“Vâng .. là vãn bối có mắt không tròng, không biết có chân đan tiền bối giá lâm. Ba ngày sau bằng hữu của tại hạ sẽ đưa tới, lúc đó tiền bối có thể đến đây để lấy, .. chỉ cần sáu mươi vạn linh thạch thôi. Nhưng mà vị hóa tinh tiền bối kia … “ đại hán khôi ngôi nằm co quắp trên mặt đất, có chút rung động nói, tuy vậy giá của Tử tinh điêu vẫn bị hắn nâng lên không ít.
“Linh thạch không thành vấn đề gì, về phần hóa tinh kỳ tiểu bối kia, ngươi nói cho hắn đến tìm ta là được rồi. Nhưng nếu tin tức của ngươi không đúng, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển nào, cũng đừng mong giữ được mạng sống” Tu sĩ áo trắng sau khi nói xong, tay áo phất lên, quay người ngông nghênh đi ra khỏi cửa hàng.
Đại hán khôi ngô lúc này mới lảo đảo đứng dậy, xoa mồ hôi lạnh trên trán. Mặc dù hắn đã buôn bán ở cái tiểu phường thị này hơn mười năm rồi, cũng gặp gỡ không ít tu sĩ cao giai, nhưng cảnh giới tu sĩ chân đan đáng sợ như thế kia, hắn đúng là lần đầu tiên mới nhìn thấy. Tuy nhiên, hắn dù sao cũng là một người từng trải, con mắt quay tròn một cái, liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường, coi như chưa xảy ra việc gì. Có chỗ dựa là vị chân đan cảnh cường giả này, hắn tự nhiên không cần phải giữ lời buôn bán với Liễu Minh như đã thỏa thuận rồi.
Mấy ngày sau, Liễu Minh đúng hẹn quay trở lại Bách Liệp Trai. Khi hắn vừa bước vào cửa hàng, thấy đại hán khôi ngô đi tới, chắp tay nói: “Tiền bối, người đã tới chậm rồi … khoảng nửa canh giờ trước, một gã tiền bối áo trắng đột nhiên tới tiểu điếm muốn hỏi mua Tử Tinh Điêu. Tại hạ giải thích rằng Tử Tinh Điêu chỉ còn có một con, đã dự định bán ra cho người. Không ngờ rằng vị tiền bối áo trắng kia không nói thêm câu nào đã khống chế tại hạ, cưỡng ép tịch thu cái kia Tử Tinh Điêu” Đại hán khôi ngô vẻ mặt bất đắc dĩ nói ra.
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng cảm thấy nao nao, nhưng ngay lập tức sắc mặt trầm xuống, trên người phát ra một cỗ hàn khí (ý). Đại hán đứng đối diện giật mình, vội vàng lấy ra trên người một tấm phù lục tỏa ra ánh sáng màu tím mờ mịt, liền nói: “Tiền bối … bất quá vãn bối cũng đã đụng tay chân một ít lên Tử Tinh Điêu kia, đây là Tử Tinh phù, do bằng hữu kia của tại hạ tự tay chế tác, vốn dĩ là sợ Tử Tinh Điêu kia chạy trốn mà chuẩn bị đấy. Bên trong phù này chứa một giọt Tử Tinh Điêu tinh huyết, trong vòng ngàn dặm, đều có thể dùng phù lục này cảm ứng được, truy tìm tung tích của Tử Tinh Điêu kia. Vị kia mới rời đi khoảng nửa canh giờ, với bổn sự của tiền bối, có lẽ vẫn có thể đuổi theo kịp người này đấy”
“Hừ, ngươi ngược lại là chuẩn bị hậu thủ không ít! Nếu phù lục này có hiệu quả thì không nói làm gì, ngược lại ta mà không tìm được người nọ, ngươi hãy tự cầu phúc cho mình đi” Liễu Minh nhàn nhạt đánh giá đại hán một cái, giơ tay ra chụp (nhiếp) lấy phù lục màu tím, lưu lại một câu như vậy, liền quay người đi ra ngoài.
