Dưới chân tuyết sơn, trong kiến trúc của Mộ Dung thế gia đóng quân, một lão giả mặc áo đen đang nằm trên chiếc xích đu, trong tay đang khẽ ve vẩy chiếc quạt lông màu đen, vẻ mặt thanh nhàn.
“Bẩm báo Đại trưởng lão, công tử bây giờ đang đứng thứ hai, tiểu thư cũng đang đứng ở vị trí thứ tám.” Một gã đệ tử mặc tạo bào nhanh chóng đi đến, quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói.
“Tốt! Ta biết rồi, ngươi lui xuống dưới đi!” Lão giả áo đen phất quạt lông trong tay, mặt không biểu tình.
“Vâng!” Đệ tử mặc tạo bào đáp ứng, nhanh chóng đi ra khỏi mật thất.
“Không nghĩ đến là Long nhi và Phương nhi, ngắn ngủi trong vài chục năm lại phát triển nhanh như vậy, như vậy xem ra Thiên Môn Hội lần này số lượng số mệnh tích lũy được, nằm trong bốn hạng đầu là không thành vấn đề rồi. Nếu hai người liên thủ, để cho nữ đệ tử Bắc Đẩu Các xếp thứ nhất …”
Sau khi lầm bầm vài câu, trên mặt lão giả áo đen lộ ra nụ cười âm lãnh, sau đó đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một tấm phù lục hắc quang mịt mờ, đánh ra một đạo pháp quyết lên đó.
Hắc quang trên tấm phù lục ngày càng sáng lên, sau đó ở trong hư không bốc cháy, ngắn ngủi vài hơi thở sau liền biến thành một đóa linh diễm lớn bằng bàn tay.
Tiếp theo lão giả dùng quạt lông trong tay khẽ phẩy một cái, một luồng hắc phong quét ra, bao phủ lấy linh diễm, hướng ra ngoài cửa sổ, lóe lên, liền biến mất không thấy bóng dáng.
Lão giả áo đen nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu hài lòng, sau đó lại ngồi trở lại trên xích đu.
Trong mật thất của Thiên Công Tông, ba gã trung niên mặc áo vàng đang ngồi đối diện nhau, thấp giọng thảo luận.
“Lúc này chúng ta đã dốc hết tiền vốn, giao vài món khôi lỗi bí tàng cho những đệ tử kia sử dụng, không nghĩ tới lại để cho Bắc Đẩu Các và Mộ Dung thế gia chiếm được tiên cơ.” Một nam tử có dáng người như một cây gậy trúc cau mày, chậm rãi nói.
“Mà người Mộ Dung gia, ở trao đổi hội một tháng trước còn ra tay đánh bị thương đệ tử của chúng ta, quả thật là kiêu ngạo vô cùng. Ngô Siêu hôm nay vẫn lạc, không biết là có quan hệ với Mộ Dung huynh đệ hay không?” Một gãi tráng hán mình trần, vẻ mặt tức giận nói.
“Chỉ tiếc là ta đã giao bộ cơ quan chiến giáp cho Bành Việt, nếu giao cho Ngô Siêu thì có thể hắn đánh tránh được một kiếp này rồi.” Nam tử gầy như cây gậy trúc lộ ra vẻ mặt hối hận.
Hôm nay trên tấm bia đá, đệ tử Thiên Công Tông bài danh còn kém hơn một ít so với đệ tử Thái Thanh Môn, không có ai lọt vào mười thứ hạng đầu, Bành Việt xếp hạng thứ hai mươi, mà tên thanh niên ngân xa được bọn hắn kỳ vọng cũng chỉ xếp hạng thứ mười một.
“Hại vị sư đệ không cần lo lắng quá, thí luyện mới trải qua một nửa thời gian mà thôi, kết quả cuối cùng như thế nào còn chưa biết được. Ngược lại là lần này đệ tử của Tứ Đại Thái Tông đều bài danh đằng sau, còn có không ít đệ tự vẫn lạc, so với những lần thí luyện trước là điều vô cùng hiếm thấy đó.” Trung niên nam tử có bộ dáng nho sinh còn lại nhàn nhạt nói ra một câu.
Hai người tráng hán mình trần nhìn nhau, sau đó dường như cũng nghĩ về một điều gì đó.
Tình cảnh tương tự như vậy thỉnh thoảng diễn ra tại nơi đóng quân của các phái bên dưới núi tuyết. Mà thứ hạng trên tấm bia ở trên núi tuyết không chỉ có quan hệ đến cơ duyên của những nhân tài mới nổi trong tông môn, mà còn ảnh hưởng đến huwnh suy của tông môn mình trong ngàn năm, tất nhiên đều khiến cho các trưởng lão của các môn phái không dám bỏ qua.
Nhưng mà mặc kệ phản ứng của chư phái bên ngoài như thế nào, Thiên Môn Hội như cũ vẫn đang tiến hành.
Tại một chỗ sâu không lường được trong bí cảnh, một không gian hình trụ cực lớn.
