phía xa xa mà chạy.
Những kẻ khác thấy bóng dáng nam tử mặc áo đỏ lâm trận bỏ chạy, trong nội tâm tuy nảy ra ý kinh sợ nhưng đối với hai cây phi đao vừa mới thình lình xuất hiện lại càng thêm hoảng sợ cùng cực.
Hai cây phi đao này xuất hiện quá mức quỷ dị, tựa như là từ không gian quanh đó thình lình hiện ra rồi xuất kỳ bất ý trảm sát nữ nhân có chút tư sắc kia.
Nếu không phải đồng bạn của ai kia cẩn thận dị thường, sớm triển khai sẵn thủ đoạn phòng ngự thì sợ rằng cũng đã phải bỏ mạng tại chỗ.
Sau khi mọi người liên tiếp dừng công kích trong tay lại liền phát hiện hai người Âu Dương Thiến vốn ở trung tâm hình bán nguyệt được hình thành từ thế vây công của bọn họ đã biến mất vô ảnh vô tung.
Mà đám sương mù màu tím trước đây giờ đã tràn ngập một vùng có diện tích gần một mẫu, bao phủ tất cả những kẻ có liên quan vào trong đó, những kẻ còn ở lại giờ mới phát hiện điểm không ổn, đa phần trong long đều có phần hoảng hốt.
Tuy họ không biết hai nữ tử Âu Dương gia sử dụng thủ đoạn gì nhưng hiển nhiên là một kích liên thủ vừa rồi cũng không làm đối phương bị thương, trái lại hai nữ tử này lại thừa cơ ẩn giấu thân hình rồi ra tay diệt gọn nữ nhân mặc y phục đỏ kia.
Nhưng mà bất luận là bọn họ thả thần thức, dốc sức liều mạng dò xét sương mù bốn phía ra sao thì cũng chẳng có chút hiệu quả nào.
Sương mù màu tím này phát mùi thơm, ngoài việc có thể quấy nhiễu thần trí mọi người thì hình như còn có tác ngăn cắt lực lượng thần thức.
Theo đó mọi người càng thêm rối lên, có người vội vã điều khiến linh khí, điên cuồng tấn công một hồi vào phía trong sương mù, có người thì lập tức nhanh chóng dán từng tấm phù lục phòng ngự lên trên người.
Còn kẻ cầm đầu Thiên Khuyết phái, gã trung niên nhân có tràng mày sâu róm kia thì liếc mắt ra hiệu cho hai người hai bên xong đột nhiên lật tay ra một cái vòng tròn màu đen, hóa thành mấy cái lồng ánh sáng màu đen nhanh bao bọc thân mình vào trong đó, tiếp đó người gã nhanh như chớp, bay vút về phía chính giữa Hỏa Văn Tủy Thạch.
Gã này thình lình sau khi ôm rồi nhấc bổng khối đá xanh định lập tức bỏ trốn mất dạng.
Hai gã đệ tử Thiên Khuyết phái khác thì lại cực kỳ ăn ý, thân hình lao chúi về phía trước, đem năm người kia thành vật chắn ở giữa đường.
"Hừ!"
Từ một chỗ nào đó bỗng nhiên có một tiếng hừ lạnh vang lên, ánh đao sáng loáng màu trắng lại một lần nữa lóe ra rồi từ trên người người trung niên tràng mày sâu róm chợt lóe lên.
"Phốc" một tiếng!
Thân hình gã trung niên bổ nhào, khi ánh đao đi qua rồi bỗng nhiên ngừng giữa không trung, trên mặt gã tràn đầy vẻ khó mà tin nổi, phần bụng gã máu tươi chảy ồ ồ ra, cả khoang bụng của gã thình lình đã bị mở bung cả ra.
Hắn vỗn đã thả ra lồng ánh sáng màu đen nhanh để hộ thể nhưng với ánh đao màu trắng trước mặt lại yếu ớt tựa như một trang giấy, sớm đã vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Ánh đao sáng trắng lóe lên rồi lại lần nữa biến mất vô thanh vô tức trong sương mù màu tím.
