Lúc này Long Hiên mặt cắt không còn giọt máu, một tay đặt trên miệng vết thương, máu tươi chảy ra ồ ồ, hô hấp cực kỳ mệt nhọc, trong thời gian ngắn không thể nào đứng dậy.
“Long huynh, còn muốn so đấu nữa không?”
Liễu Minh nhàn nhạt nói một câu, vung tay lên, một đạo kiếm quang màu vàng bay về trong tay hắn, giống như là một vật còn sống, nhẹ nhàng rung lên vài cái.
Hiện tại tỷ thí trên lôi đài, nếu như không phải tuân theo quy tắc lúc trước của Âu Dương Anh thì một kiếm vừa rồi của hắn sớm đã chém thủ cấp của Long Hiên xuống rồi.
Sắc mặt Long Hiên lộ ra vẻ sầu thảm, cũng không thể nói thêm một lời nào ra khỏi miệng, thân hình cực lớn của hắn lúc này giống như bong bóng xì hơi, nhanh chóng khôi phục lại kích cỡ ban đầu, khí tức vô cùng uể oải.
“Ta tuyên bố, cuộc tỷ thí này, Liễu Minh chiến thắng!”
Giữa không trung, Âu Dương Anh vô cùng quyết đoán tuyên bố, đồng thời nhìn về phía Liễu Minh, thần sắc mang theo một niềm vui ngoài ý muốn.
Hiển nhiên trong lần tỷ thí này, Liễu Minh có thể chiến thắng một cách nhanh gọn như vậy thì cũng làm cho hắn khá bất ngờ.
Âu Dương Anh vừa dứt lời liền phất cánh tay, một đạo pháp quyết bay ra chui vào kết giới của bình đài.
Lập tức bên ngoài kết giới, thanh quang lóe lên vài cái, sau đó liền tự động tán loạn.
Long Hiên nghe vậy thì vẻ mặt tràn đầy vẻ oán độc nhìn về phía Liễu Minh, không nói hai lời liền bay lên trời, hóa thành một đạo độn quang màu đen phá không rời đi.
Âu Dương Tân đang đứng một bên xem cuộc chiến, sắc mặt cũng xanh mét, vội vàng nói vài câu với Âu Dương gia chủ, sau đó vung tay áo lên, hóa thành một đạo ánh sáng tím phóng lên trời, đuổi theo hướng Long Hiên vừa li khai.
Âu Dương gia chủ thì mỉm cười, liên tục đánh giá trên dưới của Liễu Minh thêm vài lần nữa.
Giờ phút này thì Liễu Minh đã thu Hư Không Phi Kiếm vào trong kiếm nang, vỗ tay một cái liền đem kiếm nang giấu đi, tiếp theo liền thu lại pháp quyết, tay áo bồng bềnh từ trên bệ đá hạ xuống, thu lại hư ảnh Thanh Ngưu, Thú Giáp Quyết… và các loại công pháp khác.
“Liễu huynh, chúc mừng!”
Vẻ mặt của Âu Dương Thiến tràn đầy vẻ vui mừng, tươi cười tiến lên nghênh đón, mà sau lưng nàng ta, Âu Dương Cầm cũng không che giấu nổi vẻ hưng phấn.
Long Hiên thất bại thì chuyện thông gia cùng với Ma Huyền Tông chỉ có thể hủy bỏ, hai người tất nhiên là không cần gả cho tên Long Hiên kia rồi.
Liễu Minh mỉm cười với hai người, chợt ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Kiếm Thu đứng đó không xa, cúi người hành lễ một cái.
“Ha ha, Liễu sư điệt thần thông thật là mạnh mẽ, thật sự là ngoài dự đoán của lão phu, quả nhiên không hổ là đệ nhất Thiên Môn Hội.” Âu Dương gia chủ cười hặc hặc, chậm rãi đi đến.
“Gia chủ nói đùa, với thực lực thô thiển của tại hạ thì chỉ cần Âu Dương gia tùy tiện phái ra một đệ tử Chân Đan còn mạnh hơn ta vài phần.” Liễu Minh khiêm tốn nói.
