“Phành” một tiếng, một đường cầu vồng màu vàng kim dài mấy chục trượng lại lóe lên, nhân cơ hội này xuyên qua thân hình Khúc Nghiêu lưu lại một lỗ máu to bằng nắm tay.
Sau khi quầng sáng màu vàng kim thu lại, Liễu Minh, tay cầm Hư Không Kiếm lại hiện thân ở chỗ cách đó không xa, một kích của đường cầu vồng màu vàng kim vừa rồi rõ ràng là do hắn lại thi triển thuật Nhân Kiếm Hợp Nhất khiến Khúc Nghiêu kia phải trọng thương.
“Tiểu bối Nhân tộc to gan, ta lấy cái mạng nhỏ của các ngươi!” Thân hình khổng lồ của Khúc Nghiêu lung lay mấy cái rồi một âm thanh nữ tử đầy oán độc từ miệng ả cuồng nộ truyền ra.
Lời vừa dứt, cự trùng há mồm phun ra một viên cầu màu xanh đen to bằng đầu người, viên cầu lăng không quay tít một vòng đoạn đột nhiên tỏa một vòng hào quanh màu xanh nhạt, những nơi ánh sánh xanh đi qua, bất kể là quỷ ảnh, đoàn lửa màu vàng hay là đám lửa bạc đều bị cuốn lên rồi rung động ầm ầm rồi tán loạn ra.
“Yêu đan?” Liễu Minh dưới sự kinh hãi, vừa đảo mắt nhìn qua vầng hào quang màu xanh vừa vội vàng thôi đôi cánh sau lưng khẽ đập, bắn vọt về phía sau.
Lúc này, cái đầu mập mạp của Khúc Nghiêu dưới ánh sáng xanh bao phủ ngẩng lên, đôi mắt kép để lộ ra ánh mắt hung lệ, hung hăng khẽ đảo qua trên thân mấy người Liễu Minh.
Hiện giờ trên cái đầu của nó là một mảng huyết nhục lẫn lộn, huyết dịch màu xanh lá đầm đìa chảy xuống, hiển nhiên công kích mới rồi đã khiến nó bị thương không nhẹ.
La Thiên Thành thấy vậy lạnh lùng hừ một tiếng, khi định ra tay thêm lần nữa thì Khúc Nghiêu lại mãnh liệt há miệng gào to một tiếng chói tai.
Tức thì một mảng lớn tơ tằm phóng ra đồng thời tụ hợp ở ngay trước viên Yêu đan, sương mù tứ tán phiêu đang cũng bắt đầu dồn dập tụ lại, cung tơ tằm màu trắng dung hợp lại với nhau.
Tơ tằm màu trắng thình lình biến thành màu xám.
“Hóa điệp!”
Khúc Nghiêu hét lên một tiếng, hào quang màu xanh nhạt trên yêu đan bỗng nhiên bao phủ toàn bộ tơ tằm màu xám vào bên trong.
Ở bên trong vầng hào quang, tơ tằm màu xám nhanh như chớp bện vào với nhau, sau một hồi mờ ảo khiến người ta hoa mắt, tơ tằm biến mất thay vào đó chính là gần trăm con bươm bướm màu xám to bằng bàn tay nhẹ nhàng bay múa ở xung quanh.
Khúc Nghiêu lạnh lùng cười cười, há miệng phát ra một tiêng kêu khẽ, tức thì đám bươm bướm màu xám đang vờn quanh người kia liền vỗ cánh bay ra, hóa thành một đám mây xám, khí thế như che trời càn quét về phía bốn người Liễu Minh.
“Hừ! Khốn thú chi đấu mà thôi!”
La Thiên Thành cười lạnh một tiếng, đột nhiên há miệng phún ra một ngụm tinh huyết chui vào trong thanh đồng cổ đăng ở trong tay.
Đăng diễm màu bạc thoáng cái bốc lên cao vài thước, ngay sau đó là mười mấy khối hỏa cầu màu bạc bắn ra.
Vài tiếng phốc phốc vang lên!
Những hỏa cầu màu bạc này trên đường bay bỗng nhiên hóa thành mười mấy còn hỏa xà màu bạc trông rất sống động, nghênh đón đám bươm bướm màu xám đang bay ngập trời.
Lập tức lửa bạc quấn mảng lớn linh điệp vào bên trong, hỏa diễm phun ra nuốt vào phát ra một tràng những tiếng nổ vang lách tách, linh điệp tựa như thống khổ giãy giụa trong ngọn lửa màu bạc, cánh đập càng lúc càng chậm.