Một màn biến cố này, trước sau chỉ là thời gian hai hơi thở, một gã tu sĩ Hóa Tinh hậu kỳ lại lập thình lình bị trảm sát tại chỗ, không chỉ khiến cho hai tên đồng môn mới bày ra tư thế phải ngây người đứng yên mà mặt mũi năm người còn lại càng thêm trắng bệch chẳng còn chút huyết sắc.
“Giao ra Khí Vận chi Tỏa thì ta liền để cho các ngươi con đường sống.”
Đúng vào lúc này, trong sương mù mờ mịt màu tím lại có một âm thanh thanh thúy réo rắt truyền đến. Người nói chuyện đúng là Âu Dương Thiến.
Bảy người con lại nghe vậy, trong lòng cực kỳ khẩn trương sợ hãi, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói.
“Được, Âu Dương thế gia không hổ là một trong Bát Đại Thế Gia, chúng ta tự thấy không phải là đối thủ của các ngươi, vậy thì cáo từ.” Một nam tử cường trắng vận đoản bào màu vàng đất sắc mặt trở nên khó coi, cuối cùng cắn răng trảo một cái gỡ Khí Vận chi Tỏa trên cổ tay xuống rồi ném thẳng vào sương mù xung quanh.
Hai tên ăn mặc tương tự khác ở gần đó cũng hành động tương tự.
Tiếp đó ba người bay lên trời, hóa thành luồng sáng màu xanh xé gió lao đi.
Quả nhiên trong sương mù màu tím cũng không có bất kỳ ai ra tay ngăn cản.
Hai gã nam tử vận áo bào còn lại thấy thế, nhanh chóng truyền âm nói chuyện với nhau đôi câu rồi lại liếc mắt nhìn nhìn Hỏa Văn Tủy Thạch, thần sắc không cam lòng lóe lên xong cũng gỡ Khí Vận chi Tỏa xuống vứt tại chỗ, đoạn không nói hai lời nhanh chóng rời đi.
Trong khoảnh cách, trong thung lũng chỉ còn lại có hai tên đệ tử mặc quần áo Thiên Khuyết phái vẫn mang sắc mặt âm tình bất định đứng nguyên tại chỗ.
“Thế nào, hai người các ngươi cũng muốn tiếp bước đồng bạn của các ngươi sao?” Âm thanh thanh thúy lại vang lên, chỉ là trong ngữ điệu lúc này lại mang theo ý giận dữ.
Hai người nghe thế, sắc mặt lập tức đại biến, sau khi nhìn nhau một cái bèn cắn răng rồi cùng ném Khí Vận chỉ Tỏa trên tay ra rồi xoay người, điều động độn quang, lập tức chạy như bay đi xa, chẳng dám ngừng lại chút nào.
Đợi sau khi tất cả mọi người đã đi xa, đột nhiên sương mù màu tím tràn ngập khắp thung lũng liền cuồn cuộn cuốn cuống, giống như cự kình hấp thủy, ào ào tập trung tuôn về một điểm nào đó.
Cự kình hấp thủy: Cá voi lớn hút nước.
Một khắc sau, hai bóng người mảnh mai lóe lên, Âu Dương Thiên và nữ tử áo lục lại một lần nữa hiện ra ở gần đó.
Còn chỗ mà sương mù tập trung tới chính là một cây chiết phiến màu tím lớn hai thước trong tay nữ tử áo lục.
Sau khi tất cả sương mù đều bị nàng này hút vào, nàng này bèn “xoạt” một tiếng, gấp cây chiết phiến lại.
“Thiến tỷ, sao lại tha cho những kẻ kia?” Nữ tử áo lục sau khi thu cây chiết phiến lại liền khẽ nhíu đôi mi thanh tú một cái, xoay đầu hỏi Âu Dương Thiên.
