Ma Thiên Ký

Gặp Lại Sa Sở Nhi


trước sau

Nơi này nếu là chỗ trọng yếu của Âu Dương thế gia thì hắn tin tưởng không chỉ có bố trí cấm chế cấm không, nói không chừng không biết ở chỗ nào đó đã thiết lập trận pháp sát phát đoạt tính mạng con người.

Ở trong lực hút vừa mới đây, Liễu Minh đã tinh tế phát hiện ra một tia khí tức sát phạt lóe lên rồi biến mất.

Khi hắn muốn cảm ứng kỹ hơn thì tỷ muội Âu Dương Thiến đã đi trước tới cửa đại điện khiến Liễu Minh đành phải đi theo.

Hai bên cửa đại điện, mỗi bên có một tên hộ vệ thân hình cao lớn đang đứng, trên người hai người vận áo giáp màu tím, một tay cầm đao, một tay nắm một tấm thuẫn.

Một tên hộ vệ trong đó trong thấy ba người Liễu Minh đi tới, mặt không biểu cảm chắn trước mặt ba người, quát lớn từ xa:

“Trọng địa Nghị sự đại điện, không được đi vào!”

Liễu Minh đưa mắt thoáng quét qua người hai tên hộ vệ.

Trên người hai tên này phát ra khí tức có chút cường đại, bất ngờ đều là tu sĩ Hóa Tinh kỳ, phác đao và tấm thuẫn trong tay tỏa linh quang lập lòe, đúng là hai kiện linh khí cực phẩm phẩm chất cực cao.

*phác đao (một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay)

Âu Dương Thiến thấy vậy lại hừ nhẹ một tiếng, lật tay lấy ra một tấm lệnh bài màu tím rồi nắm nó trong tay, huơ huơ một cái.

Hộ vệ mặc áo giáp màu tím đưa mắt trông lệnh bài trong tay Âu Dương Thiến xong liền hơi khom người thi lễ rồi ngay lập tức nhường đường.

Liễu Minh trông thấy rất rõ, lệnh bài trong tay Âu Dương Thiến không ngờ giống tín vật mà Âm Cửu Linh cho hắn như đúc, chẳng qua là lệnh bài trong tay Âu Dương Thiên, trên một mặt có khắc ba hoa văn hình ngôi sao.

Âu Dương Thiến thu lại lệnh bài, đưa mắt nhìn vào chỗ sâu trong đại điện một cái, cũng không có đi vào ngày mà suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi:

“Gia chủ có ở bên trong không?”

“Gia chủ đang tiếp khách ở bên trong…” Tên hộ vệ mặc áo giáp tím miệng lạnh nhạt nói, đồng thời mắt đảo một lượt trên người Liễu Minh.

Âu Dương thế gia tôn sùng màu tím, Liễu Minh từ khí tiến vào Tuyền Mộng Sơn đến giờ thấy tất cả người của Âu Dương thế gia đều vận áo bào tím, một thân thanh sam như hắn lộ ra tự nhiên dễ dàng khiến người khác cực kỳ chú ý.

“Không cần, chúng ta vào trong Thiên sảnh chờ là được.” Âu Dương Thiến nghe vậy, trầm ngâm nói.

Nói xong, nàng dẫn đầu, cất bước đi vào trong đại điện, Âu Dương Cầm đi sát theo sau, Liễu Minh tức thì đi ở sau cùng.

Hộ vệ mặc áo giáp tím nhìn Liễu Minh một cái, trong mặt hiện lên nét nghi hoặc nhưng cũng không có tiến lên ngăn cản gì nữa.

Bên trong đại điện là một đầu hành lang thật dài, cũng không trang trí quá nhiều, ở hai bên hành lang, cứ cách mấy trượng lại có trồng một cột đá chạm trổ hoa văn hình các loại linh vậ Long, Hổ, Tiên Hạc…, tản phát ra bầu không khí trang nghiêm.

Trên đường đi, cả ba người đều không nói một lời, hành lang trống rỗng vì đó chỉ có tiếng bước chân vang vọng.

Một lát sau, Liễu Minh chỉ thấy khung cảnh trước mắt trở nên thoáng đãng, một cái phòng lớn nối liền hành lang xuất hiện trước mặt ba người.