Nhìn thấy tình hình như vậy, mặt La Thiên thành lộ ra nét đắc ý.
“Không đúng, năng lượng lửa bạc của ngươi đang bị những con linh điệp kia hấp thu qua người chúng.”
Thanh niên xe bạc đột nhiên biến sắc, lớn tiếng nhắc nhở.
La Thiên Thanh mặt mũi cứng đờ, ngưng thần nhìn lại.
Quả nhiên hình thể mười mấy con hỏa xà màu bạc kia đều đang từ từ nhỏ lại, trái lại linh điệp trong lửa bạc tuy hành động chậm đi không ít nhưng mơ hồ đã lớn hơn một vòng so với khi trước.
“Khặc khặc, linh điệp chi thuật của bổn tôn dù bị vài loại linh diễm đại thần thông khắc chế, có điều bằng vào mấy tiểu tử Hóa Tinh kỳ như các người mà cũng muốn phá bí thuật này, quả thực là si tâm vọng tưởng!” Khúc Nghiêu nở nụ cười khặc khặc chối tai.
Cùng lúc đó, từ trên đôi cánh của đám bướm bướm màu xám bỗng nhiên vãi ra một đám lớn bột phấn màu xám, như mây như sương phủ xuống, tất cả hỏa xà màu bạc chỉ sau một chốc lát liền tiêu tán gần như chẳng còn gì.
Phần phật!
Bươm bướm xám mang theo từng đám bột phấn, trông như biển sóng tiếp tục cuốn về phía bốn người, thanh thế so với lúc trước lại càng tăng thêm mấy phần.
“Chư vị, không thể để những con linh điệp này làm vướng tay vướng chân, lập tức tiêu diệt bản thể Khúc Nghiêu kia! Nếu như chân đan kia đã xuất thì chứng tỏ kẻ này chịu không được bao lâu nữa rồi.” Nam tử tóc tím ánh mắt lóe lên, truyền âm nói.
“Không phải là đám linh điệp ngập trời này khó đối phó, có điều tại hạ giờ đã không còn bao nhiêu pháp lực nữa.” Liễu Minh đảo mắt quét qua đám linh điệp rợp trời đoạn lẩm bẩm nói.
“Hừ, nhưng thứ này giao cho ta đi.” La Thiên Thành ở bên đột nhiên đưa tay thu thanh đồng cổ đăng lại rồi lật tay lấy ra một tấm phù lục màu lam, hào quang màu lam sậm đột nhiên tỏa mạnh ra đồng thời mang theo cảm giác lành lạnh.
“Thiên Hàn Huyền Minh Phù! Hay lắm, nếu đã thế thì liền để ta và La đạo hữu tận lực ngăn chặn những con linh điệp này, Liễu huynh và đạo hữu Bắc Đẩu Các nhanh chóng tiêu diệt ả Khúc Nghiêu này a!” Thanh niên xe bạc trên mặt có nét khác thường nhìn về phía La Thiên Thanh, đồng thời nhanh chóng nói.
Những người khác tự nhiên cũng không có ý kiến.
Ngay trong khoảng thời gian ngắn mà bốn người nhanh chóng truyền âm, đám linh điệp rợp trời đã bay tới chỗ thuộc phạm vi cách bốn người chưa tới mấy trượng, khí thế che trời lấp đất, phảng phất như một đám mây xám khổng lồ, trong khoảnh khắc liền muốn nuốt trọn cả bốn người.
La Thiên Thành không nói hai lời, một tay ném ra, tức thì một tia sáng màu lam bay vụt tới rồi chui vào trong đám bướm bướm xám rợp trời.
"Nổ!"
Hai tay y bấm niệm pháp quyết, miệng khẽ quát một tiếng, phù lục màu lam ầm ầm vỡ vụn ra, trong lúc đó ánh sáng màu lam chớp động, tiếng gió rít nổi lên rồi một cột sáng màu lam xé gió rơi vào trong đám linh điệp, hơn nửa chỉ thoáng chút đã lan ra được một khoảng có phạm vi hơn mười trượng quanh đó.
Không khí gần đó đột nhiên trở nên băng lạnh, trong không khí có từng đóa hoa băng màu lam được ngưng tụ ra, trong phạm vị hơn mười trượng xung quanh chỗ cột sáng màu lam đáp xuống đều bị đông cứng lại thành một tầng băng dày đặc.