“Gia chủ để chúng ta đến bí cảnh lần này, thứ nhất là để tranh đoạt một ít Khí Vận cho Âu Dương thế gia, thứ hai chính là tìm kiếm một ít Hỏa Văn Tủy Thạch
có chứa Hỏa Huyễn Phác Ngọc ở bên trong. Chúng ta đã có thể dễ dàng hoàn thành mục tiều thì không cần phải gây thêm rắc rối, dù sao thì chúng ta không biết phải chờ bao lâu trong bí cảnh, tiết kiệm chút pháp lực thì tốt hơn.” Âu Dương Thiên làm hai cây phi đao sáng như tuyết lóe lên rồi thu vào trong tay áo, đoạn thản nhiên nói.
Nữ tử áo lục nghe vậy, trên mặt lộ ra nét không đồng tình nhưng cũng không nói thêm điều gì.
Ngay sau đó thân hình nàng này nhoáng cái liền đã đáp xuống trước tảng đá màu xanh dương ở giữa thung lũng, một tay nàng đặt lên bề mặt tảng đá, bắt đầu kiểm tra từng phần.
. . .
Ở một huyệt động nào đó dưới mặt đất, không gian trong đó cực kỳ rộng rãi, diện tích ước chừng gần một mẫu, ba mặt là nước bao quanh, chính giữa thình là một khoảng đất trống nối liền với cửa ra, trên đó phủ đầy một số loại thực vật không biết tên.
Một thiếu phụ trông như chỉ mới hai mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn trên một tảng đá lớn ở giữa bãi đất trống, thân nàng vận nho bào của Hạo Nhiên Thư Viện, trông tư thế hiên ngang nhưng với làn da trắng tuyết kia thì lại tỏa ra vẻ phong tình động lòng người khác.
Ở phạm vi hơn mười trượng quanh người thiếu phụ, tức thì có ba con yêu khổng lồ, hình dạng như thằn lằn đang bò sấp, khí tức chúng phát ra đều mơ hồ như đạt đến Hóa Tinh trung kỳ.
Mỗi con yêu thú thằn lằn đều lớn đến mấy trượng, từ sau lưng đến phần đuôi đều hiện lên đầy những gai nhọn sắc như nhím, mỗi cây gai đều dài đến nửa xích, trong miệng đầy răng nhọn, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống tỏa ra hàn quang lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Ba con yêu thú thỉnh thoảng phát từng đợt tiếng gầm rú trầm thấp nhưng thủy chung dừng ở chỗ cách thiếu phụ hơn mười trượng chứ không bò tới, mà chẳng biết tại sao cũng không dám nhào tới thật.
Thiếu phụ mặc nho bào đối mặt với ba con yêu thú dữ tợn này nhưng sắc mặt không mảy mau sợ hãi, trái lại còn có vẻ thú vị, không dừng dò xét trên dưới.
Đột nhiên thiếu phụ này cười khanh khách, trong mắt thình lình lại có một vòng hỏa mang đỏ thẫm lóe lên.
Sau một khắc, trên người ba con yêu thú thằn lằn bỗng nhiên có ngọn lửa màu đỏ rào rạt bốc lên, chúng rối rít kêu rên, lăn lộn trên mặt đất. Chẳng bao lâu sau chúng liền đem một ít cây cỏ ở bốn phía cùng với bản thân biến thành từng đống xám đen.
Thiếu phụ vận nho bào thấy vậy, khóe miệng lộ ra vẻ hài lòng, nhẹ nhang phất một ống tay áo, một luồng sáng trắng từ đó cuồn cuộn chiếu ra, kéo thân hình nàng theo đó mà nhanh chóng rời đi.
. . .
Trên không trung một vùng thảo nguyên xanh mơn mởn, một chiếc phi xa bốn bánh cực lớn đang gào thét lao qua.
Trên dưới cả thân phi xa hình như đều được chế tạo bạc tinh khiết, mặt ngoài nó trải đầy những linh văn tinh mỹ màu xanh nhạt, kiểu dáng vô cùng đẹp mắt, không lộ ra nửa phần tục khí.