Một cung điện cổ xưa đang trôi nổi trên không, toàn thân được dựng từ đá xanh, bốn phía có vài cây cột đá, chống đỡ một màn sáng màu trắng, đem cung điện bao phủ hoàn toàn vào trong đó.
Mà bên ngoài cung điện có cấm chế và trận pháp cực kỳ bá đạo, tản ra từng vòng linh khí lăng liệt, thình lình lại chính là một chỗ trong truyền thừa chi đia.
Hôm nay, đại môn của cung điện chính đang mở rộng, trong đó trống trải vô cùng, ngoại trừ có một tế đàn hơi lớn ra thì không có một vật gì nữa.
Tế đàn này rộng hơn mười trượng, cao chừng mười trượng, mà ngay phía trước có mấy trăm bậc thềm đá nối lên tận đỉnh.
Trên thềm đá nằm ngổn ngang hơn mười cỗ khôi lỗi Hóa Tinh kỳ, mà trên ngực những bộ khôi lỗi này đều có lỗ thủ, tinh hạch sớm đã không cánh mà bay.
Trên đỉnh tế đàn là một bình đài hình vuông rộng mấy trượng, trên sân thượng khắc họa trận văn màu máu, uốn lượn một cách quỷ dị, Đông Tây Nam Bắc, bốn phươn vị đều có một cây cột đá màu xanh đứng vững tại đó.
Lúc này, một nữ tử đang ngồi ngay ngắn phía trên cột đá ở phía Đông, trong tay cầm lấy một quyển thư tịch cổ xưa, say sưa nghiên cứu, mà bên cạnh còn có hơn mười quyển thư tịch cùng loại.
Nàng này thình lình chính là Nhân Sắt, đệ tử Bắc Đẩu Các, có điểm số mệnh đứng thứ nhất trên tấm bia đá.
Mà ở bên dưới cây cột có mấy cỗ thi thể có phục sức khác nhau, những người này phần lớn là thất khiếu chảy máu, khuôn mặt vô cùng khó coi.
Truyền thừa nơi này hiển nhiên đã bị phá vỡ, nhưng người sống trong này thì chỉ còn lại duy nhất nàng ta mà thôi.
Nữ tử tóc bạc đối với khung cảnh máu tanh xung quanh thì giống như không thèm để ý chút nào, toàn tâm toàn ý lật xem quyển sách trên tay mình, thỉnh thoảng lộ ra vẻ trầm ngâm.
“Xem ra muốn trong thời gian ngắn để tìm hiểu những bí tịch này là không thể nào, tốt hơn là mang về trong các, kỹ càng nghiên cứu.
Sau một lúc, nữ tử tóc bạc ngầng đầu lên, nhẹ giọng cười, tự nói vài câu, sau đó gập quyển sách trong tay lại.
Lập tức, nàng ta nhẹ nhàng đứng dậy, tay áo khẽ vẫy, một luồng sương mù màu bạc từ đó cuốn ra, thu hồi toàn bộ những cuốn điển tịch lại, thả người nhảy xuống cột đá giống như chiếc lá rụng, bay bổng liền hạ xuống đài cao, không hề phát ra một âm thanh nào.
“Ba” một tiếng vang nhỏ vang lên.
Cánh tay trắng nõn của nữ tử khẽ giơ lên, bàn tay vỗ nhẹ lên trên cột đá, trận văn trên mặt đất đột
nhiên sáng lên.
Sau vài tiếng “Xùy xùy”, một tòa trận pháp hình trụ từ từ bay lên, vô số kí hiệu từ bên trong không ngừng nhảy múa.
Nữ tử tóc bạc thấy vậy, thân hình nhoáng cái đi vào bên trong pháp trận, chỉ thấy sau khi một đạo hào quang màu bạc lóe lên, đã thấy nàng ta ở trong đại điện.
Cùng lúc đó tại một nơi dày đặc những cây cổ thụ xanh mướt, cành lá xum xuê, có một dòng suối rộng chừng một trượng bình thản uốn lượn, suối nước róc rách nhỏ giọt.
Hai bên dòng suối có thể thấy vô số Linh tài địa vật đang tản từng trận Linh khí nồng đậm đến cực điểm, vô cùng hấp dẫn, rõ ràng là cực kì giống một dược viên tự nhiên nơi thế ngoại đào nguyên.
Mà tại một nơi nằm sâu trong sơn cốc có hai bóng đen tốc độ như thiểm điện, nhìn kĩ thì ra là 2 bóng người đang vun vút lao đi.
Sau lưng hai người, khói bụi bốn phía nổi lên cuồn cuộn, âm thanh ầm ầm không ngừng truyền đến, có thể thấy đó là một yêu thú khổng lồ cao hơn mười trượng, nửa trên là hươu, nửa dưới lại giống thân ngựa, bốn vó tung bay không ngừng theo sát hai nhân loại nhỏ bé phía trước.
Con thú này không chỉ có tướng mạo quái dị, trên người còn có một mảnh linh văn dài hẹp hai màu đen đỏ đan xen lẫn lộn vào nhau, từ đôi đồng tử mày xanh lá cây của nó có thể hung quang không ngừng chớp động.
