Liễu Minh tập trung suy nghĩ, nhìn lại.
ở phía trên của thông đạo đầu tiên có khắc một dấu hiệu thái dương đỏ thẫm, trong thông đạo ánh lên hồng quang nóng rực, lập lòe liên tục, thỉnh thoảng ở gần cửa thông đạo còn phun tung tóe ra vài luồng nham thạch nóng chảy nóng bỏng, vừa nhìn là biết cực kỳ nguy hiểm.
Phía trên thông đạo thứ hai có khắc một một ánh trăng sáng, ở cửa thông đạo hiện lên ánh trăng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, màu ngà sữa tùy tý chiếu ra, tuy rằng có vẻ thanh hàn u lãnh, nhưng khí tức tỏa ra từ đó lại hết sức ôn hòa, ít nhất thì só với thông đạo có hình thái dương, thỉnh thoảng phun ra nham thạch tung tóe thứ nhất thì ôn hòa hơn nhiều.
Còn phía trên của thông đạo thứ ba thì có khắc từng ánh sao, trong thông đạo tỏa ra tỏa ra ánh sao rạng rỡ, huỳnh quang màu ngà sữa lập lòe bất định, lộ ra vẻ cực kỳ thần bí.
Xa xa nhìn lại thì mỗi cái thông đạo đều uốn lượn, không biết là thông đi nơi nào, nông sâu ra sao.
“Có ba cửa vào, chẳng lẽ muốn chúng ta phải lựa chọn hay sao?”
Trên mặt những người khác đều hiện lên vẻ suy nghĩ, trong nhất thời không có ai nói gì.
Nam tử tóc tím thấy vậy, cũng không kỳ quái, nhìn quét liên tục về ba thông đạo.
Ánh mắt Liễu Minh thận trọng, sau khi nhìn kỹ ba thông đạo quỷ dị này thì lại quét mắt nhìn về phía tấm ngọc bích, giống như muốn từ đó nhìn ra một chút manh mối.
Vừa rồi hắn thả ra thần thức quét vào trong thông đạo thứ nhất, nhưng mà vừa mới tiến vào hơn một trượng thì bỗng nhiên có một lực bài xích mãnh liệt xuất hiện, thoáng cái liền đẩy thần thức của hắn bắn ngược lại.
Hai cái thông đạo còn lại cũng giống như vậy.
“Ba thông đạo đều không thể dùng thần thức dò xét, không biết là bên trong cuối cùng là có vật gì?” Bành Việt tiến gần đến chỗ Liễu Minh vài bước, thấp giọng nói.
Âm thanh hắn phát ra nhỏ vô cùng, nhưng không có sử dụng truyền âm nên mọi người đều nghe rõ.
Nam tử tóc tím nghe vậy, đột nhiên cười ngạo nghễ, thân hình chớp động một cái, liền xuất hiện trước tấm ngọc bích.
Thấy cử động của nam tử tóc tím như vậy thì mọi người đều không biết ý định của hắn như thế nào, đều nhìn sang
. Thấy sắc mặt của hắn ngưng tụ, trầm giọng quát, trong lòng bàn tay phải hiện ra từng đạo linh văn màu xanh đen hết sức quỷ dị.
Bỗng nhiên thấy hắn giơ cánh tay lên, vỗ vào hư không, ba đạo sương mù màu xanh đen cuồn cuộn tuôn ra, sau đó ngưng tụ, huyễn hóa ra ba đạo hư ảnh tiểu nhân được bao quanh bởi linh văn hắc lục.
Ba hư ảnh tiểu nhân này to vẻn vẹn chỉ bằng nắm tay, thân hình thoạt nhìn thì vô cùng mơ hồ, pháp lực chấn động yếu ớt, giống như chỉ cần có cơn gió thổi qua là tiêu tán.
“Đi!”