Mặt đối diện của phòng là cửa vào Chủ Điện Đường cao rộng khoảng hai trượng, bên cạnh còn có một Thiên sảnh, đứng ở góc độ ba người nhìn lại thì cửa lớn Chủ Điện đang đóng chặt, nhìn không thấy tình hình bên trong, chỉ có thể lờ mờ nghe được bên trong đó có tiếng nói chuyện.

“Liễu huynh, gia chủ đang tiếp khách ở bên trong, chúng ta lát sau tới bái phỏng a.” Âu Dương Thiến nhìn cửa lớn đại điện một cái xong liền dẫn Âu Dương Thiến cất bước đi sang hướng Thiên sảnh.

Liễu Minh chỉ có thể khẽ gật đầu xong cũng cất bước đi theo.

Mới vừa bước được hai bước, trong Chủ Điện Đường bỗng truyền ra một hồi những tiếng huyên náo dồn dập, một tiếng “rầm”, hai cánh cửa lớn đại điện mở toang sang hai bên.

Ba người Âu Dương Thiến sau khi nhìn nhau một cái, lập tức dừng bước, tò mò quay đầu nhìn lại.

"Vèo" một tiếng.

Một cái bóng trắng tựa như bị một luồng cuồng phong hất lui đi nhưng thân hình thoáng bồng bềnh một chút xong liền vững vàng hạ xuống chỗ ngoài cửa.

Lại là một thiếu nữ thân vận quần sam trắng như tuyết.

Thiếu nữ này dáng người uyển chuyển, hai tay trắng hồng như cánh sen lộ ra ngoài, trên mặt có một tấm lụa trắng che lại, không thấy rõ dung mạo thần sắc nhưng đôi mắt lóe sang, bộ dáng rõ ràng mang theo vài phần tức giận.

Liễu Minh thấy ánh mắt quen thuộc này, tức thì thân hình có hơi chấn động.

Thiếu nữ vận quần sam màu trắng tuyết không phải ai khác, đúng là thiếu nữ Sa tộc mà hắn có duyên gặp mặt mấy lần, Sa Sở Nhi.

Nàng này vừa mới ổn định thân hình thì một tràng những tiếng bước chân trầm trọng từ trong Chủ điện truyền ra, một vị nam tử trung niên sắc mặt vàng lợt, gương mặt hẹp dài, thân vận áo bào tím thình lình đi ra đồng thời chớp động một cái rồi liền chắn trước mặt Sa Sở Nhi.

Âu Dương Thiên lúc này kịp phản ứng, khom người thi lễ một cái rồi khẽ nói:

"Thiến Nhi bái kiến Tân trưởng lão."

Âu Dương Cầm ơ bên cạnh tuy cũng thi lễ nhưng trên mặt lại có nét gượng ép.

Gã trung niên vận áo bào tím nhíu đôi tràng mày sâu róm một cái, mang vẻ hơi bất ngờ đảo mắt nhìn tỷ muội Âu Dương Thiến một cái rồi ánh mắt dừng lại trên người Liễu Minh, cuối cùng lại rơi lên trên người thiếu nữ che mặt ở trước mặt xong mới lạnh lung nói:

“Sa cô nương, lá gan ngươi cũng thật là lớn đấy, chẳng những ở tại Âu Dương thế gia quanh quẩn một chỗ không rời, hôm nay lại dám cả gan trực tiếp lẻn vào nơi này nữa.”

Sa Sở Nhi lại hầu như chẳng có nhìn thẳng vào gã trung niên áo bào tím này mà ánh mắt sắc bén nhìn vào chỗ sâu trong đại điện đoạn cất giọng nói:

“Âu Dương gia chủ, tiểu nữ không quản đường xa từ vùng Nam Hoang đến viếng thăm, chẳng lẽ đến mặt vãn bối cũng không muốn gặp sao?”

“Gia chủ há lại có thể gặp ngươi, ngươi lần trước mưu toan lẻn vào Quyển Tông Các của Âu Dương thế gia ta, gia chủ đã không truy cứu tội tự tiện xông vào cấm địa bổn tộc rồi, biết điều thì nhanh chóng rời đi, chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng bằng vào câu ăn nói bậy bạ thì lão phu lại thực không dám động thủ với ngươi?” Gã trung niên áo bào tím thấy thế giận dữ, gã quát khẽ một tiếng xong thình lình một luồng linh áp như cực địa hàn băng liền tuôn ra, vô tình mà như hữu ý bao phủ luôn ba người Liễu Minh đang đứng một bên vào trong đó.

