"Phốc phốc" Từng đạo ánh sáng màu lam ồ ạt bay đến bên cạnh yêu thú Hương Chương.
Một tiếng "Oanh".
Bên trong pháp trận, sáu lá cờ nhỏ màu lam nhạt đột nhiên đồng loạt hiện lên, phóng ra ánh sáng xanh lam chói mắt, tạo thành một màn sáng tản mát ra hơi nước màu lam nhạt. Ngoài ra bằng mắt thường có thể nhìn thấy vô số những ký hiệu hình giọt nước lớn như nắm tay chớp động trên bề mặt màn sáng.
Hơi nước nhè nhẹ ngưng tụ một chỗ trong nháy mặt tạo thành một hồ nước màu lam trong suốt như gương, sóng xanh nhộn nhạo bên trong pháp trận.
Hương Chương thú liền cảm thấy một sức ép khổng lồ ập đến từ bốn phương tám hướng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, hào quang màu xam trên người đột nhiên đại phóng, thân hình của nó liền biến mất ngay trước mắt mọi người.
Một tiếng "Phốc".
Một cột nước cao chừng mười trượng bắn tung tóe, một vệt ánh sáng mờ chớp nhá, đã thấy thân hình Hương Chương thú lần nữa hiên ra bên trong pháp trận.
Dưới sự cản trở của pháp trận thuộc tính nước, yêu thú này không thể phát huy được toàn bộ khả năng Thuấn Di của mình, vừa rồi nó chỉ có thể lui về sau chưa đến mười trượng!
Phong Thanh Mạch thấy thế liền cảm thấy vui mừng, nhanh chóng tiến lên thi triển pháp quyết.
Hai tiếng "Vèo vèo" vang lên.
Chỉ thấy hai đạo pháp quyết đen, trắng thoát ra từ lòng bàn tay của hắn, nhanh như chớp bay đến đỉnh đầu của yêu thú Hương Chương sau đó đột nhiên hai phân bốn, bốn phân làm tám trong nháy mắt hóa thành hơn mười vệt hào quang lập tức chui vào bên trong pháp trận.
Âm thanh "Đùng đùng" truyền đến!
Từng cái phù lục phát ra bạch mang chói mắt đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số vòi rồng nho nhỏ xoay tròn nhao nhao phóng lên trời.
Âm thanh "Phốc phốc" vang lên!
Mặt hồ màu lam vốn tĩnh lặng bỗng nổi lên hơi mười xoáy nước lớn nhỏ.
Cùng lúc đó, xung quanh pháp trận bỗng lóe lên một vòng hào quang tạo thành một màn sáng màu lam nhạt nữa, khiến cho hồ nước trong pháp trận càng trở nên đậm hơn so với trước.
Hương Chương thú bị vây trong pháp trận Minh Thủy không ngừng liều mạng sử dụng thần thông Thuấn Di, âm mưu thoát khỏi vòng vây trước mắt.
Ngay thời điểm tầng thứ hai của Minh Thủy Trân được kích phát, khả năng dịch chuyển tức thời của yêu thú lại bị giảm bớt một phần ba, nó chỉ có thể di chuyển không quá bốn, năm trượng.
Khi đầu Hương Chương này bay lên không tìm cách trốn thoát, vô số lưỡi đao gió từ trong lốc xoáy trên mặt hồ đồng loạt bắn ra, đánh lên lớp sương mù xám bao phủ trên người nó.
Một tràng âm thanh đổ vỡ vang lên, tia sáng trắng và làn sương mờ mịt đã đâm sầm vào nhau.
Phong Liệt Thuật dù gì cũng là phù lục công kích trung giai, uy lực tự nhiên không thể xem thường. Hơn nữa còn là hơi hai mươi đạo phong nhận đánh ra cùng một lúc, sương mù màu xám trên người Hương Chương thú tuy có thể ngăn cản phần lớn công kích nhưng dưới sự tấn công điên cuồng như vậy, thân hình của nó vẫn bị một vài lưỡi dao chém qua. Thân hình yêu thú liền có máu tươi không ngừng bắn ra, nó dường như không thể tiếp tục chống chọi thêm nữa.
Cơ thể truyền đến cơn đau thấu xương khiến đôi đồng tử xanh biếc của Hương Chương thú bỗng nhiên biến thành đỏ rực như lửa, yêu thú này thét vang một tiếng sau đó há mồm phun ra lượng lớn tro khí, cuồn cuộn bổ sung cho vòng bảo hộ xung quanh cơ thể.