Những con linh điệp kia tự nhiên cũng không phải ngoại lệ, gần như một nửa linh điệp bắt đầu bị khối băng kia hóa đá, nhao nhao rơi xuống đất như mưa đá tạo ra một tràng những tiếng lộp bộp.
Nhưng mà số linh điệp còn lại vẫn tiếp tục từ hai bên càn quét về phía ba người.
"Hai vị chuẩn bị!"
Thanh niên xe bạc thấy vậy, pháp quyết rung lên, cơ quan chiến giáp trên người tỏa ánh sáng vàng kim rực rỡ, sau lưng y lại một lần nữa hiện ra ba cặp cơ quan sí bàng, chúng đập phành phạch rồi cả người y liền hóa thành một luồng sáng màu vàng kim nghênh đón đám linh điệp còn lại.
Thanh niên xe bạc ở giữa không trung, hai tay sáu cái ống đồng màu vàng nhạt bỗng nhiên biến ảo một hồi xong liền biến thành hai thanh quyền nhận sắc nhọn màu vàng nhạt, thân hình lăng không bắt đầu xoay tròn, cánh tay phất một cái, tức thì nhanh như chớp nhằm bốn phương tám hướng bổ ra từng đạo nhận quang màu vàng nhạt.
*nhận: Như đã giải thích ở các chương trước, nghĩa là lưỡi dao, đao. Ghép
với quyền, quang – nắm đấm, ánh sáng ra thứ gì bạn đọc tự hình dung nha.
Những nhận quang này lóe lên mà ra sau đó liền giăng khắp nơi hóa thành một tấm nhận võng trải rộng, bay vụt về phía một đám linh điệp trước mặt, thanh thế cực kỳ kinh người.
Nhưng mà nhưng con bươm bướm xám này đối mặt với nhận quang lại không hề có ý sợ hãi, nhất loạt xông lên nghênh chiến.
Một hồi những tiếng “phốc phốc” liên tiếp vang lên!
Những con bướm bướm xám này vừa mới hơi chạm vào nhận võng màu vàng, tức thì dồn dập bị chấn lui một chút nhưng cũng không có vẻ bị thương, sau khi đập cánh phành phạch mấy cái liền kéo theo những con linh điệp khác ở gần đó, cùng nhau cuồng dũng lao về phía trước rồi lại bắt đầu giằng co với nhận võng màu vàng mới thình lình xuất hiện kia.
Cùng lúc đó, ánh sáng bạc lóe lên sau lưng Liễu Minh, đôi nhục sí giương lên rồi hắn hóa thành một luồng sáng đen, từ một bên vọt nhanh tới phía Khúc Nghiêu.
Nam tử tóc tím tức khắc thấy có ảo ảnh quỷ vật lóe lên, bóng dáng gã khẽ động theo, cũng không biết gã sử dụng loại thân pháp gì mà lóe cái liền lướt đi được hơn mười trượng.
Hiện giờ chỉ còn một ít linh điệp trấn thủ trước người Khúc Nghiêu, chỉ cần kiềm chế được đám này thì e rằng Khúc Nghiêu cũng chẳng còn sức để chống đỡ gì nữa.
Kết quả là khi Liễu Minh và nam tử tóc tím vất vả lắm mới vượt qua được đám linh điệp ngập trời thì biến cố phát sinh.
Những cục băng đá màu lam trên mặt đất kia bỗng nhiên lay động, nhìn kỹ lại thì linh điệp màu xám ở bên trong lại bắt đầu chậm rãi đập phạch phạch hai cánh đồng thời mặt ngoài những cục băng đá này bỗng nhiên xuất hiện không ít những vết rạn.
La Thiên Thành thấy vậy, trên mặt lộ ra một tia sắc lạnh, khẽ quát một tiếng, tức thì lửa bạc quanh thân hừng hừng bốc lên, thân hình y chớp động một cái liền xông về phía đám linh điệp đang muốn phá băng lao ra ở trên mặt đất.
Ở giữa không trung, ở chỗ nhận võng màu vàng do thanh niên xe bạc chém ra hình như dưới sự trùng kích liên tục của đám linh điệp rợp trời kia bắt đầu lờ mờ có trạng thái như chống đỡ không nổi nữa!
Hai người Liễu Minh và nam tử tóc tím thấy vậy dù có hơi giật mình nhưng sau mấy lần chớp động cũng đã đều đến chỗ cách mấy trượng trước người Khúc Nghiêu.