Ánh mắt Liễu Minh ngưng trọng.

Gã trung niên áo bào tím trước mắt là một tu sĩ Chân Đan cảnh, có điều gã này tán phát ra linh áp rất mạnh, tuyệt đối không có dưới bất cứ tu sĩ Chân Đan cảnh nào mà hắn từng gặp trước đây, thậm chí mơ hồ đã có một chút khí thế khủng bố của Thiên Tượng cảnh.

“Cường giả Chân Đan hậu kỳ đại viên mãn…”

Liễu Minh lúc này hơi nhíu mắt lại, thoáng suy nghĩ một chút, nói.

Bản thân hắn ở ảo cảnh bên trong Huyễn Ma Đồng đã không biết bao nhiêu lần thẳng mặt đối diện với Lôi Yêu, yêu tu đạt đến cấp Thiên Tượng cảnh chân chính mà còn có thể công thủ tự nhiên,
điểm áp lực này của gã trung niên áo tìm còn xa mới có thể tạo ra ảnh hưởng tới hắn.

Nhưng mà lúc này, tỷ muội Âu Dương Thiến ở bên cạnh thì mặt mày lại biến sắc, không chịu nổi luồng linh áp này, phải “bịch bịch” bước lui mấy bước.

Khuôn mặt Sa Sở Nhi cũng là trắng bệch ra nhưng thình lình trong mắt vẫn hiện lên nét quật cường, sau khi đạp đạp lui lại mấy bước, cuối cùng bắt pháp quyết ổn định thân hình rồi lập tức ưỡn ngực nhìn thẳng vào gã trung niên áo bào tím.

Gã trung niên áo bào tím thấy thế liền hừ một tiếng, từ trong mắt mãnh liệt bắn ra hai cột sang màu tím nhưng thực thể, phóng thẳng về phía hai mắt Sa Sở Nhi.

"Tru Hồn Thứ!"

Âu Dương Thiến thấy vậy, không khỏi thất thanh la lên một tiếng.

Đây là Tinh Thần bí thuật nổi danh Trung Thiên của Âu Dương thế gia, chỉ có tu sĩ Chân Đan mới có thể tu luyện, dung tinh thần lực cường đại ngưng tụ thành công kích như thực thể, loại công kích vô hình này không cách nào tạo ra tổn thương trên nhục thể đối phương nhưng lại có thể làm tổn thương nặng nề Tinh thần lực thậm chí là thần hồn đối phương.

Sa Sở Nhi dường như không ngờ rằng gã trung niên áo bào tím sẽ đột ngột ra tay, trên người nàng bỗng sáng lên một tầng ánh sáng trắng, mãnh liệt giãy thoát ra khỏi linh áp khổng lồ đang đè nén rồi khẽ quát một tiếng, tay ngưng tụ pháp quyết, tức thì trước người nàng nổi lên những điểm sáng vàng lấp lánh, đoạn chúng ngưng tụ thành một tấm bình chướng màu vàng đất chắn trước người.

Nhưng mà gã trung niên áo bào tím lại chỉ lạnh lùng cười nhạo một tiếng.

Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng “phành” truyền đến, bình chướng màu vàng đất thoáng như có gì đó bất ổn, lóe lên xong liền bị hai cột sáng màu tím xuyên thủng qua đồng thời còn giữ nguyên tốc độ bắn về phía Sa Sở Nhi.

Thần sắc Sa Sở Nhi đại biến, đối mặt với tu sĩ Chân Đan chân chính, dù đối phương không dốc toàn lực xuất thủ nhưng lấy tu vi của nàng cơ bản cũng không cách nào ngăn nổi, mắt đành trông cột sáng màu tím lóe lên rồi biến mất kia chuẩn bị đánh lên người.

Nhưng vào lúc này, một tiếng “phốc” vang lên rồi một bàn tay lớn có một tầng khói đen bao phủ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Sa Sở Nhi.

Cột sáng màu tím đập lên bàn tay lớn kia rồi liền hóa thành hai quầng ánh sáng tím nổ tung ra rồi tan biến trên mặt ngoài bàn tay lớn.

