Bước vào điện phủ, cảnh tượng đập vào mắt ba người là một mảnh trắng xóa như tuyết.
Đại điện có hình tròn, bên trong còn có những cây cột thật lớn đặt cạnh pho tượng những Yêu thú không biết tên, cực kì sống động. Từ miệng những bức tượng này lại có sương trắng nồng đậm không ngừng phun ra khiến cho cảnh vật trong điện chìm trong biển sương, thật không khác gì thiên đình mà nhân gian vẫn thường hình dung.
Phóng mắt nhìn kĩ có thể thấy một người áo trắng tóc bạc đang ngồi vững vãng trên ghế chủ tọa, bên cạnh còn có hai gã người hầu bạch y, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi. Nhân vật thần tiên đó không ai khác chính là Thiên Hà lão nhân mà bọn họ đã gặp qua.
Liễu Minh ngưng thần quan sát lại không cách nào cảm nhận được Linh lực dao động trên người lão!
Nếu như không tận mắt chứng kiến lão dựa vào một thân thần công nhẹ nhàng tiêu diệt ba yêu nhân Dị Giới, hắn còn cho rằng trước mặt mình là một lão nhân bình thường.
“Đây chính là ba người có thành tích tốt nhất tại lần Thí luyện này?” Thiên Hà lão nhân chậm rãi giương đôi mắt liếc nhìn ba người Liễu Minh sau đó mới thản nhiên lên tiếng.
“Hồi bẩm trưởng lão, chính là ba người bọn họ.” Huyền Vũ đứng cạnh ba người nghe vậy liền cung kính chắp tay trả lời.
Ba người Liễu Minh theo đó liền cung kính hướng vị đại năng Thông Huyền này mà vái thật sâu.
Ngay cả kẻ kiêu ngạo bất tuân như Lữ Mông trước mặt lão giả kia cũng trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
“Các ngươi không cần đa lễ, đã đến đây tức là khách của Thiên Cung. Có thể các ngươi đã biết, mỗi đợt Thiên Môn thí luyện, ba người đứng đầu đều có thể đưa ra một yêu cầu hợp lí xem như là phần thưởng cho thành tích đạt được. Nói đi, để xem ta có thể đáp ứng yêu cầu của các ngươi không.” Thiên Hà lão nhân hiền từ lên tiếng, không nhanh không chậm hỏi bọn người Liễu Minh.
“Thiên Hà tiền bối, vãn bối muốn có một bí thuật thất truyền đã lâu gọi là Luyện Tâm Thuật, yêu cầu này không biết có thể xem là hợp lý không?” Lữ Mông giống đã sớm có quyết định lúc này mới cung kính thi lễ sau đó nói ra nguyện vọng của mình.
“Luyện Tâm thuật? Không tệ! Đây vốn là một bí thuật thất truyền đã lâu, có thể giúp người luyện rất nhiều trong việc chống lại tâm ma, đột phá bình cảnh. Yêu cầu này rất hợp lý. Ngươi vào thư các lấy Luyện Tâm thuật ra đây.” Thiên Hà lão nhân nghe vậy, nhẹ gật đầu sau đó phân phó cho một gã tùy tụng bên cạnh.
Người hầu bạch y nghe vậy liền khẽ khom người sau đó bước vào phía sau đại điện. Không lâu sau trên tay y đã có thêm một quyển sách phát ra lam quang rực rỡ, trên mặt còn được phù văn ánh vàng phong ấn, khi về tới trong đại điện, điển tịch liền được giao cho nam tử tóc tím.
Một khắc Lữ Mông vừa tiếp nhận điển tịch, phù văn vàng kim bên ngoài đột nhiên lóe lên sau đó hóa thành hào quang vàng óng chui vào giữa hai hàng lông mày của hắn.
“Bí thuật này ban thưởng cho người, nhớ lấy không thể truyền ra bên ngoài. Sau khi xem xong, điển tịch này sẽ tự động tiêu tán. Ngươi cũng không được đem tâm huyết đối với điển tịch này nói cho người khác biết, nếu không sẽ bị cấm chế bên trong cắn trả, hình thần câu diệt.” Thiên Hà lão nhân nhìn như tùy ý nói ra.
“Vãn bối minh bạch.”
Nam tử tóc tím vẻ mặt cung kính cất điển tịch vào bên trong vòng tay trữ sau đó chắp tay lui về sau vài bước.
“Thiên Hà tiền bối, vãn bối muốn một miếng Hư Nguyên Đan nhập phẩm.” Ngân Sắt nhẹ tiến về phía trước sau đó không nhanh không chậm nói ra yêu cầu của mình.
