Bảy ngày sau, tại một địa phương cách sơn mạch Vạn Linh chừng hai vạn dặm.
Khí hậu nơi đây vô cùng nóng bức, toàn bộ sơn mạch đều chìm trong biển lửa đỏ rực, hơn nữa còn có sương mù nồng đậm lượn lờ. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy cảnh vật không ngừng vặn vẹo, rảo mắt khắp dãy núi không hề thấy bóng dáng một loài cây cỏ nào sinh trưởng. Ngoài ra, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy từng làn khói đen xen lẫn với nham thạch đỏ rực nóng bỏng phóng lên từ miệng núi.
Đột nhiên, một tiếng nổ “Ầm” thật mạnh vang lên, chỉ thấy một bóng người màu đen mang theo cát đá phóng thật nhanh khỏi một đỉnh núi cao chừng ngàn trượng sau đó men theo sơn khẩu, nhanh chóng thúc giục độn quang bỏ chạy trối chết.
Bóng đen kia vừa rời đi không lâu, đã thấy từ đỉnh núi kia lại lóe lên một ánh hào quang đỏ rực nhanh chóng đuổi theo người nọ. Bóng đen dường như nhận ra kẻ thù đã đuổi sát phía sau, tốc độ đột nhiên tăng mạnh thế nhưng vẫn không cách nào cắt đứt được sự theo đuổi quyết liệt của hồng ảnh dữ dội kia.
Cả hai một đuổi một chạy chừng mười dặm, trong nháy mắt đã rời khỏi phạm vi của núi lửa. Đúng lúc này, bóng đen phía trước đột nhiên trầm xuống, gấp rút rẽ ngoặt về phía một sơn cốc tối mù phía dưới. Hồng quang kia thấy vậy chợt dừng lại một chút, quay đầu nhìn về miệng núi lửa sau lưng. Trong khoảng khắc đó, ánh sáng màu đỏ quanh người nó cũng dần dần tán đi, lộ ra bản thể. Thì ra là một Yêu thú cao bảy tám trượng, vẻ ngoài có chút giống loài ngựa: thân thể thuôn dài, phần đuôi được bao phủ bởi những tầng lông đỏ thẫm mềm mại trông như từng bó đuốc nhỏ bập bùng cháy mãi, phần đầu của nó lại mọc ra một đôi sừng tựa như làm bằng san hô, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Con thú này đúng là Hỏa Huyễn Thú. Chiếc sừng đen nhánh trên đầu tượng trưng cho việc yêu thú này đã đạt đến tuổi trưởng thành, cũng đồng nghĩa với việc nó đã thành công tiến cấp Chân Đan. Loài thú này rất ít khi rời khỏi khu vực núi lửa. Nếu không phải vừa rồi bóng đen kia thừa dịp đầu Hỏa Huyễn Thú này đang say giấc lẻn vào phá nát sào huyệt của nó thì yêu thú này cũng không tức giận bám riết không tha như vậy. Thế nhưng truy đuổi đến đây, bản năng tự nhiên của nó cảnh báo nơi đây có gì đó cực kì nguy hiểm vì vậy yêu thú này lập tức dừng lại.
Chỉ thấy hắc ảnh phía trước thình lình phóng ra một vật gì đó đỏ sẫm, trong nháy mắt nương theo tiếng gió rít “Xuy xuy”, bằng vào tốc độ vô cùng nhanh chóng đã tiến đến trước người Hỏa Huyễn Thú.
“Phốc” một tiếng!
Hỏa Huyễn Thú thấy vậy, phản ứng cực nhanh, nghiêng đầu tránh thoát công kích của đối phương. Nào ngờ hồng mang nhỏ bé kia lại có sức công phá kinh người, bất ngờ xuyên thủng phần cổ hơi nghiên của yêu thú, tạo ra một lỗ hổng dài hẹp.
“Rống!”
Cơn đau thấu tim không ngờ đã kích phát sự phẫn nộ cực điểm của Hỏa Huyễn Thú. Ngay lập tức, nó ngửa mặt lên trời gào to một tiếng rồi thình lình há miệng phun ra một quả cầu lửa đỏ thẫm đánh thẳng về phía bóng đen đáng hận kia. Cùng lúc đó, trên cổ nó cũng xuất hiện từng sợi hồng mang li ti giúp miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Quả cầu lửa kia khi mới phun chỉ lớn chừng đầu người, sau khi bay được mười trượng liền “Oanh” một tiếng, biến thành một quái vật khổng lồ lớn chừng vài trượng giống như vòi rồng rực cháy hung dữ cuốn về phía bóng đen. Những nơi bị cơn lốc nóng rát kia cuốn qua, trong hư không đều nổi lên tầng tầng gợn sóng trùng trùng điệp điệp tạt vào mặt Hắc Ảnh gần đó.
