Mấy tiếng trầm đục vang lên!
Theo quá trình đại điện hiển hiện ra, mặt đất chấn động càng lúc càng càng kịch liệt, ba người Liễu Minh không hẹn mà đều cùng thôi động pháp lực đưa người lơ lửng bay lên, chỉ là đều nhìn không rời mắt về phía cung điện cực lớn đang không ngừng đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Sau thời gian cạn một chén trà, âm thanh chấn động ầm ầm mới lắng xuống.
Đại điện màu vàng đã cáo chừng bảy, tám mươi trượng, chiếm diện tích khoảng vài mẫu, cả tòa đại điện bất luận mái cong đấu củng hay là điêu lan tường bích đều được phủ màu vàng kim, phía trên lờ mờ thấy có phù văn không biết tên đang lưu chuyển lên xuống bất định tạo cho người ta một loại cảm giác chấn nhiếp quỷ dị khó lường.
*đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu. Bạn đọc cứ hình dùng cái mái của cung điện trong mấy phim thời nhà Thanh ấy.
Thời gian mấy hơi thở sau đó, ánh sáng vàng kim trên cửa điện tản đi một chút để hiện ra ba cánh cửa lớn tỏa ánh sáng vàng kim mờ mờ.
Mỗi một cái đều cao năm, sáu trượng, rộng hai ba trượng, trên chỗ giữa cở có một cái phù văn màu máu to bằng lòng bàn tay đã không ngừng chớp động liên tục.
Càng khiến ba người chú ý chính là vị trí ba cánh cửa vừa vặn tương ứng với ba người ở chỗ xa xa.
“Hặc hặc, xem ra cái này chính là truyền thừa cuối cùng của thí luyện rồi.” Nam tử tóc tím cười cười hặc hặc xong liền không để tâm hai người, ánh sáng tím quanh thân lóe lên hóa thành một luồng sáng tím vọt thẳng tới.
Tốc độ của gã cực nhanh, sau hai ba lần chớp động đã liền xuất hiện ở chỗ cách cổng chính khoảng bốn, năm trượng, ở giữa không khoát tay, một cái ảo ảnh cự chưởng màu tím to hơn trượng thình lình được ngưng kết ra, gào thét lao về phía cửa điện.
"Phốc" một tiếng!
Ảo ảnh cự chưởng vừa mới chạm đến cửa lớn liền thoáng lóe lên rồi nổ tung ra, biến thành khói tím rồi bị phù văn màu màu, như cá voi hút nước, hấp thu hầu như không còn.
Phù văn màu màu ở trên cửa vốn to chừng nắm tay lập tức lớn thêm một vòng rồi bắt đầu lập lòe không yên.
Nam tử tóc tím thấy thế, sắc mặt ngưng trọng, vẻ do dự lập tức lóe lên trong mắt rồi lại liên tiếp đánh ra hai chưởng.
Hai tiếng trầm đục truyền ra, hai ảo ảnh cự chưởng cũng hóa thành sương mù màu tím nổ tung ra rồi lại một lần nữa bị phù văn màu tím khẽ hấp thu vào.
Phù văn này sau khi hấp thu xong đám sương mù kia thì như ăn được thuốc bổ, lại bạo tăng thêm một vòng, giờ đã to hơn một xích.
Nam tử tóc tím hừ một tiếng, hai tay không ngừng điên cuồng oanh kích về phía cánh cửa khổng lồ màu vàng.
Thanh niên xe bạc và Liễu Minh thấy tình hình này liền nhìn nhau xong nội tâm khẽ động, đồng thời thân hình chớp động mấy cái rồi xuất hiện trước cảnh cửa lớn gần mình nhất.
Thanh niên xe bạc khoát tay, tức thì một chồng phù lục mù mịt bắn ra.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên.
Phù lục ở giữa không trung dồn dập hóa thành từng đoàn từng đoàn nhưng tia sáng xám nổ tan ra tạo thành từng đợt trùng kích mãnh liệt dẫn tới không gian gần đó vặn vẹo một hồi, cả cánh cửa lớn màu vàng cũng bị rung động lắc lư kèm theo âm thanh vù vù nổi lên.