“Tiền bối minh giám, tiểu nhân nào dám lừa gạt người .. “ đại hán vội vàng nói theo phía sau. Liễu Minh vừa mới bước ra khỏi đại môn, trong lòng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bay lên trời. Trước mắt, đây cũng không phải là lúc so đo với đại hán, việc quan trọng là tìm được Tử Tinh Điêu. Hắn đứng ở giữa không trung, ngưng tụ pháp lực trong tay, điểm nhẹ vào phù lục màu tím, một đạo pháp lực dũng mãnh lập tức truyền vào bên trong.
Ngay lập tức, phù lục trong tay hắn quay tròn, phát ra ánh sáng màu tím rồi ngưng tụ lại, bỗng nhiên hóa thành một mũi tên chỉ về phía Đông bên trong sơn mạch. Liễu Minh tự nhiên rõ ràng đây là ý gì, khẽ động hắc vân bên dưới bàn chân, theo một hướng khác mà bay đi (gốc: hướng một cái hướng khác một tung bay mà đi??? Tại sao không phải là theo hướng mũi tên nhỉ?)
Bên trong cửa hàng, đại hán khôi ngô mơ hồ cảm giác được Liễu Minh đã rời đi, sắc mặt âm thầm biến hóa một phen, đột nhiên dậm chân sửa soạn đồ vật, đem cửa hàng đóng cửa lại, lặng yên rời khỏi phường thị.
Một chén trà nhỏ sau … Liễu Minh theo chỉ dẫn của phù lục, sau khi rẽ trái phải bảy tám lần, vậy mà lại đến một chỗ khác trên đường phố của phường thị. Lúc này, ở cuối đường có một cửa hàng rất lớn, có nhiều khí cụ bày trận được trưng bày ra trước cửa. Liễu Minh liếc mắt nhìn vào bên trong của hàng, thấy ngay một tên đại hán khôi ngô có tu vi không kém hơn hắn.
Người này quả nhiên toàn thân y phục màu trắng, đang say sưa ngắm nhìn một kiện pháp khí bày trận bên trong cửa hàng. Liễu Minh đem thần niệm quét qua, nội tâm có chút trầm xuống, người này dĩ nhiên có tu vi là chân đan sơ kỳ, tuy nhiên khí tức có chút bất ổn, tựa như mới tiến giai chân đan chưa bao lâu.
“Chủ tiệm, tại hạ lấy những đồ vật này, hãy giúp ta cất kỹ, lát nữa sẽ có người đến đây thanh toán hóa đơn nhận hàng, trước mắt có vị bằng hữu đến tìm tại hạ.” Đúng lúc này, tu sĩ áo trắng dường như phát giác được sự xuất hiện của Liễu Minh, thần sắc khẽ động, thả kiện pháp khí trong tay ra, chậm rãi nói.
Liễu Minh hai mắt nhíu lại, không cảm thấy quá mức kỳ quái, liền không khách khí nói: “Xem ra đạo hữu biết là ta tìm ngươi có việc gì rồi, nếu đã như vậy, liền đem Tử Tinh Điêu giao ra đây đi”
“Chẳng lẽ ta nhìn sai rồi sao? Chỉ là một cái hóa tinh tiểu bối mà dám càn rỡ như thế, bất quá ta cũng không phải là người khinh nhục kẻ nhỏ yếu. Tử Tinh Điêu ta có việc cần dùng, chờ mấy ngày nữa khi ta sử dụng xong rồi, ngươi hãy tới tìm ta” Tu sĩ áo trắng sau một hồi nao nao, cười ha hả lên nói.
“Sử dụng xong rồi đưa cho ta, các hạ cho rằng ta là con nít ba tuổi sao?” Liễu Minh nghe vậy, trong nội tâm khẽ động, nhàn nhạt nói ra một câu.