“Hư Nguyên Đan nhập phẩm? Viên thuốc này tuy nói cực kỳ hiếm thấy, phương pháp luyện chế cũng đã thất truyền từ lâu ở đại lục Trung Thiên nhưng bổn tọa vừa lúc lại có một viên Linh đan loại này mà phẩm chất cũng có thể phù hợp yêu cầu của ngươi. Tuy nhiên theo ta được biết thì đan dược này chỉ có ích đối với số ít người có thể chất đặc thù, chẳng lẽ ngươi cũng… Tốt! Đệ tử của Bắc Đẩu các quả nhiên thiên phú không giống người thường!
Thiên Hà lão nhân nghe vậy khẽ nở nụ cười, cũng sảng khoái đáp ứng việc này liền nhanh chóng lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh đưa cho nữ tử tóc bạc.
Nữ tử này khẽ vẫy tay phóng ra một vòng bảo vệ ánh sáng nhẹ nhàng đỡ lấy đan dược.
Sau khi xem xét đan dược trong bình, trên khuôn mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng nở ra một nụ cười xinh đẹp.
“Đa tạ Thiên hà tiền bối ban thưởng đan dược!” Nữ tứ tóc cất bình thuốc vào túi sau đó thi lễ tạ ơn Thiên Hà lão nhân rồi mau chóng trở về bên cạnh Lữ Mông.
“Trở về nói với Bắc Đẩu lão quỷ, đừng quên đáp ứng hứa hẹn với ta.” Thiên Hà lão nhân vung tay sau đó chuyển dời ánh mắt về phía Liễu Minh.
“Tiền bối, vãn bối muốn hỏi thăm một chút. Thiên Cung liệu có thể xuất ra phương pháp tế luyện thuộc tính hư không của phi kiếm?” Liễu Minh sau một thoáng do dự liền quả quyết nói ra.
Hắn vốn định yêu cầu tài liệu Yêu thú hư không nhưng nghĩ lại thì với Phần Tâm Quỳ trong tay hắn đã có thể trao đổi với Điền trưởng lão để biết được manh mối về loại yêu thú quý hiếm kia.
Nếu đã có một cơ hội tuyệt hảo như thế này, chi bằng tìm hiểu qua về phương pháp tế luyện thuộc tính Hư Không kia. Mặc dù có thể tìm ra tài liệu nhưng hắn cũng chưa từng luyện chế qua, nếu có phương pháp tế luyện chuyên môn hẳn là có thể phát huy hiệu quả tốt nhất, uy lực của phi kiếm cũng vì thế có thể đạt đến một trình độ khủng bố.
Nam tử tóc tím cùng nữ tử tóc bạc bên cạnh nghe được yêu cầu Liễu Minh đều không khỏi kinh ngạc nhìn qua.
“Nói về phi kiếm thuộc tính Hư Không, lão phu cũng tự nhận là biết khá rõ nhưng ngươi cần lại là phương pháp tế luyện đặc thù, chi bằng chờ một chút để ta kiểm tra lại một phen.” Thiên Hà lão nhân trong mắt cũng ánh lên vẻ ngạc nhiên, khẽ nhúc nhích môi truyền âm cho người hầu bên cạnh.
Người hầu kia khẽ khom người rồi lại đi vào sâu trong đại điện.
Liễu Minh thấy vậy, không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Hắn vốn chỉ muốn thử vận may của mình, một khi
Thiên Hà lão nhân cự tuyệt liền lập tức đưa ra một yêu cầu khác. Nhưng xem ngữ điệu của lão thì dường như bọn họ quả thật là nắm trong tay phương pháp tế luyện mà hắn mong muốn.
Sau thời gian chừng nửa khắc, gã hầu mới từ sau đại điện chậm rãi đi ra, hai tay bưng một cái khay có chứa ngọc giản phát ra bạch quang rực rỡ.
Ngọc giản này nhìn như bình thường nhưng Liễu Minh từ xa vẫn có thể
cảm thận được Linh quang nhàn nhạt mà nó tỏa ra, chỉ bằng điểm ấy đã có thể nhận ra vật ấy không tầm thường.
“Xem thử đây có phải thứ ngươi cần không?” Thiên Hà lão nhân nhìn lướt qua ngọc giản màu trắng, sau đó tùy tiện vung tay áo ném ngọc giản kia về phía Liễu Minh.
Liễu Minh dùng một tay bắt lấy, sau đó nhanh chóng đặt lên trán, dùng thần thức xem qua nội dung ghi lại bên trong.
Trong đó quả thật ghi lại một phương pháp tế luyện kiếm nang thuộc tính Hư Không, chỉ là phương pháp có chút kỳ lạ, không chỉ đòi hỏi quá trình phức tạp, lại cần tài liệu Hư Không yêu thú cùng vài loại tài liệu hiếm thấy khác. Nhưng trong nhất thời, hắn cũng không có cách nào xác nhận độ chính xác của những thông tin kia.