Phù văn màu máu trên cửa bỗng nhiên lóe lên sau đó vô số tơ máu nhỏ đến độ khó có thể thấy từ trong đó bắn ra, khẽ quấn rồi cuốn những tia sáng xám kia vào, phù văn màu máu tức thì vừa phát ra ánh sáng rực rỡ vừa lớn thêm không ít.
Liễu Minh tức thì khói đen quanh thân cuồn cuộn tuôn ra, hai tay nhoáng cái liền huyền hóa ra bảy, tám quyền ảnh màu đen giống y như nhau.
Tiếng phốc phốc vang lên, từng quyền ảnh đều đánh chính xác lên phù văn màu máu ở trên cửa khiến nó nhoáng chút đã thình lình lớn lên thêm.
Giống như nhau, cả ba người đều điên cuồng tấn công lên cánh cửa lớn trước mặt không thôi.
Sau một sau, phù văn màu máu trên cánh cửa lớn trước mặt nam tử tóc tím đã lớn đến tròn hai trượng, gần như che gần nửa cửa lớn mà theo quá trính ảo ảnh cự chưởng không ngừng đánh tới thì hào quang mà nó tỏa ra chớp động càng nhanh, tựa như có xu hướng muốn nổ tung.
Sauk hi phù văn màu máu lại phồng lớn thêm một vòng, rút cuộc vang lên một tiếng trầm đục rồi nó tách khỏi cánh cửa bay ra, quay tròn một vòng rồi liền hóa thành từng điểm sáng màu đỏ nổ tung tóe.
Cửa lớn trước mặt nam tử tóc tím ầm ầm mở ra.
“Hặc hặc, nhị vị không cần sốt ruột, tại hạ đi nhận bảo vật trước.” Nam tử tóc tím sau khi liên tục oanh kích đã hao phí không ít pháp lực, sắc măt có phần tái nhợt nhưng thấy tình hình liền điên cuồng cười một tiếng, thân hình lóe lên, biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Liễu Minh trông thế, sắc mặt tiếc nuối, miệng quát khẽ một tiếng sau đó hai tay đột nhiên hung hăng đánh liền một mạch mấy chục quyền về phù văn màu máu trên cửa lớn.
Theo một tràng những tiếng rồng ngâm hổ gầm, quyền ảnh chằng chịt đập nện lên phù văn, tương ứng với đó, phù văn màu máu hấp thụ từng sợi khỏi đen trên quyền phong xong cũng từng vọt từng vòng.
Thanh niên xe bạc ở trước một cánh cửa lớn khác, mắt thấy thanh niên tóc tím nhanh chân đi trước thì sắc mặt cũng ngưng trọng lại, lần nữa móc từ vòng tay trữ vật ra mấy chục viên châu óng ánh tỏa ánh sáng màu lục mờ mờ, đem ném xuống đất.
Theo miệng y lẩm nhẩm pháp quyết, ánh sáng màu lục ở mặt ngoài viên châu lóe lên rồi chúng biến ảo thành một hàng những con khôi lỗi hình cự điểu trông rất sống động ở sau lưng y.
Mười ngón tay thanh niên xe bạc liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết, hai đồng tử khôi lỗi cự điểu màu xanh lá lóe lên tia sáng xong chúng liền ngoác mỏ phun ra từng cột sáng màu xanh lá, gào théo bắn thẳng về phía cửa lớn.
Âm thanh rầm rầm nổi lên!
Lúc này, Liễu Minh sau một hồi tấn công điên cuồng, mắt thấy phù văn màu màu cũng điên cuồng lớn lên liên tục nhưng vẫn còn thiếu một chút, không cách nào tách ra bay khỏi cánh cửa, sắc mặt hắn liền trầm xuống, một tay kết kiếm quyết, một thanh tiểu kiếm màu vàng kim từ trong mi tâm bay vọt ra rồi lập tức hóa thành luồng sáng vàng kim mà chém tới.
Sau một tiềng “phành”, kiếm quang chém lên phù văn màu máu xong liền bắn ra kiếm khí nhỏ ti ti quán chú vào trong đó.