Mà kéo phi xa bay là tám con khôi lỗi phi mã tỏa ánh vàng rực rỡ, móng ngựa dẫm đạp không khí lại phát ra tiếng vang như tiếng giẫm trên đất bằng mới có.
Khôi lỗi phi mã: Con rối hình ngựa bay.
Trên phi xa thình lình là một gã nam tử vận bào xanh, mày kiếm lãng mục, vẻ mặt hưng phấn, hai tay kéo dây cương, ánh mắt đang không ngừng đảo khắp bốn phía ở dưới.
Bỗng nhiên nam thanh niên nhẹ nhàng kéo dây cương một cái, tám con khôi lỗi phi mã vung hai vó lên hí một tiếng rồi đồng thời dừng bốn vó lại.
Chỉ thấy trên thảo nguyên phía dưới có lúc nhúc hơn trăm con lang yêu màu xám tụ tập.
Mỗi con yêu lang ước chừng đều có thực lực Linh Đồ hậu kỳ, thậm chí là Ngưng Dịch sơ, trung kỳ, vài con yêu lang có hình thể rõ ràng như hạc lạc giữa bầy gà lại còn có thực lực tới Ngưng Dịch hậu kỳ.
Nhưng con yêu lang này lấy một khoảnh rừng rậm màu sắc hơi u tối làm trung tâm, phân bố thành một hình tròn, tựa như đang bảo vệ một thứ gì đó.
“Mùi thuốc thật nồng đậm!” Hai mắt nam tử vận áo bào xanh hơi khép lại, mũi hít hít mấy cái, sắc mặt y mơ hồ có phần say mê đoạn y thì thào tự nói một câu.
Còn đàn sói phía dưới lúc này cũng thình lình chú ý đến phi xa đang lơ lửng trên không trung, dưới sự dẫn dắt của vài con sói xám đầu lĩnh, chúng nhất loạt ngẩng đầu hướng lên trời rồi tru lên từng đợt, tựa như phát ra tín hiệu cảnh cáo.
Nam tử vận áo bào xanh mở trừng mắt, trong mắt hiện lên tia sáng, lạnh giọng cười cười rồi vung một tay lên, chỉ thấy mười viên châu màu xanh dương lớn cỡ nắm tay lóe hiện ra.
Vừa thấy ánh sáng xanh giữa không trung lập lòe, những viên châu liền dồn dập nổ tung ra, trong khoảnh khắc đã biến thành hơn mười thanh đồng giáp sĩ vừa cao vừa to tựa như cự linh thần, theo một tràng những tiếng ầm ầm, chúng nặng nề đáp xuống thảo nguyên.
Không ít yêu lang màu xám không kịp tránh né liền lập tức bị giẫm thành thịt nát, đi đời nhà ma.
“Giết những con lang yêu này, chú ý đừng phá hư rừng rậm ở trung tâm.” Nam tử vận bào xanh mỉm cười, hờ hững ra lệnh.
Hai mắt hơn mười tên thanh đồng giáp sĩ tức thì tỏa tia sáng đỏ chói lóa, chúng vung chân bước những bước trầm trọng, nắm đấm khổng lồ vung vẩy, chẳng bao lâu đã vọt vào trong bầy lang yêu.
Đàn sói màu xám thấy thế, dưới sự chỉ huy của vài con đầu lĩnh, liền ngẩng cao đầu gầm rú từng đợt rồi bắt đầu tạo thành vòng tròn, nhắm những thanh đồng giáp sĩ này mà điên cuồng công kích, nhưng công kích của chúng nó lại giống như bọt nước đập lên đá ngầm, chỉ trong khoảnh khách liền liên tiếp bị đánh văng ra, gân đứt thân đoạn.
Một màn này trông phảng phất như mười tảng đá lớn màu xanh dương rơi xuống đại dương màu xám, bắn tóe lên vô số bọt nước.