Tuy nhiên dựa vào địa vị tối cao của Thiên Cung, cũng không nghĩ ra lý do phải dùng một ngọc giản để đánh lừa hắn.
Liễu Minh sau khi suy nghĩ một phen mới cất ngọc giản này vào Tu Di Giới rồi lên tiếng cảm tạ Thiên Hà lão nhân.
“Không cần đa lễ, vật các ngươi cần ta đã đáp ứng cả rồi. Tiếp theo, Huyền Vũ sẽ đưa ba người rời khỏi nơi này.” Thiên Hà lão nhân hơi cười cười rồi phân phó một câu như vậy.
“Vâng.”
Huyền Vũ lên tiếp đáp ứng, sau đó vung tay đánh ra một đạo cuồng phong mang ba người Liễu Minh ra khỏi đại điện, sau đó theo đường cũ trở về dưới chân núi Tuyết Sơn.
Liễu Minh sau khi hạ xuống, liền quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện Thiên Môn cự đảo vốn lơ lửng trên đỉnh Tuyết Sơn bỗng truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Sau một khắc, trong không trung đã hiện ra một khe nứt cực lớn, một tiếng nổ vang truyền ra. Chỉ thấy Thiên Môn đảo liên tục xoay tròn trên không sau đó nhanh chóng chui vào bên trong khe nứt.
Một màn này liền thu hút sự chú ý của những người còn đang đứng tại chân núi.
Cái này biểu thị cho việc Thiên Môn hội tám trăm năm mới có một lần đã tới lúc kết thúc.
Sau thời gian chừng một bữa cơm, khi hòn đảo đã hoàn toàn chui vào bên trong, khe nứt cũng lập tức đóng lại.
Tuyết sơn lại lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng vốn có, giống như cảnh tượng kia chưa từng diễn ra.
“Liễu Minh của Thái Thanh Môn, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi. Chỉ tiếc lần này bên trong Bí Cảnh, không có cơ hội hảo hảo luận bàn với ngươi một phen, nhưng ta tin rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, sẽ rất nhanh thôi.” Lữ Mông bỗng nhiên lạnh nhạt nói với Liễu Minh một câu không đầu không đuôi sau đó liền hóa thành một đảo Tử Quang nhanh chóng bay lên đỉnh núi.
Ngân Sắt cũng quay đầu, hứng thú đánh giá Liễu Minh một phen, khuôn mặt ẩn hiện dưới mái tóc dài bạc càng khiến cho nàng ta trở nên quỷ dị, kì bí.
“Khanh khách” sau một tràng cười, nàng ta cũng hóa thành một đạo ngân quang theo sát Lữ Mông vừa rời đi.
Liễu Minh có chút hoài nghi, chỉ là giờ phút này hắn cũng không có tâm tư phỏng đoán thâm ý trong lời nói của Lữ Mông. Sau khi nhận định chính xác phương hướng, Liễu Minh liền kết ấn quyết hóa thanh Kim quang bay về nơi đóng quân của Thái Thanh môn.
Sau nửa khắc đồng hồ, lầu các của Thái Thanh Môn bỗng phát ra ánh sáng xanh chói mắt, sau đó biến thành Phi Xa khổng lồ, xé gió lao vút đi.
Nửa ngày sau, tại một gian mật thất bên trong Phi Xa.
Liễu Minh đang khoanh chân ngồi, không ngừng dùng thần thức xem xét bên trong Tu Di giới, cẩn thận kiểm kê thu hoạch tại Thiên Môn hội lần này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hài lòng.
Tuy nói Thiên Môn hội lần này kết thúc sớm hơn dự tính nhưng thu hoạch đạt được cũng không ít đặc biệt là phương pháp tế luyện Hư Không kiếm nang thu được từ Thiên Cung lại vô cùng hữu ích đối với hắn.”
Ngoài ra, khi thâm nhập Bí cảnh Thiên Môn, hắn còn thu được không ít thi thể yêu thú, ngoài Hóa Tinh cảnh còn có không ít thi thể Yêu thú cấp bậc Giả Dan, các loại linh tài địa bảo càng nhiều đến mức không thể kể hết. Những thứ này nếu bán ra có thể đem lai cho hắn không dưới mấy ngàn vạn Linh Thạch.
Hoàn thành tất thảy, hắn mới cẩn thận quan sát hộp gỗ phát ra ngân quang nhàn nhạt đang nằm trong góc Tu Di giới, chính là chiếc hộp truyền thừa mà hắn đã lựa chọn.
Liễu Minh vốn định sau khi rời khỏi địa phương truyền thừa, liền mở ra xem bên trong có chứa vật gì nhưng không ngờ trên đường lại đụng phải ba quái vật đến từ Dị Giới, tới bây giờ mới có thể thời gian cẩn thận xem xét.