“Tới hay lắm, vậy hãy để linh điệp của bổn tọa hút khô các người luôn.” Khúc Nghiêu thấy vậy, há mồm phun ra một đám sương mù màu xanh chui vào trong yêu đan treo trước người.
Linh văn màu xanh đen ở mặt ngoài yêu đan bỗng nhiên lấp lóe một cái, tức thì cả đám linh điệp vốn trấn thủ trước người Khúc Nghiêu liền “phốc” cái cùng vung cánh lên, lao tới nghênh tiếp hai người Liễu Minh.
“Nếu ta có thể quấn lấy đám linh điệp trước mặt này trong thời gian mấy hơi thở thì người có nắm chắc là sẽ tiêu diệt được ả Khúc Nghiêu kia không?” Nam tử tóc tím đưa mắt quét qua chỗ bầy linh điệp trấn thủ trước người Khúc Nghiêu rồi truyền ầm cho Liễu Minh nói.
“Có thể thử một lần!” Liễu Minh không chút do dự nhanh chóng trả lời.
Nam tử tóc tím nghe thế liền không nói hai lời hé miệng phún ra một cái chuông nhỏ lớn hơn một tấc, mặt ngoài phủ đầy những linh văn màu tím nhạt mờ mờ, đồng thời một tay gã nhanh chóng đánh mấy đạo pháp quyết vào trong nó.
Linh văn màu tìm ở mặt ngoài cái chuông nhỏ bằng đồng xanh lưu chuyển một hồi, trong khoảnh khắc chuông nhỏ đã đón góp tăng vọt kích cỡ lên hơn một trượng.
“Thiên Cơ Chung! Ngươi sao có thể có bảo vật này?” Khúc Nghiêu thấy thế, bỗng nhiên cả kinh.
Nam tử tóc tím lại phảng phất như chẳng nghe thấy, nhỏ giọng bắt đầu đọc ra vài câu chú ngữ rồi một lần nữa há miệng phun liên tiếp ba ngụm máu về phía cái chuông đồng, sắc mặt gã theo đó nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Chuông đồng xanh khổng lồ sau khi hút nhập tinh huyết, linh quang mặt ngoài nó lập tức sáng lòa, nó thoáng đón gió một cái rồi liền thả ra từng vòng sóng động màu tím về không gian phía trước.
Những con linh điệp kia vừa mới chạm đến những gợn sóng màu tím này liền bắt đầu nhao nhao bay loạn trên dưới, trái phải, trông như là đột nhiên bị mất đi phương hướng vậy.
Khúc Nghiêu hình như có chút kiêng kỵ với cái chuông đồng này, khi linh văn truyền đến trước người liền muốn lui về sau để tránh né, tiếc là chẳng làm được gì bởi ả cũng đã đến lúc dầu hết đèn tắt, cộng thêm việc bị thương lúc trước lại càng khiến thân hình khựng lại không thể chạy trốn.
Sau khi bị gợn sóng màu tím quét qua người, Khúc Nghiêu lập tức chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt một hồi, thân hình bắt đầu lung lay muốn đổ nên liền muốn triệu hồi chân đan.
"Mơ tưởng!"
Đúng lúc này, Liễu Minh một tay bấm niệm pháp quyết, ánh sáng xanh trong áo bào chói sáng, tiếp đó hắn gầm nhẹ một tiếng, tức thì ảo ảnh thanh ngưu trông rất sống động hiện dần ra!
Đúng là Đồ Đằng bí thuật!
Ảo ảnh thanh ngưu vừa mới hiện thân liền há mồm phun ra một luồng sáng màu vàng, cuồn cuộn phóng về phía chân đan Khúc Nghiêu.
Chân đan hơi nhoáng lên một cái xong cũng không có bị thanh ngưu cuốn ngay về, nhưng nó ở trong ánh sáng màu vàng cũng làm cho xu thế bay về phía Khúc Nghiêu bỗng nhiên dừng lại một chút, hơn nữa hào quang quanh chân đan đột nhiên bắt đầu trở nên ảm đạm vô quang.
Liễu Minh lại rung cổ tay lên, Hư Không Kiếm lóe lên rồi lập tức bay vọt tới, trên đường bay ánh sáng vàng kim lóe lên rồi một đạo kiếm quang biến thành bốn đạo, nhắm thẳng chỗ chân đan Khúc Nghiêu đang lơ lửng mà chém thẳng xuống.
"Phành" một tiếng.
Vầng sáng hai màu xanh đen và bốn đạo kiếm quang màu vàng đan vào cùng một nơi, đồng thời một tiếng nổ ran vang lên.