Nam tử tóc tím khẽ nói một tiếng, ba tiểu nhân lập tức cúi người hành lễ, thân hình liền lóe lên, bay về ba lối đi, trong nháy mắt liền biến mất trong đó.
Một màn quỷ dị như vậy khiến cho tất cả những người còn lại đều nín thở, tập trung tư tưởng.
Vẻn vẹn sau hai ba hơi thở, ở trong thông đạo thứ nhất vang lên tiếng vang “Rào rào”, một hồi xích quang chói mắt phát ra, sau một hồi mới khôi phục lại như lúc đầu.
Mà hai thông đạo còn lại thì không có một chút biến hóa nào xảy ra.
Nội tâm Liễu Minh khẽ động, nhìn về phía nam tử tóc tím.
Kết quả, nam tử tóc tím cười lớn một tiếng, pháp quyết trong tay thi lại, sau đó phi thân lên, chỉ thấy linh văn hắc lục quanh thân thể hắn lập lòe không ngừng, trực tiếp bay thẳng vào thông đạo thứ nhất, đảo mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Mọi người nhìn thấy thì đều cảm thấy ngoài ý muốn, không nhịn được mà đều liếc nhìn nhau.
Xem ra nam tử tóc tím này đã dò xét được một chút bí hiểm trong ba thông đạo này, mới dám lựa chọn một cách nhanh chóng như vậy.
Sau khi nam tử tóc tím đi vào thì trên cửa vào của thông đạo đó giống như mặt nước, chấn động một hồi, sau đó co rút lại một vòng.
Đúng lúc này, thân hình của La Thiên Thành khẽ động, phiêu hốt bất định, sau đó liền lóe lên, chui vào thông đạo thứ nhất.
Sau khi hắn vừa tiến vào thì cửa thông đạo lại lập tức nhỏ đi một vòng, chỉ bằng một nửa lúc trước.
“Xem ra mỗi thông đạo đều hạn chế số lượng người tiến vào, thông đạo thái dương kia tối đa bây giờ chỉ có thể đi vào hai người nữa.” Bành Việt yên lặng truyền âm trao đổi với Liễu Minh.
Liễu Minh cũng yên lặng gật đầu, biến hóa rõ ràng như vậy thì tin tưởng mọi người ở đây đều có thể nhìn ra.
“Không biết Liễu huynh muốn lựa chọn thông đạo nào?” Bành Việt tiếp tục truyền âm hỏi.
Nếu như số người tiến vào mỗi thông đạo đều có hạn chế thì sớm có quyết định thì hơn.
“Trước mắt tại hạ cũng không hiểu ra sao, nhưng mà nơi này là truyền thừa chi địa thì ba lối đi này đều có cơ duyên cho từng người…” Mặt Liễu Minh lộ vẻ do dự, chậm rãi truyền âm trả lời.
Đúng lúc này, thân hình thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên Thư Viện bay lên, xuất hiện trước ba thông đạo, ánh mắt quét xuống nhưng lại không có trực tiếp tiến lên phía trước nữa mà khẽ cười một tiếng, quay đầu về phía thanh niên xấu xí gần nhất hỏi:
“Vị đạo hữu này, ngươi muốn đi thông đạo nào?”
Thanh hiên xấu xí tự nhiên thấy thiếu phụ áo xanh hỏi mình thì cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng ánh mắt quái dị khẽ đảo, cười lạnh vài tiếng, hiển nhiên là không muốn để ý đến nàng ta.
Thiếu phụ áo xanh thấy vậy cũng không tức giận, ngược lại thì tự nhiên cười nói, sau đó bay vào thông đạo có đồ án ánh trăng.
Thanh niên xấu xí chăm chú nhìn vào bóng lưng của thiếu phụ, sau đó hắc khí quanh thân nổi lên, phi thân bay lên, bay vào thông đạo thứ nhất.