Một khắc sau, phù văn trên cửa lóe lao ra đồng thời ầm một tiếng, hóa thành từng điểm sáng màu đỏ máu nổ tung tóe.
Mà phi kiếm màu vàng do thình lình bị hao tổn một lượng lớn kiếm khí nên vẻ sáng bóng ảm đạm đi mất vài phần, sau khi bị Liễu Minh đưa một tay vẫy khẽ liền biến ảo lại thành một thanh tiểu kiếm màu vàng kim rồi bay vụt vào trong cơ thể hắn.
Gần như ngay sau khi Liễu Minh vừa mới phá được cấm chế trên cửa thì thanh niên xe bạc bằng cột sáng công kích liên miên cũng đã khiến cánh cửa lớn bên đó ầm ầm mở bung ra.
Hai người không chút do dự, nhất loạt lách mình tiến vào..
Vừa tiến vào trong đại điện, một đại sảnh vàng son lộng lẫy rộng hai mươi
trượng, dài hơn trăm trượng đã hiện ra trước mắt bọn hắn.
Giống bên ngoài đại điện, trong sảnh tràn đầy ánh vàng rực rỡ, hơn nữa phân nửa đều được bao phủ trong Vụ Hải vàng nhạt.
Hai bên đại sảnh, có mười tám cột đá sừng sững, chín cái bên trái có chạm khắc hình rồng giương ranh múa vuốt vô cùng sống động, những cột còn lại thì có hình loan phượng đang giương cánh bay cao.
Ngoài ra còn có một pho tượng sinh động của một lão giả áo bào xanh, khuôn mặt hiền hòa, đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế tỏa ra kim quang nhàn nhạt ở cuối đại sảnh.
Phía trước pho tượng lão nhân có đặt một bàn thờ bằng đá màu xám cao chừng một trượng, trên bàn có đặt ba hộp gỗ nhỏ màu sắc khác nhau được bao phủ trong một tầng Linh quang cùng màu, nhìn qua có chút thần bí.
Bên trên hộp gỗ màu tím là từng đạo Đàm Hoa Linh văn đang chậm rãi lưu chuyển, từ đó còn tỏa ra mùi đàn hương nhàn nhạt.
Hộp gỗ màu vàng có linh văn hình hoa sen được bao phủ trong linh quang nhàn nhạt, tản ra hương thơm thanh nhã.
Bề mặt hộp gỗ màu trắng bạc lại có ngân ngang chớp động liên tục cùng lốm đốm linh văn nhỏ vụn không ngừng di chuyển, tản mát hương thơm say đắm lòng người.
Liễu Minh tuy đứng cách bàn đá hơn trăm trượng nhưng vẫn có thể ngửi thấy hương thơm phát ra từ ba hộp gỗ, bởi vậy có thể thấy được những vật phẩm bên trong không hề tầm thường.
Tuy không ai bảo ai nhưng mọi người đều rõ ràng ba hộp gỗ này chính là phần thưởng cho những cửa ải thí luyện vừa trải qua.
Liễu Minh đảo mắt nhìn qua, liền kinh ngạc phát hiện, nam tử tóc tím lẳng lặng đứng cách đó không xa, khuôn mặt lại có vẻ vô cùng tức giận.
Mà trước người hắn đã có một lớp sương mù màu vàng như tường chắn khiến bọn họ không cách nào đi về phía trước.
“Truyền thừa của bổn tọa, chỉ người có duyên mới có thể thu lấy!”
Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang vọng khắp nơi trong đại điện.
Liễu Minh chỉ cảm thấy hai tai thoáng trở nên lùng bùng, lại có cảm giác tinh hồn trong thân thể bị một sức mạnh vô hình bức ép ra ngoài, toàn bộ thần thức hải theo đó điên đảo chấn động.
Hắn vô cùng hoảng sợ, vội vàng thúc giục pháp quyết, tinh thần dần dần bỉnh ổn cuối cùng mới lần nữa trở lại trạng thái tỉnh táo, đứng vững thân hình, phóng mắt quan sát kĩ càng phía trước.