“Sư điệt quá khiêm nhường rồi. Tốt rồi, những lời khách khí thì nói đến đây thôi, nếu Liễu sư điệt đã chiến thắng cuộc tỷ thí này thì dựa theo ước định, tất nhiên có thể sử dụng Thanh Diệu Linh Lung Bích một lần. Đương nhiên trước đó thì phải ký kết pháp khế đã, đồng ý làm một việc cho Âu Dương gia chúng ta. Âu Dương gia chủ nhìn về phía Âu Dương Anh đang bay tới, nghiêm sắc mặt nói.
“Đa tạ tiền bối!” Liễu Minh nghe vậy thì đại hỉ, nhanh chóng chắp tay nói.
“Về chuyện tiếp theo thì giao cho Anh trưởng lão an bài, nhưng mà nhất thiết phải làm cho Liễu sư điệt thỏa mãn đó.” Âu Dương gia chủ dặn dò thêm một câu, sau đó tử mang quanh than lóe lên, từ trên Huyền Nguyên Đài bay lên, nhanh chóng bay ra khỏi cốc.
Sau khi Âu Dương gia chủ rời khỏi thì trên Huyền Nguyên Đài chỉ còn bốn người, khung cảnh có chút yên tĩnh trở lại.
Âu Dương Anh đánh giá trên dưới Liễu Minh thêm vài lần, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười:
“Lần trước gặp mặt Âm đạo hữu đã là hơn năm mươi năm trước, khi đó ta chỉ biết hắn có Hiểu Ngũ là đệ tử thân truyền, thật không thể tưởng tượng được là trong hơn mười năm gần đây lại thu được một đệ tử xuất chúng như vậy!”
“Anh trưởng lão quá khen, trước khi đến đây thì gia sư đã dặn dò qua, nhất thiết phải đến ân cần thăm hỏi Anh trưởng lão một lần.” Liễu Minh biết Âu Dương Anh và Âm Cửu Linh có quan hệ không tầm thường, khẩu khí cũng cung kính thêm rất nhiều.
“Lão gia hỏa Âm Cửu Linh này là muốn nhắc nhở ta chớ quên ước định lúc trước a!” Âu Dương Anh hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong giọng nói cũng không có bao nhiêu ác ý.
Liễu Minh chỉ mỉm cười mà không đáp lại.
“Thanh Diệu Linh Lung Bích đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, không biết Liễu sư điệt có ý định dùng lúc nào?” Âu Dương Anh hừ một tiếng, sau đó xoay chuyển mở miệng.
“Tại hạ cần hai ngày thời gian để điều chỉnh tâm tính, không biết ba ngày sau có được không?” Liễu Minh suy nghĩ qua một chút, sau đó liền mở miệng nói ra.
Hắn đã đấu qua một trận với Long Hiên, mặc dù không có bị thương nhưng pháp lực và thể lực lại tiêu hao không ít, trước khi muốn tiến giai lên Giả Đan thì trước hết nên đưa trạng thái đến tốt nhất.
“Cũng tốt! Ba ngày sau thì ngươi hãy đi đến Linh Lung Điện, những việc khác thì ta sẽ thay ngươi an bài thỏa đáng. Nhưng mà sau đó có thể đột phá bình cảnh Giả Đan hay không thì phải tùy theo vận mệnh của ngươi rồi.” Âu Dương Anh nhẹ gật đầu.
“Điều này là tất nhiên, đa tạ tiền bối đã nhắc nhở.” Liễu Minh tất nhiên là không ngớt lời cảm ơn.
Thời gian tiếp theo, Âu Dương Anh lại hỏi thăm vài câu về tình hình gần đây của Âm Cửu Linh, sau đó cũng không tiện ở lại nữa, đồng dạng cũng nhanh chóng rời đi.
Lập tức trên Huyền Nguyên Đài hiện giờ chỉ còn Liễu Minh và tỷ muội Âu Dương Thiến.
“Đa tạ Liễu huynh đã đánh bại Long Hiên, giúp chúng ta thoát một kiếp.” Lúc này Âu Dương Thiến mới vén áo thi lễ, thập phần thành khẩn đối với Liễu Minh.
“Hai vị tiên tử không cần khách khí, tại hạ cũng chỉ là vì lợi ích của mình, tạo lợi ích cho mình mà thôi.” Liễu Minh khoát tay, trả lời.
Âu Dương Cầm bên cạnh thì lúc này cũng tràn đầy vẻ cảm kích.
“Bất kể như thế nào thì tỷ muội chúng ta đều nợ Liễu huynh một cái nhân tình, ngày sau nếu có việc gì cần đến hai tỷ muội chúng ta hỗ trợ, kính xin đừng ngại.” Âu Dương Thiến nghiêm túc nói.
“Trong Trữ Vật Phù này chính là thù lao mà lúc trước chúng ta hứa hẹn với Liễu huynh.” Âu Dương Cầm lấy ra một cái Trữ Vật Phù đưa
tới.
Liễu Minh thấy vậy thì đưa tay ra nhận lấy, thần thức quét qua trong đó.
Bên trong Trữ Vật Phù quả thật có không ít đồ vật, trừ một hộp ngọc màu xanh, hai kiện cực phẩm linh khí thì còn một chút khoáng thạch thượng phẩm, linh thảo và một đống nhỏ linh thạch.
Tất cả những đồ vật trên cộng lại thì giá trị cũng phải xấp xỉ gần một ngàn vạn linh thạch, đối với hai Hóa Tinh kỳ như các nàng mà nói đúng là đại xuất huyết.
Hơn nữa những quáng thạch và linh thảo này thì Liễu Minh nhìn có chút quen mắt, hẳn là những thứ mà hai nữ tử này tìm được bên trong bí cảnh Thiên Môn.
Những đồ vật này, Liễu Minh cũng không tiện xem xét kỹ, chẳng qua là khẽ đảo tay, lấy ra cái hộp ngọc màu xanh, mở ra thì bên trong là một viên đan dược màu xanh đậm lớn chừng ngón cái, tản ra thanh quang giống như sương mù, mùi thuốc như thấm vào ruột gan.
“Đây chẳng lẽ là Thanh Phách Đan?” Liễu Minh nhíu hai mắt lại mà hỏi.
“Đúng vậy, đây chính là độc môn đan dược của Âu Dương gia ta, có thể tẩy luyện thần hồn, tăng thêm một thành khả năng tiến giai lên Giả Đan kỳ.” Âu Dương Thiến có chút đau xót nhìn viên đan dược màu xanh này một cái, sau đó nói ra.
Thanh Phách Đan mặc dù là đan dược mà chỉ có Âu Dương gia mới có, nhưng mà đan dược này cũng rất khó luyện chế, mặc dù cho là toàn bộ gia tộc thì mỗi trăm năm tối đa cũng chỉ có thể luyện ra hơn mười viên đan dược mà thôi.
Mà viên Thanh Phách Đan này chính là do nàng bỏ ra một cái giá rất lớn mới có thể lấy được, vốn có ý định khi mình tiến giai Giả Đan kỳ thì ăn vào, nhưng bây giờ lại ở trong tay Liễu Minh.
Nhưng mà so sánh với việc bị gả cho tên Long Hiên kia thì tự nhiên là không coi vào đâu, dù sao nàng ta tiến giai lên Giả Đan còn cần thêm một khoảng thời gian nữa, hoàn toàn có thể tìm cách có thêm một viên nữa.
Liễu Minh nhìn viên đan dược trong tay vài lần, gật đầu hài lòng, sau đó liền lật tay thu vào trong Tu Di Giới.
Đã có viên đan dược này thì cơ hội tiến giai lên Giả Đan kỳ của hắn lại lớn thêm không ít.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lại cùng với tỷ muội Âu Dương Thiến nói chuyện phiếm thêm một lúc nữa, cũng hỏi thăm sơ qua về vị trí của Linh Lung Điện, sau đó cáo từ rời đi.