Bên kia, nam tử mặt ưng và Tiết Bàn truyền âm nói chuyện với nhau vài câu, sau đó tay áo giơ lên, một đạo hào quang màu trắng bay lên, cuốn xuống dưới, bao phủ lấy thân hình hai người, sau đó bay vào thông đạo có đồ án ánh trăng.
Thiếu phụ áo xanh, nam tử mặt ưng và Tiết Bàn sau khi tiến vào thông đạo ánh trăng thì cửa thông đạo liền co rút lại đến mức chỉ có thể cho một người nữa đi vào.
Bành Việt thấy vậy thì hít sâu một hơi, bước vài bước đến bên cạnh thanh niên ngồi trên ngân xa, yên lặng truyền âm trao đổi một phen.
Thanh niên ngồi trên ngân xa giống như cười mà không phải cười gật đầu, sau đó cười hặc hặc, sau đó lóe lên, chui vào thông đạo ánh trăng.
Khi thanh niên vừa tiến vào trong thông đạo một lát thì cửa cửa thông đạo lập tức giống như mặt nước dập dờn, phập phồng, nhanh chóng
thu nhỏ lại, trong chớp mắt liền biến mất trên tấm ngọc bích.
Kể từ đó thì chỉ còn Bành Việt, Liễu Minh và tỷ muội Âu Dương còn ở đây.
Phía trên ngọc bích, thông đạo ánh trăng đã hoàn toàn đóng cửa, thông đạo thái dương cũng chỉ có thể cho một người cuối cùng tiến vào, mà thông đạo khắc đầy tinh văn, tràn ngập sắc thái thần bí thì cho đến giờ vẫn koong có ai đi vào.
Liễu Minh thấy vậy thì hai mắt híp lại trầm ngâm, sau đó bước lên, đi về phía thông đạo khắc tinh văn.
Trùng hợp chính là thân hình của Bành Việt cũng nhoáng lên, hiện ra trước cửa vào của thông đạo này.
“Liễu đạo hữu lựa chọn thông đạo này, cũng thật trùng hợp, vậy thì tiểu muội liền đi theo Liễu huynh vậy. Đây là Âu Dương Cầm, tiểu muội trong tộc của ta, sau khi tiến vào thông đạo thì phải nhờ Liễu huynh chiếu cố rồi.” Âu Dương Thiến thấy vậy thì cười duyên một tiếng, sau đó cùng với thiếu nữ áo lục đi đến.
Thiếu nữ áo lục liếc nhìn hai người Liễu Minh và Bành Việt, sau đó liền hạ tầm mắt xuống, bộ dạng lãnh đạm như sương.
“Với thực lực của hai vị tiên tử thì cần gì tại hạ chiếu cố.” Ánh mắt Liễu Minh khẽ quét qua thiếu nữ áo lục, nhàn nhạt nói ra…
Âu Dương Thiến nghe vậy thì tự nhiên cười nói.
Lúc này, ánh sáng vàng quanh thân Bành Việt cuốn lên, bay về thông đạo phía trước, sau một hồi tinh quang lập lòe thì biến mất bên trong.
Ngoài thân Liễu Minh cuồn cuộn tuôn ra hắc khí, thân hình mơ hồ, sau đó tiến nhập vào bên trong tinh quang.
Đợi Âu Dương Thiến và nữ tử áo lục đi vào trong thông đạo tinh quang thì sau đó âm thanh “Oanh long long” nổ mạnh vang lên!
Tấm ngọc bích cao trăm trượng trên không tán loạn, sụp xuống, biến thành sương trắng tiêu tán trong hư không, thoạt nhìn nơi này dường như không có phát sinh ra tình huống gì cả.
…
Sau khi bốn người vừa tiến vào thông đạo tinh quang thì xung quanh chỉ còn một mảnh tinh quang chói mắt, mấy người lúc này giống như đang đứng trong một mảnh tinh không.
Liễu Minh vừa tiến vào thì lập tức cảm nhận được Nguyên Linh Phi Kiếm trong cơ thể rục rịch, trong nội tâm cũng có chút an tâm.