Giọng nói vừa rồi dường như truyền đến từ chỗ pho tượng lão nhân áo bào xanh đang ngồi ngay ngắn đằng kia.
Mà nam tử tóc tím cùng thanh niên ngân xa bên cạnh, trên mặt đồng dạng một hồi hai màu đỏ trắng lẫn lộn, đan xen, hiển nhiên tâm thần bọn họ vừa rồi cũng bị giọng nói kia chấn nhiếp.
Không ngờ, sau khi giọng nói kia cất lên, tường khí màu vàng trước mặt nam tử tóc tím cũng tan vỡ trong nháy mắt.
Vào lúc này, mười tám cột đá màu vàng bỗng nhiên sáng lên, từng đạo hào quang từ đôi mắt linh thú trên cột đá bắn ra, khiến người ta không khỏi đầu váng mắt hoa.
Vụ Hải màu vàng cũng ầm ầm biến động, trái phải phân thành ba cái lối đi cách nhau bốn năm trượng, hướng thẳng về chỗ bàn thờ đá.
Ba người thấy vậy, tuy không rõ chuyện gì xảy ra nhưng cũng quyết đoán đi vào thông đạo gần với mình nhất.
Liễu Minh vừa bước vào thông đạo đã cảm thấy không khí xung quanh đặc quánh lại, toàn thân như bị đè ép, thân thể bỗng trở nên nặng tựa ngàn cân.
Một tiếng trầm đục vang lên!
Hai chân hắn liên tiếp dẫm nát kim quang trên đường lớn, dẫn tới không gian xung quanh cũng phải chấn động.
Không chờ hắn đứng vững thân hình, từng đợt âm thanh trầm muộn khác đồng thời từ hai bên trái phải truyền đến, hẳn là do hai kẻ kia tạo ra.
Nam tử tóc tím vừa đặt chân xuống đất, thân hình đã run lên bần bật, chỉ có thể không ngừng vận chuyển tử khí quanh người mới miễn cường thừa nhận áp lực.
Thanh niên ngân xa bên kia sau khi loạng choạng muốn ngã, hừ lạnh một tiếng, mới khó khăn ổn định lại thân hình.
“Cấm chế gia tăng trọng lực này cũng thật thú vị.”
Nam tử tóc tím gặp cảnh này, không cảm thấy hoảng sợ mà còn có phần vui mừng, cười hắc hắc một tiếng, đã thấy khí diễm màu tím quanh người thu lại, trên mặt lại hiện lên một mảnh Linh văn dài hẹp. Hắn lạnh lùng liếc qua hai người còn lại, liền quyết đoán bước về phía bàn thờ đá kia, dường như trọng lực mạnh mẽ trong thông đạo không thể gây chút khó khăn nào vậy.
Lúc này, Liễu Minh một tay bấm niệm pháp quyết, toàn thân sương đen cuồn cuộn túa ra, thân thể dường như cao lên nửa trượng, xương cốt thỉnh thoảng phát ra từng tiếng lách cách thanh thúy, lại từ trong Tu Di giới lấy ra một phù màu lam nhạt đặt lên người.
Một tiếng “Phốc”, hào quang màu lam nhạt nhanh chóng hiện ra, ngoài tác dụng tăng cường thuật Khinh Thân còn giúp gia trì nhiều loại bí thuật phụ trợ.
Liễu Minh sau khi hoàn thành tất cả, cơ thể mới có chút buông lỏng, điềm tĩnh bước về phía trước, dáng vẻ vô cùng ung dung.
Tên đệ tử Thiên Công tông bên kia sau khi ổn định thân hình, một tay liền vỗ lên chiến giáp vàng kim, đã thấy ánh sáng vàng lóe lên, liền có ba đôi cánh từ sau lưng không ngừng vung vẫy, khiến xung quanh nổi lên từng trận kình phong.
Thanh niên ngân xa lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng, mượn sức đôi cánh nhân tạo kia chậm rãi tiến về phía trước, tốc độ không kém bao nhiêu so với Liễu Minh, nhưng so với nam tử tóc tím lại chậm hơn không ít.