Bỗng nhiêu, yêu thú này phát một tràng gào thét kì quái, khiến không gian phía không ngừng ầm ầm vang vọng, sau đó nó mở miệng phun một cột sáng khổng lồ màu đỏ đen, nhanh như chớp bắn về phía hai bóng người đang liều mạng trốn chạy phía trước.
Những nơi mà cột sáng đi qua, không khí xung quanh đều trở nên vặn vẹo.
Thế nhưng vào lúc mà cột sáng gần như chạm vào hai kẻ kia, hai bóng người này bỗng lóe lên, trong chớp mắt một trái một phải tách ra tránh khỏi công kích.
Một tiếng “Oành đùng đùng”, cột sáng đen đỏ sượt qua hai người, đánh vào vách núi trước mặt.
Những nơi bị cột sáng quét qua, bất kể là đá xanh hay là Linh thảo Linh dược, đều trong tích tắc hóa thành tro tàn.
“Nếu cứ để mặc súc sinh kia làm loạn, chỉ sợ Linh thảo trong sơn cốc sẽ bị phá hư không ít.” Một giọng nữ phát ra từ bóng đen bên trái.
“Nơi này không thích hợp để liều mạng, chúng ta trước tiên dẫn dụ nó ra khỏi sơn cốc rồi tính tiếp.” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bóng đen còn lại.
Mục đích của hai người này rõ ràng là thu lấy linh dược, vì thế tự nhiên không thể mạnh mẽ ra tay trong sơn cốc, nếu không mặc dù có thể giết được yêu thú này, cũng không tránh được phải từ bỏ phân nửa Linh dược tại đây như vậy cái được không bù nổi cái mất.
Người con gái nhẹ vâng một tiếng, pháp quyết trong tay lập tức ngưng tụ, một đôi cánh dài hơn trượng bỗng nhiên vươn ra từ sau lưng, nhoáng một cái, tốc độ phi hành đột nhiên nhanh hơn vài phần.
Diện tích dược địa này cũng không tính là rộng lớn, dưới sự dẫn dụ của hai người, yêu thú nửa hươu nửa ngựa rất nhanh đã đuổi giết đến phạm vi bên ngoài sơn cốc.
“Huynh trưởng, ngươi không được ra tay, yêu thú này cứ để cho tay xử lý.” Cô gái kia lạnh nhạt lên tiếng rồi đột ngột dừng lại trên không trung, sau khi xoay người lại, từ trên người nàng liền có khí đen cuồn cuộn tuôn ra. Khí đen nhanh chóng ngưng tụ xung quanh tạo thành một hình Hỏa Điểu khổng lồ cao chừng bốn năm trượng.
“Tốt, vậy ta giao nó cho muội.”
Bóng đen còn lại thấy vậy cười hắc hắc, hắc quang nhoáng cái đã hạ xuống bên trên một tảng đá màu xám, hai tay nhàn nhã chắp sau lưng.
Hai người trong lúc đuổi giết vài tên đệ tử gia tộc khác, tình cờ phát một khu vực tự nhiên ngập tràn Linh dược nằm giữa thung lũng này.
Họ cũng không tiếp tục đuổi giết những đệ tử kia mà lập tức xâm nhập vào trong sơn cốc.
Kết quả phát hiện trong sơn cốc này đều là linh dược mấy trăm năm tuổi thậm chí một ít còn là dược vật đã tồn tại hơn ngàn năm, hai người tất nhiên cực kì vui mừng
Nào ngờ, linh địa tự nhiên như thế lại có yêu thú thủ hộ.
Yêu thú nửa hươu nửa ngựa ẩn nấp trong sơn cốc này có tu vi Giả Đan, không chỉ có năng lực phòng thủ kinh người, mà cột sáng đỏ thẫm do nó phun ra còn có sức phá hủy vô cùng đáng sợ, dưới sức nóng của nó không gì không tan chảy. Trong cơn điên cuồng yêu thú này đã không còn quan tâm gì đến Linh dược xung quanh nữa.
Rượt đuổi trong chốc mà đã có hơn một phần mười diện tích bị đốt cháy thành than, linh dược bị hư hại đã đạt đến con số vô cùng khổng lồ. Điều này làm cho anh em Hắc Phượng Tiên Tử đau lòng không thôi.
Yêu thú nhìn thấy Hắc Phượng Tiên Tử dừng lại, ngửa mặt lên trời rống to tê tê…ê…eeeee, bốn vó đạp tới, không chút do dự lao đến.
Hắc Phượng Tiên Tử thấy vậy, trong đôi mắt xin h đẹp hiện lên ý cười lạnh, hỏa diễm màu đen toàn thân đại thịnh, thân hình theo đó nhanh chóng dung nhập vào bên trong hư ảnh Hỏa Điểu.
Một tiếng hót lảnh lót vang vọng khắp nơi.
Hỏa Điểu màu đen xoay tròn trong không trung, hai cánh khép lại, không những không lùi lại mà còn thành quả cầu lửa đen như mực lao về phía quái vật khổng lồ.