"Con thú này nhiều lần cố gắng sử dụng Thuấn Di, dĩ nhiên đã tiêu hao rất nhiều pháp lực! Thiếu chủ, pháp trận Minh Thủy liên hoàn này còn cần một ít thời gian mới có thể kích phát hoàn toàn, chúng ta vẫn nên kéo dài thêm một chút thời gian." Lão già mập mạp lớn tiếng nhắc nhở tu sĩ áo trắng một câu sau đó hai tay nhanh chóng thi triển ấn quyết đánh ra từng đạo hào quang màu lam nối tiếp nhau.
Từng lá cờ màu lam nhạt bên trong pháp trận lần lượt được kích hoạt. Đường biên của pháp trận bỗng lóe lên hào quang, lại có hai tầng ánh sáng màu lam nhạt được dựng lên khiến cho màu xanh của nước hồ ngày một đậm hơn.
Phong Thanh Mạch cũng không trả lời, pháp quyết trên tay không ngừng biến hóa khống chế hơn mười vòng xoáy ở giữa pháp trận, lúc này lại có vô số phong nhận không ngừng bắn ra.
Hư Không Hương Chương chịu sự khống chế của đại trận giam cầm, lại phải liên tục phun ra sương mù ngăn cản công kích của Phong Nhận, lúc này đã không thể thi triển thuật Thuấn Di nữa rồi.
Khi Phong Nhận sắc bén lần nữa đánh tan cương khí hộ thể của Hương Chương, yêu thú này rống to một tiếng. Trên đỉnh đầu liền có linh văn hai màu nâu, đen lóe lên sau đó không ngừng đan xen vào nhau.
Một tiếng "Xẹt xẹt" truyền đến!
Một đạo điện mang màu xám lẳng lặng hiện ra giữa không trung, sau đó ngưng tụ thành một quả cầu điện màu xám xoay tít, phát ra điện quang chói mắt cùng tiếng sấm rền vang dội!
Sau một tiếng "Oanh", quả cầu điện đã hóa thành một lưới điện chụp lên những vòng xoáy bên dưới.
Phong Nhận sắc bén vừa chạm phải lưới điện kia liền lập tức tan vỡ thành những điểm Linh quang tán loạn.
Lại thấy lưới điện bỗng nhiên ngưng tụ, hóa thành mấy đạo hồ quang điện khổng lồ mạnh mẽ ập xuống.
Sau vài tiếng sấm rền, tất cả vòng xoáy bên dưới đều biến mất không còn chút tăm hơi.
Lúc này lão già mập mạp khó khăn lắm mới kích phát Minh Thủy trận đến tầng thứ năm.
Hư Không Hương Chương vừa thoát khỏi công kích của Phong Nhận, lập tức quanh người lóe lên hôi mang, biến mất tại chỗ sau đó xuất hiện cách nơi vừa đứng chừng hai ba trượng.
Nhưng khoảng cách của yêu thú này đến biên giới của pháp trận chỉ còn không quá mười trượng mà thôi.
"Đáng giận! Hoàng trưởng lão, còn bao lâu nữa pháp trận mới có thể hoàn toàn được kích hoạt?" Phong Thanh Mạch nhìn thấy những phù lục mình ném vào trong pháp trận đều bị yêu thú kia phá nát, lúc này đã không thể kiên nhẫn thêm nữa.
"Liễu đạo hữu,
nhờ ngươi ra tay kéo dài một chút thời gian, đợi khi pháp trận liên hoàn của ta được kích hoạt toàn bộ, súc sinh kia liền không có cách nào thoát thân!" Lão già béo thấy vậy, không còn cách nào khác đành quay qua nhờ vả Liễu Minh đang lạnh nhạt quan sát cuộc chiến.
"Tại hạ cũng đến lúc nên ra tay rồi." Liễu Minh lạnh nhạt gật đầu, hai tay vung lên, sương mù màu đen bên ngoài cơ thể nhanh chóng hiện ra.
Một tiếng rồng ngâm truyền đến!
Chỉ thấy hai con Vụ Giao màu đen xông ra từ trong hắc khí, giương nanh múa vuốt xông về phía trước, trong chớp mắt đã đến cạnh bên Hương Chương thú.
"Minh Ngục!"
Đôi mắt Liễu Minh lóe lên tinh quang, một tay chỉ vào trong không trung.
Hai tiếng "Phốc" "Phốc" vang lên, hai hư ảnh rồng màu đen liền hóa thành hắc quang vây lấy Hương Chương thú.
Phong Thanh Mạch thấy vậy, hừ nhẹ một tiếng, cũng không chịu kém cạnh, vương tay lấy ra linh khí hình chuông phát ra ánh sang xanh rực rỡ, sau đó nhẹ nhàng ném về phía trước.