Sắc mặt gã trung niên áo bào tím lập tức biến đổi!

Chỉ thấy trước người Sa Sở Nhi chẳng biết từ lúc nào có thêm một bóng người bị khói đen lượn lờ bao phủ, đúng là Liễu Minh đang nâng một cánh tay lên.

Sắc mặt thoáng trở nên có chút trắng nhợt nhưng nhoáng cái liền khôi phục như thường, tay kia lại kéo Sa Sở Nhi nhẹ nhàng lui về phía sau mấy bước, tới chỗ cách gã trung niên áo bào tím hơn mười trượng, người mới dừng lại.

“Liễu đại ca…” Sa Sở Nhi cả kinh, có điều khi trông rõ khuôn mặt của Liễu Minh thì đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời lên.

Liễu Minh khẽ cười với Sa Sở Nhi nhưng trong lòng lại thầm thở dài.

Hắn ra tay lần này quả thực có chút đường đột, những thứ khác không nói, trước mắt chỉ e sẽ đắc tội với gã trưởng lão Âu Dương gia ở trước người.

Nhưng mà hắn với Sa Sở Nhi quen biết một phen ở Quỷ Mạc, muốn hắn ngồi nhìn nàng bị thương trước mắt mình mà nói thì tự nhiên cũng chẳng cách nào làm được.

“Tiểu bối đến từ đâu mà dám cả gan ở đây giương oai?” Gã trung niên thấy thế thì cực kỳ tức tối, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén lạnh lùng nhìn về phía Liễu Minh.

“Tân trưởng lão, vị này chính là Liễu Minh đạo hữu của nội môn Thái Thanh Môn, chuyến này đặc biệt tới Tuyền Mộng Sơn để bái phỏng gia chủ đó.” Âu Dương Thiên thấy vậy, nhíu mày một cái nhưng vẫn mở miệng giới thiệu một câu.

Đồng thời nàng này liên tục nhẹ nhàng cất bước, hữu ý mà như vô tình đi tới giữa hai người, mơ hồ chắn trước người Liễu Minh.

“A? Thì ra ngươi chính là cái tên Liễu Minh cũng muốn mượn Thanh Diệu Linh Lung Bích của bổn tộc.” Gã trung niên áo bào tím nghe thế, ánh mắt lóe lên, trên mặt lộ ra nét lạnh nhạt.

Cùng lúc đó, trong tai Liễu Minh lại vang lên mấy câu mà Âu Dương Cầm mới nhanh chóng truyền âm tới.

Liễu Minh sau nghe xong xong, trong lòng không khỏi khẽ giật mình.

Gã nam tử trước mắt này gọi là Âu Dương Tân, dĩ nhiên cũng chính là gã trưởng lão trong Âu Dương gia đang dốc sức muốn thúc đẩy quan hệ thông gia giữa Âu Dương thế gia và Ma Huyền Tông.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn thầm cân nhắc một chuyến, sau đấy liền dùng thần sắc bĩnh tĩnh buông Sở Nhi đồng thời chắp tay nói:

"Thái Thanh môn, Liễu Minh bái kiến Tân trưởng lão."

“Hừ, Thái Thanh Môn, tên tuổi thật lớn! Chẳng qua chỉ là một gã đệ tử nội môn mà cũng muốn để tâm đến việc nhà Âu Dương gia, lá gan cũng không khỏi lớn quá a!” Âu Dương Tân nghe thế, vẻ lạnh nhạt trên mặt không giảm chút nào.

“Không dám, vãn bối chẳng qua là từng ở vùng Nam Hoang gặp Sa cô nương một lần, thế nên biết nàng là môn hạ đệ tử của một vị đại năng Thông Huyền của Nam Hoang, không biết Tân trưởng lão có thể nể mặt vị đại năng này mà để cho nàng nói hết lời không?” Liễu Minh mỉm cười nói.

“Đại năng Thông Huyền! Tiểu bối, ngươi nói nhảm gì đó, Nam Hoang từ lúc nào lại có đại năng Thông Huyền vậy.” Âu Dương Tân nghe thế, trước cả kinh nhưng sực nhớ ra điều gì đó, sắc mặt lại trầm xuống quát lớn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện