Cảm giác đau nhức kịch liệt từ ngực truyền đến khiến cho Liễu Minh phả há to miệng, cảm giác như là hít thở không thông.
“Tiểu tử, lão tử là Đao Ba Long của Hung Đảo, buổi tối hôm nay quyết định sẽ lấy ngươi ra làm bữa tối, quả thật là đã lâu rồi lão tử chưa được thưởng thức qua đồ ăn mặn rồi!” Một gã hán tử có bộ mặt khá to, xấu xí hung ác xuất hiện trước mắt Liễu Minh, ngũ quan vặn vẹo, trong miệng mơ hồ có những giọt nước miếng chảy xuống.
“Càn thúc!”
Thân thể Liễu Minh kịch liệt run rẩy, đại hắn mặt mũi đầy sẹo trước mắt này chính là Càn thúc, người mà ngày xưa bảo vệ hắn hết mực, cùng ở trên hung đảo vài năm với hắn, cho hắn một tia ấm áp.
“Cái gì mà Càn thúc, lão tử chính là Đao Ba Long!” Càn thúc lạnh lùng nhìn Liễu Minh, mà dưới chân thì dùng sức giẫm đạp thêm vài cái.
Rắc một tiếng, Liễu Minh cảm giác được một chiếc xương sườn của mình đã bị gãy.
Cơn đau liền lan ra cả toàn thân khiến cho Liễu Minh thiếu chút nữa mà bất tỉnh.
“Không, không phải như thế…” Liễu Minh giãy giụa thân thể gầy nhỏ của mình, muốn từ bên dưới bàn chân to lớn kia giãy giụa ra ngoài.
Nhưng kí ức vô cùng đáng sợ trên hung đảo một lần nữa lại xuất hiện vô cùng rõ ràng trong đầu hắn, mà điều ấm áp duy nhất lại biến thành sát ý lãnh khốc.
Liễu Minh thống khổ ôm đầu, giống như là một đứa bé bình thường, cô độc mà bất lực.
Đúng lúc này thì Càn thúc từ bên người lấy ra một thanh đao nhọn, trong tay hoa lên liền tạo ra một đạo lãnh mang, mũi đao như thiểm điện đâm vào ngực của Liễu Minh.
“A!”
Trong thân thể Liễu Minh đột nhiên truyền đến một luông lực lượng khiến cho thân thể hắn run rẩy kịch liệt, một phát liền bắt lấy bàn chân đang giẫm trên ngực của hắn, dùng sức co lại.
Càn thúc liền té ngã trên mặt đất, mà thanh đao nhọn trong tay cũng “Đinh đương” một tiếng, rơi sang một bên.
Bỗng nhiên Liễu Minh hét lớn một tiếng, đoạt lấy thanh đao, cắm chặt hàm răng, xương cốt toàn thân rung động, liền đâm thẳng một đao vào thân thể của Hàn thúc, mũi đao liền xuyên thấu tim.
Càn thúc hét thảm một tiếng, lập tức hóa thành một làn khói đen, mà khung cảnh Hung đảo cũng hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung.
Một hồi thiên diêu địa chuyển, Liễu Minh há to miệng thở dốc, hai mắt tỏa sáng, bây giờ hắn đã xuất hiện bên trong thạch thất trong Linh Lung Điện của Âu Dương thế gia, mà xung quang vẫn như cũ là một mảnh thanh quang, nhưng mà bên trong thanh quang lúc này có rất nhiều phù văn màu xanh đang lăng không bay múa, lại không ngừng bay ra bay vào trong thân thể của hắn.
Từ đó thì có một luồng lực lượng mát lạnh không ngừng truyền vào thân thể của hắn.
Tiếng thở dốc trong miệng của Liễu Minh dần dần lắng xuống, trong mắt hào quang càng ngày càng sáng, sau một lát thì hắn liền ngẩng đàu lên cười ha hả.
Điến tận đây thì tâm ma ảo cảnh khi hắn tiếng giai lên Giả Đan, rút cuộc đã bị hắn hoàn toàn bài trừ!
Cảnh trướng màu đen bên trong linh hải của hắn giờ phút này đã biến mất vô ảnh vô tung, pháp lực thì không ngừng chảy vào trung tâm linh hải như nước lũ tạo thành một vòng xoáy pháp lực đen kịt, xuất hiện trong linh hải.
Mà một trăm năm mươi ba viên pháp lực kết tinh đang lơ lửng trong linh hải lúc này cũng tản mát ra từng đợt pháp lực chấn động hết sức mạnh mẽ.
Chín khối kết tinh màu bạc và một trăm bốn mươi bốn viên kết tinh màu tím lúc này tách ra rồi tỏa ra quang huy chói mắt như lông nhọn!
Cung lúc đó thì tất cả pháp lực kết tinh dường như đang bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt và lôi kéo, chậm rãi ngưng tụ lại với nhau!
Hai mắt Liễu Minh nhắm nghiền, hai tay không ngừng kết xuất những thủ ấn huyền ảo.
Thời gian dần trôi qua, mà một trăm năm mươi ba viên pháp lực kết tinh bên trong linh hải lúc này rút cuộc hội tụ lại với nhau, mơ hồ tạo thành một viên cầu toàn thân óng ánh.
Viên cầu này rỗng chính giữa, cái gọi là Giản Đan kỳ chính là đem toàn bộ pháp lực trong cơ thể kết tinh, hội tụ thành một đoàn, chính là trụ cột tốt nhất để tiến giai lên Chân Đan Cảnh, mà kết tinh càng nhiều thì viên cầu hình thành càng vững chắc, khi cuối cùng trùng kích lên Chân Đan thì xác xuất thành công càng cao.
Ở tâm của quả cầu lúc này có một đoàn hồ quang điện màu vàng lập lòe, chính là Cửu Thiên Thần Lôi mà nhiều năm trước Liễu Minh tại Nam Hoang chi địa đã phong ấn trong linh hải.
Hồ quang điện bộc phát ra điện mang nhẹ nhàng đập lên pháp lực kết tinh, cũng khiến cho phía trên pháp lực kết tinh màu tím cũng dần dần dính lấy một tia kim quang chói mắt.
Hắc khí trên người hắn tuôn ra liên tục không ngừng, vây quanh thân thể hắn tạo thành một vụ cầu màu đen, bảo phủ lấy toàn bộ thân thể hắn.
Thời gian trôi qua thì vụ cầu bên ngoài của Liễu Minh cũng chậm rãi cuồn cuộn, tuy rằng thể tích cũng không có biến đổi lớn nhưng mà màu sắc cũng đã nồng đậm như mực, bên trong thanh quang chói mắt cũng dễ khiến cho người ta chú ý.
Cùng lúc đó thì trong một căn phòng trên tần cao nhất tại Linh Lung Điện, hai gã năm tử một xanh một tím đang ngồi trên ghế, mà phía trước thì bầy biện một mặt gương đồng màu vàng mênh mông.
Gương đồng hình dạng tròn trịa, bên ngoài được điêu khắc bằng đồng xanh, trên khắc long, dưới khắc hổ, thấu kính ở chính giữa cũng không phải là gương đồng bình thường, bên trong chiếu rọi ra một vụ cầu đen kịt, đúng là tình hình của Liễu Minh trong thạch thất.
Trong hai người thì một người mặc áo bào tím rộng thùng thình, nho nhã như ngọc, đúng là Âu Dương gia chủ, Âu Dương Kiếm Thu.
Người còn lại thì mặc áo bào xanh, râu tóc bạc trắng, chính là người tọa trấn Linh Lung Điện, trưởng lão Âu Dương Thanh Phong.
“Mới qua hai ngày một đêm mà kẻ này đã vượt qua Tâm Ma Kiếp, tư chất đúng là không tệ.” Lão giả áo bào xanh nhìn vào tình cảnh trong gương đồng, tấm tắc kêu kỳ lạ.
“Kẻ này đã giành giải nhất lần Thiên Môn Hội vừa rồi thì tất nhiên tư chất tự nhiên cũng không kém. Nhưng mà công pháp và thủ đoạn của hắn quả thực cũng lợi hại. Tên Ma Huyền Tông Long Hiên kia đã tu thành Thanh Dương Ma Hồn công mà sau khi giao thủ với hắn, chỉ trong vài hiệp đã bị đánh bại.” Ánh mắt Âu Dương gia chủ lóe lên, nói ra.
“A? Không nghĩ tới Ma Huyền Tông ngoại trừ Hạo lão ma ra vẫn còn có người khác có thể tu luyện thành môn ma công này. Lại nói môn ma công này tu thành thì có thể nói cùng giai hầu như là vô địch, sao mà có thể bại được?” Lông mi lão giả áo bào xanh khẽ rung hai cái, cảm thấy hứng thú mà nhàn nhạt hỏi.
“Kỳ thật ta cũng vốn cho rằng Liễu Minh thất bại, nhưng không ngờ kẻ này lại có thể triệu hồi ra hư ảnh Xa Hoạn, thi triển ra thần thông Thôn Thiên, hoàn toàn khắc chế đối với Sát Hồn Lục Diễm của Thanh Dương Ma Hồn.” Âu Dương gia chủ điềm tĩnh nói.
“Xa Hoạn thú?” Nghe lời ấy thì lão giả nhìn như rất
bình tĩnh, tự nhiên cũng không khỏi chấn động.
“Tên này thông qua một loại bí pháp đặc thù, triệu hoán ra hư ảnh Xa Hoạn, nếu ta không nhìn nhầm thì đây chính là bí thuật đồ đằng nào đó tại Nam Hoang chi địa.” Âu Dương gia chủ trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
“Tên Liễu Minh này bí mật trên người cũng không ít, xem ra Thái Thanh Môn đã thu được một hạt giống tốt a! Những đệ tử trẻ tuổi trong tộc ta so ra còn kém xa so với hắn.” Lão giả thở dài nói ra.
“Nhưng mà như vậy thì với sự kiện kia thì hy vọng cũng lớn hơn không ít rồi.” Âu Dương gia chủ nghe vậy thì im lặng một hồi lâu, thở dài nói.
Lão giả áo bào xanh sờ lên chòm râu, ánh mắt nhìn về phía gương đồng.
“Ồ!”
Vẻ mặt của lão giả bỗng nhiên hiện lên nét kinh ngạc, bên trong gương đồng thì vụ cầu đen kịt bên ngoài cơ thể Liễu Minh bỗng nhiên nổi lên vài luồng tử mang nhàn nhạt, chợp chờn.
“Pháp lực kết tinh nhanh như vậy đã nhưng tụ hoàn toàn.” Đuôi lông my màu trắng của lão giả nhảy lên, có chút kinh ngạc nói.
Âu Dương gia chủ cũng nhìn vào ánh sáng tím chập chờn, lông mày có chút nhăn lại, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đúng lúc này thì vụ cầu bên ngoài thân thể Liễu Minh phát ra vài tiếng trầm đcụ, hắc khí đột nhiên nổ tung.
Ngay sau đó, trên không của Linh Lung Điện, thiên địa nguyên khí hội tụ tạo thành một vòng xoáy linh khí khổng lồ, những tia sáng màu trắng, màu đỏ, màu vàng tạo thành một tường vân lăng không hiện ra.
Bên trong tường vân có không ít quang điểm màu trắng mơ hồ giống như đàn cá bơi lôi tán loạn, bên trên mỗi quang điểm đều hiện ra một tia hồng quang màu tím nhàn nhạt, dường như là những ngôi sao trong bầu trời đêm vậy.
Thiên địa nguyên khí quay cuồng phát ra âm thanh giống như tiếng biển gầm, bay thẳng lên trời cao.
“Khiếu Tinh Lượng Mang, kẻ này tiến giai Giả Đan mà lại có thể xuất hiện dị tượng mà khi tiến giai lên Chân Đan mới có!” Bên trong Linh Lung Điện, lão giả kinh hô, trên mặt rút cuộc không thể nào bảo trì được bình tĩnh nữa rồi.
Tu sĩ Giả Đan thông thường, tại thời điểm chính thức kết đan sẽ căn cứ theo phẩm chất ngưng kết Chân Đan, dẫn động thiên địa linh lực mà xuất hiện dị tượng Khiếu Tinh.
Mà việc Liễu Minh tiến giai Giả Đan lại có thể xuất hiện dị tượng như vậy, khó trách việc lão giả giật mình như vậy.
Âu Dương gia chủ thấy vậy thì ánh mắt cũng sáng ngời, nhưng mà vẫn giữ được biểu lộ trên mặt của mình như thường, nhưng mà quang mang trong mắt chớp động kỳ lạ, không biết là đang tính toán điều gì.
Bởi vì dị tượng do việc Liễu Minh tiến giai lên Giả Đan gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho những đệ tử của Âu Dương thế gia nhao nhao dừng những việc đang làm lại, sau khí chứng kiến tường vân cực lớn trên bầu trời thì đều trợn mắt há mồm.
“Nơi đó là Linh Lung Điện, tựa hồ như có người đã tiến giai lên Giả Đan Kỳ rồi!”
“Mau nhìn, cái này… giống như là dị tượng Khiếu Tinh!”
“Không biết là sư huynh thiên tài nào của gia tộc vậy?”
Rất nhiều đệ tử của Âu Dương thế gia chứng kiến dị tượng này đều lớn tiếng kinh hô.
Một ít trưởng lão Chân Đan Cảnh thấy được tinh quang trong tường vân thì thần sắc cũng giật mình, không ít người liền nhanh chóng bay đến Linh Lung Điện.
Dị tượng trên không của Linh Lung Điện kéo dài trọn vẹn thời gian nửa nén hương, sau đó chậm rãi tiêu tán ra, hết thảy đều khôi phục lại trạng thái như ban đầu.
Trên một căn lầu các tinh xảo trong Tuyên Mộng Sơn, hai thiếu nữ mặc áo bào tím đang đứng trước cửa sổ nhìn về phía Linh Lung Điện phía xa.
Đúng là hai tỷ muội Âu Dương Thiến và Âu Dương Cầm.
“Không thể tưởng tượng được là Liễu huynh nhanh như vậy đã tiến giai lên Giả Đan kỳ, hơn nữa lại còn phát sinh thiên địa dị tượng như vậy thì tựa hồ có chút không giống với người thường.” Âu Dương Thiến giật mình, lẩm bẩm.
“Liễu đạo hữu làm việc, nơi nơi đều lộ ra vẻ bất phàm khiến cho ta cũng không có quá nhiều bất ngờ. Nhưng mà tỷ tỷ , ngươi cũng nhanh chóng sẽ tu đến Hóa Tinh hậu kỳ cảnh giới Đại viên mãn, tiến giai lên Giả Đan cũng chỉ là việc sớm muộn, lại tặng viên Thanh Phách Đan cho Liễu đạo hữu, đến lúc đó thì phải tìm cách đòi Thanh Phong bá phụ cho thêm một viên nữa mới được.” Ánh mắt Âu Dương Cầm chớp động, nói ra.
“Giả Đan kỳ há có thể dễ dàng đột phá như vậy, tuy rằng Liễu Minh là thiên tài nhưng chắc hắn cũng phải chuẩn bị không ít ngoại lực phụ trợ thì mới có thể đột phát thành công, việc này từ từ hẵng tính.” Âu Dương Thiến dường như hết hứng thú với việc này, thở dài nói.
Trong một kiến trúc hình tháp khác tại Tuyền Mộng Sơn, Âu Dương Tân nhìn tường vân ở phía xa chậm rãi tiêu tán, sắc măt hiện lên vẻ âm trầm, không biết là trong nội tâm đang suy nghĩ điều gì.
Thời gian nháy mắt liền trôi qua một tháng.
Một tháng trước, tin tức một ngoại nhân tại Linh Lung Điện tiến giai lên Giả Đan kỳ được hàng ngũ đệ tử của Âu Dương thế gia chậm rãi truyền ra, mà tên Liễu Minh cũng được những đệ tử thế gia này tìm hiểu được.
Nhưng mà từ đó đến nay đã tròn một tháng, Liễu Minh vẫn còn đang ở trong Linh Lung Điện củng cố tu vi, không có lộ diện ra bên ngoài cho nên khiến cho đại bộ phận đệ tử Âu Dương thế gia chỉ nghe thấy tên chứ chưa thấy người.
Một ngày, đại môn mật thất được xây dựng trong lòng núi của Linh Lung Điện ầm ầm mở ra, một nam tử mặc áo bào xanh chậm rãi đi ra, đúng là Liễu Minh.