“A! nhìn bộ dáng của ngươi, tựa hồ không phục lắm.” Tu sĩ áo trắng vẻ mặt đang tươi cười bỗng nhiên co lại, đột nhiên tiến lên một bước. “oanh” một tiếng, một cỗ chân đan cảnh khí tức trên người hắn ào ạt phát ra.
Trong cửa hàng, chưởng quầy cũng hai gã tiểu nhị mặc dù không đối diện khí tức này, cũng nhao nhao kinh hãi, cuống quít lui lại phía sau. Liễu Minh tuy đối mặt với khi tức khủng bố như thế, nhưng chỉ khẽ động lông mày, trên người phát ra một cỗ hắc khí,
nhàn nhạt cuốn về sau, điềm nhiên như không có việc gì.
Tu sĩ áo trắng thấy vậy, sắc mặt hơi đổi, hai mắt đánh giá Liễu Minh một lần nữa, hừ một tiếng nói: “Ta đang tự hỏi tại sao lá gan các hạ lớn như thế, hóa ra cũng là một gã chân đan tu sĩ. Bất quá liễm khí thuật của đạo hữu thật là huyền diệu, ngay cả ta vô ý cũng bị lừa gạt”
“Mặc kệ ta có phải là chân đan hay không, đạo hữu nửa đường cướp đi Tử Tinh Điêu mà ta đã chọn từ trước. Cũng nên cho ta một câu trả lời hợp lý đấy.” Liễu Minh trên mặt không cố biểu tình gì nói ra.
“Giải thích! Rất tốt, như vậy đi, ngày mai vào giờ này, ta và người gặp nhau tại Bạch Tê Phong cách đây năm mươi dặm, đọ sức một phen. Nếu như ngươi thắng, ta sẽ đem Tử Tinh Điêu nhường cho” Tu sĩ áo trắng liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười lạnh nói ra.
“Bạch Tê Phong!” ánh mắt Liễu Minh lóe lên.
“Yên tâm đi, tại hạ cũng không phải là người không có lai lịch, tuyện nhiên sẽ không hủy đi tên tuổi của mình, lén lút chạy đi đấy. Huống hồ nếu như ngươi có thể truy tung ta đến đây, hẳn là có biện pháp tìm lại được tung tích của ta. Chưởng quầy, đây coi như là đền bù cho hư hao tổn thất trong tiệm của ngươi” Tu sĩ áo trắng không thèm để ý, nói thêm một câu, liền vứt cho chưởng quầy một khối thượng phẩm tinh thạch, sau đó ngênh ngang tiêu sái bước ra khỏi đại môn.
Liễu Minh lạnh lùng nhìn người này ly khai, cũng không có ý ra tay ngăn trở, hắn trầm ngâm trong chốc lát, liền quay lại cười làm lành với chưởng quầy cùng hai gã tiểu nhị, đồng thời rời đi khỏi cửa hàng này. Hắn quay trở lại khách sạn, lấy tấm phù lục màu tím ra, thấy nó vẫn còn phản ứng, liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài mấy chục dặm bên trên một ngọn núi cực lớn, Liễu Minh tại mấy ngàn trượng trên bầu trời, nhàn nhạt nhìn qua một ngọn núi khác. Tu sĩ áo trắng cũng tới đúng hẹn, nhưng điều Liễu Minh không ngờ tới rằng, người này không phải đến phó ước một mình, mà bên cạnh có thêm một gã khác mặc áo bào màu vàng, dáng người hơi mập, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, nhìn giống như một gã viên ngoại giàu có.
Lão giả kia mặc dù tu vi cũng vẻn vẹn chỉ có chân đan sơ kỳ, nhưng trên người phát ra khí tức ngưng dịch hậu kỳ (Đoạn này ta nghĩ là Vong béo nhầm, có thể là khí tức chân đan hậu kỳ), rõ rằng so với tu sĩ áo trắng phải mạnh hơn rất nhiều.