Hắn về tới tĩnh thất của Nghênh Tân Các, đóng cửa tĩnh tu, chuẩn bị cho việc đem tâm tính và pháp lực điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Ba ngày thoáng một cái đã qua.
Biên giới của Tuyền Mộng sơn mạch có một ngọn băng phong quanh năm tuyết trắng bao phủ, phóng nhãn nhìn lại thì khắp nơi đều là cổ tùng che trời, khiến cho ngọn núi này phảng phất giống như một cây ngọc bút nối liền thiên địa, đúng là Thúy Tuyết Phong, một trong những ngọn núi của Cửu Phong Cửu Cốc của Tuyền Mộng sơn mạch.
Dưới chân ngọn núi có một tòa cung điện được xây bằng đá xanh nằm kề ngọn núi, trước điện lúc này đang có một bóng người màu đen, đúng là Liễu Minh.
Toàn thân cung điện phát ra thanh quang mơ hồ, thoáng trông như là do một khối đá xanh khổng lồ tạo hình mà thành, rất có khí thế.
Trên cửa chính của cung điện có treo một tấm biển, trên đó có viết ba chữ “Linh Lung Điện” cực kỳ hùng hồn, có lực.
Liễu Minh đứng trên thềm đá cách mấy trượng bên ngoài cung điện, ngửa đầu nhìn về phía cung điện, trong mắt hiện lên một vẻ trầm ngâm.
Linh Lung Điện này chính là một trong những cấm địa của Âu Dương thế gia, nhưng khi hắn đi đến đây thì ngay cả một thủ vệ cũng không có.
Điều này khiến cho Liễu Minh có chút ngoài ý muốn, cũng chần chờ mà không dám tùy tiện bước vài, không biết có điều gì không ổn hay không.
Ngay khi hắn đang do dự có nên chờ ở đây một lát hay không thì đại môn của cung điện từ từ mở ra, một thiếu nữ mặc một chiếc nho bào màu xanh nhạt từ đó đi ra.
“Các hạ có phải là Thái Thanh Môn Liễu đạo hữu? Tiểu nữ phụng mệnh Phong trưởng lão, mời đạo hữu đi vào.” Thiếu nữ áo bào xanh thi lễ một cái, kính cẩn hữu lễ mà hỏi.
“Tại hạ chính là Liễu Minh, làm phiền đạo hữu dẫn đường.”
Liễu Minh đáp lễ lại, hắn đúng là lần đầu tiên tại Tuyền Mộng Sơn nhìn thấy đệ tử của Âu Dương thế gia không mặc phục sức màu tím, không khỏi nhìn thiếu nữ thêm một lần nữa.
Đi theo thiếu nữ vào bên trong Linh Lung Điện, ngoài dự liệu của hắn là bên trong chỉ là một đại sảnh bài trì rất là đơn sơ, ngoại trừ một bộ bàn ghế thì không còn thêm bất cứ đồ vật gì khác.
“Xin Liễu đạo hữu ở ngoài này chờ một lát, để tiểu nữ đi mời Thanh Phong trưởng lão.” Thiếu nữ nói một câu, sau đó liền quay người đi đến một đầu hành lang dài bên cạnh đại sảnh.
Liễu Minh nhún vai, đi đến bên một cái ghế rồi ngồi xuống, ánh mắt bắt đầu đánh giá xung quanh đại điện.
Qua chừng một khắc thời gian sau thì có một hồi tiếng bước chân truyền đến.
Tâm niệm Liễu Minh vừa động liền vội vàng đứng dậy, khi mà hắn vừa quay người lại thì có một lão giả cũng mặc một chiếc áo bào màu xanh đã đi vào trong đại sảnh.
Người này có dáng nhỏ gầy, khuôn mặt thon gầy, râu tóc đều đã hoa râm, dưới cằm có một chùm râu dê, thoạt nhìn trông như một lão đầu bình thường.
“Thái Thanh Môn Liễu Minh bái kiến tiền bối.” Liễu Minh nhìn thoáng qua, vồi vàng thi lễ một cái.