Hắn sở dĩ chọn lối đi này vì Hư Không Kiếm được luyện chế chính là dùng phương pháp dùng Tinh Quang từ luyện ra, đối với Tinh Thần chi lực thì có năng lực điều khiển nhất định.
Truyền thừa chi địa đã tạo ra ba thông đao như vậy, hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà so với hai lối đi trước thì lựa chọn lối đi này cũng không phải là lựa chọn quá tồi.
Mấy người thoáng dừng lại một chút, sau đó liền bay về phía trước.
Nơi này so với thông đạo lúc trước thì giống nhau, thần thức chỉ có thể li thể mấy trượng, nên tự nhiên là mọi người không dám đi quá nhanh.
Đại khái sau thời gian một bữa cơm, bốn người bỗng nhiên hai mắt sáng lên, trước mặt họ xuất hiện một đại sảnh hình vuông rộng tầm hai mươi trượng.
Nếu như đã đi đến nơi này thì dù phía trước là đầm rồng hang hổ, cũng không có ai có ý muốn quay lại, bốn người cẩn thận đi vào trong đó.
Khi mà nữ tử áo lục là người cuối cùng bước vào đại sảnh thì thông đạo tinh quang sau lưng trong khoảnh khắc liền tán loạn ra, thông đạo liền lập tức biến mất.
Mọi người đều cả kinh, nhưng cũng không ai thực sự lộ ra vẻ kinh hoảng, nhìn nhau, sau đó bắt đầu dò xét bốn phía.
Nơi đây bốn vách tường đều làm bằng đá xanh, bên trong trống rỗng, ngoại trừ cửa vào thì không có bất cứ một cánh cửa nào nữa.
Phía trên đại sảnh khảm mấy viên Nguyệt Quang Thạch, tản ra hào quang màu ngà sữa nhàn nhạt.
“Chẳng lẽ đây là điểm cuối rồi? Nơi này chẳng lẽ lại chỉ như một gian thạch thất bình thường?” Con mắt của Bành Việt đảo qua, thất vọng nói.
Âu Dương Thiến đánh giá xung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, mà Âu Dương Cầm cũng nhíu mày.
“Liễu huynh có nhìn ra manh mối gì không?” Âu Dương Thiến suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên hỏi Liễu Minh.
“Âu Dương cô nương đề cao tại hạ quá rồi, chư vị đều không thể nhìn ra cái gì thì sao ta có thể phát hiện được gì chứ.” Liễu Minh cười khổ lắc đầu, nhưng trong lòng hiện lên một tia kinh nghi.
Hắn mơ hồ cảm giác được, Tinh Thần Chi Lực nơi đây rõ ràng là nồng đâm hơn vài phần so với bên ngoài thông đạo vừa rồi.
Đáng tiếc nơi đây có cấm chế thần thức, nếu không thì có thể tra xét một phen.
Ngay khi mọi người đều thúc thủ vô sách thì trong đại sảnh liền vang lên một tiếng “Rắc rặc” trầm đục!
Bốn người dưới sự kinh hãi liền phản ứng cực nhanh, vội vàng nhảy ra bốn phía.
Sau một khắc, mặt đại sảnh vang lên âm thanh Oanh long long cực lớn, sau một hồi rung rẩy kịch liệt, mặt đất tự động tách ra lộ ra một thủy đàm hình tròn không lớn lắm.
“Đây là?”
Mấy người nhìn rõ tình cảnh trước mắt thì đều trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy nước trong đầm nước này không phải thanh tịnh trong suốt mà là một loại chất lỏng màu bạc sền sệt.
Kỳ lạ hơn chính là có thể thấy rõ trong đầm nước mơ hồ có vô số điểm phồn tinh, giống như là vô số linh châu rực rỡ rơi lả tả trong khay ngọc trơn bóng như gương, chính là mặt đầm màu bạc.