“Liễu mỗ chính là tranh đoạt sở hữu Tử Tinh Điêu với các hạ, các hạ lại mời đến đây một vị đạo hữu, đây là ý gì?” Trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia hàn ý, không chút khách khí mở miệng hỏi.
“Vị huynh đài này chắc đã hiểu nhầm, lão phu đến cùng Thiếu tông chủ chẳng qua là để xem cuộc chiến này mà thôi, cũng không nhúng tay vào việc tỷ thỉ giữa các hạ cùng Thiếu tông chủ” lão giả khẽ cười lên một tiếng, thân hình lóe lên thối lui đến một ngọn núi khác, khoanh chân lại bắt đầu tĩnh tọa.
“Thiếu tông chủ?” Liễu Minh nghe lão giả xưng hô áo trắng tu sĩ như vậy, khẽ cau mày nói.
“Nếu như ngươi đã đến, vậy không cần nhiều lời nữa, hãy để cho trận chiến này quyết định Tử Tinh Điêu thuộc sở hữu của ai đi” Tu si áo trắng hừ lạnh một tiếng, cánh tay giơ lên, bắn ra một đạo bạch quang.
Tia sáng màu trắng bên trong dĩ nhiên là một cây phi châm linh khí màu ngà sữa, nhàn nhạt tỏa ra tinh quang, mơ hồ có thể trong thấy trên đó hoa văn có không dưới ba mươi tầng cấm chế, hiển nhiên là một kiện cực phẩm linh khí.
Liễu Minh sắc mặt trầm xuống, thúc giục pháp lực trong cơ thể, lập tức một cỗ tinh thuần pháp lực từ bên trong linh hải trào ra, hóa thành một dòng khí nóng quán chú vào trong cánh tay (gốc: hóa thành một cỗ dòng nước ấm hướng cánh tay bên trong quán chú dựng lên), sau đó nhấc một ngón tay lên.
“Phốc” một tiếng, một đạo kiếm khí màu vàng hình xoắn ốc từ trong ngón tay hắn bắn ra, vừa vặn đánh trúng tia sáng trắng trong phi châm.
Một tiếng vang thật lớn, một quang cầu hai màu kim bạch hiện ra phía trên ngọn núi, lập tức nổ vang, từng vòng sóng khí lan tỏa ra trong không khí.
“Có chút ý tứ, quả nhiên không phải bình thường hóa tinh kỳ tu sĩ” Tu sĩ áo trắng thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, vẻ mặt hiện lên một tia hưng phấn. Tay áo hắn vung lên, phát ra một luồng sương mù màu trắng đánh tan vòng sóng khí đang cuốn đến, đồng thời nhấc tay lên lần nữa.
“Sưu sưu” vài tiếng, hơn mười tia sáng liên tiếp bắn ra, giống như một chùm các sợi tơ từ trong hư không xẹt qua, bắn tới Liễu Minh.
Người này có thể bắn ra một lúc nhiều như vậy cực phẩm phi châm linh khí, vậy mà tiêu hao trong một lần sử dụng (gốc: cuối cùng bị người này coi như là duy nhất một lần tiêu hao Linh Khí đến sử dụng), phương thức chiến đấu như vậy, Liễu Minh cũng mới thấy lần đầu, hắn cảm thấy rùng mình.
Bất quá, kinh nghiệm lâm trận, đối địch của Liễu Minh rất phong phú, vẻ mặt lóe lên kinh ngạc, liền giơ tay, một tiểu thuẫn màu vàng hiện lên chắn trước người, sau đó quay tít một vòng, bắn ra một vầng hòa quang màu vàng, biến thành một cự thuẫn lớn đến vài trượng.
Một vầng hào quang lại lóe lên, mơ hồ có thể thấy được hư ảnh của một ngọn núi nhỏ ở mặt ngoài cự thuẫn.
Sau một khắc, thanh âm va chạm “tích tích ba ba” không ngừng truyền đến trên hư ảnh tiểu sơn, cả khối cự thuẫn cũng có chút rung rung lên.