Chiếc chuông nhỏ xoay tròn trên bầu trời sau đó đột nhiên phóng lớn lên nhiều lần. Có thể bề mặt chiếc chuông khổng lồ này được bao phủ bởi vô số kí hiệu màu văn cùng những kí tự được viết bằng Phạn văn.
Phong Thanh Mạch không ngừng lẩm bẩm trong miệng, chiếc chuông kia lập tức phát ra ánh sáng màu xanh, đồng thời một hồi chú ngữ nhà Phật không ngừng truyền vào bên trong pháp trận.
Ngay khi tiếng chuông kia lọt vào tai, Liễu Minh liền thấy Pháp lực bên trong cơ thể có dấu hiệu đình trệ, thần thức mơ hồ có cảm giác không tỉnh táo, không gian xung quanh lại dường như cũng trở nên vặn vẹo.
Với kinh nghiệm của mình, Liễu Minh liền cảm thấy không ổn, lập tức cắn mạnh đầu lưỡi một cái giúp bản thân có thể từ trong đau đớn mà tỉnh táo trở lại, đồng thời hắn cũng nhanh chóng cầm chặt Trấn Hồn tỏa trong tay.
Một luồng khí mát lạnh lập tức từ trong khóa nhỏ truyền khắp toàn thân, Liễu Minh lúc này mới khôi phục trạng thái bình thường, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, hai mắt không ngừng quan sát chiếc chuông nhỏ trước người Phong Thanh Mạch.
Phong Thanh Mạch lúc này dường như vô tình nhìn về phía Liễu Minh, thấy hắn có thể nhanh chóng tỉnh táo trở lại, vẻ kinh ngạc thoáng hiện lên trên khuôn mặt sau đó nhanh chóng biến mất.
Bên kia, lão giả vẫn không ngừng thi triển pháp quyết, dường như không hề để ý đến tình huống của Liễu Minh.
Hương Chương thú bị nhốt trong Minh Ngục, rõ ràng bị phạm âm ảnh hưởng mạnh liền thôi giãy giụa, vẻ điên cuồng trong đôi mắt cũng dần nhạt xuống thay vào đó là ánh nhìn si ngốc, mê man.
Nhưng trạng thái đó chỉ duy trì được một lát!
Hương Chương thú đột nhiên lắc mạnh đầu khôi phục sự tỉnh táo, nó ngửa đầu gầm to một tiếng sau đó lần nữa ngưng tụ ra điện mang màu xám điên cuồng công kích Minh Ngục xung quanh.
Từng tiếng nổ mạnh vang lên, hắc quang dưới sự tàn phá của điện quang đã có dấu hiệu tan rã.
Một tiếng "Oanh" truyền đến!
Minh Ngục rốt cuộc không chịu nổi công kích liên tục của điện cầu, lập tức tan rã thành từng điểm đen tán loạn trong không khí.
"Hoàn thành"
Đúng lúc này tiếng cười rộ của lão già mập mang vang vọng trong không trung.
Hai tiếng "Phốc phốc", lại có hai tầng ánh sáng màu lam nhát ngưng kết, bao bọc pháp trận.
Dưới sự bao phủ của bảy tầng áng sáng, hồ nước bên trong pháp trận đã chuyển thành màu xanh đậm, từng sợi hơi nước nghi ngút bốc lên, hóa thành hơn trăm bọt nước lớn màu lam.
Những bọt nước này sau khi xoay tít một vòng liền cuồn cuộn bắn về chỗ của yêu thú Hương Chương.
Lúc này mặc cho Hư Không thú liều mạng thúc giục, thân thể của nó đã không thể tiếp tục thuấn di, dù chỉ một bước!
"Thất hoàn Minh Thủy trận, hóa!"
Lão giả thấy vậy khẽ quát một tiếng, lần nữa biến đổi pháp quyết trong tay.
Bên ngoài màn sáng liền có lam quang lóe lên, những giọt nước li ti lập tức ngưng kết bên trên pháp trận, tạo thành một thủy cầu màu lam lớn chừng một trượng.
Cùng lúc đó, Phong Thanh Mạch cũng thu hồi chuông nhỏ màu xanh về bên mình, sau đó cong tay bắn ra một đạo kim quang về phía quả cầu nước khổng lồ.
Một tiếng "Phanh"!
Thủy cầu lập tức nổ tung hóa thành từng đợt sóng nhấp nhô, sau đó biến thành những sợi dây thừng khổng lồ trói chặt Hương Chương thú bên dưới.