Chỉ thấy bóng đen kia trúng chiêu liền như diều đứt dây bắn mạnh vào trong sơn cốc, đồng thời phát ra những tiếng va đập nặng nề. Hỏa Huyễn Thú thấy vậy liền vui vẻ, một tia băn khoăn cuối cùng cũng nhanh chóng bị vứt sang một bên. Chỉ thấy yêu thú này ngẩng đầu rống lên hưng phấn, bốn vó liền đó khẽ động hóa thành một đạo lưu quang đỏ thẫm mau chóng tiếp nhập sơn cốc. Chỉ khi đem kẻ to gan kia xé thành mảnh nhỏ, nó mới nuốt trôi được cơn tức này.
Đúng vào lúc Hỏa Huyễn Thú đặt chân vào sơn cốc, dị biến đã thình lình ập đến. Chỉ thấy dưới mặt đất đột nhiên bắn ra bốn cột sáng vàng óng, một tòa đại trận ánh kim theo đó hiện lên bao phủ toàn bộ sơn cốc vào trong.
Hỏa Huyễn Thú tức thì chợt thấy hoa mắt. Cảnh sắc xung quanh nó chợt thay đổi cực lớn, sơn cốc vừa rồi đã biến thành vô số màng chắn vàng kim đem không gian xung quanh phong bế hoàn toàn. Đồng thời, một cỗ áp lực cực lớn không ngừng ép đến.
Cùng lúc đó, trong một cái hố to ở giữa sơn cốc, một bóng đen mềm rũ từ từ bay lên. Khí đen quanh thân người đó chậm rãi tiêu tán, để lộ ra hình dáng đích thực của nhân vật này.
Đúng là Liễu Minh.
Giờ phút này, có thể thấyi thật nhiều vết bỏng trên người hắn, bất quá nhìn vào khí tức vững vàng có thể đoán được Liễu Minh cũng không thật sự bị thương. Hắn khoanh tay quan sát Hỏa Huyễn thú đang bị vậy khốn bên trong đại trận Phổ Độ, khóe miệng có chút nhếch lên lộ ra một tia cười cợt nhàn nhạt.
“Yêu thú rốt cuộc vẫn là yêu thú, cho dù đã mở ra linh trí nhưng vẫn dễ đối phó hơn nhiều so với những tên tà tu giảo hoạt kia.” Liễu Minh thì thào một câu sau đó lật tay lấy ra một lệnh kỳ nho nhỏ.
Cùng lúc đó, thiếu nữ áo đen cũng xông ra từ trong mặt đất gần đó, trên tay cũng đang cầm một lệnh kỳ nho nho màu vàng kim.
Chỉ thấy đại trận long long lắc lư vài cái. Kim quang phát ra chấn động kịch liệt một hồi, hiển nhiên là Hỏa Huyễn thú bị nhốt bên trong đang tìm cách phá trận thoát khốn. Giờ phút này, uy lực của đại trận cũng được thể hiện rõ ràng, kim quang chỉ lóe lên một chút sau đó liền khôi phục trạng thái vững chắc như núi, không hề có dấu hiệu sẽ bị đột phá.
“Động thủ.” Liễu Minh hít sâu một hơi, vung tay bắn ra một đạo pháp quyết rơi lên lệnh kỳ, đồng thời lên tiếng phân phó một câu.
“Tuân lệnh chủ nhân!”
Hạt Nhi nhanh chóng đáp ứng, trên mặt liền lộ ra vẻ tập trung. Chỉ thấy cánh tay nàng khẽ động, pháp lực toàn thân liền theo đó chậm rãi rót vào cờ lệnh.
Ngay lập tức, đại trận phổ độ cũng chậm rãi phát sinh biến hóa. Chỉ thấy từng đạo ánh sáng vàng kim phát ra chói mắt, từ trong đại trận cũng liền có từng tràng Phật xướng trầm thấp vang lên.
Sau nửa canh giờ, sơn cốc đã trở lại với vẻ tĩnh lặng vốn có. Lúc này, Liễu Minh vẻ mặt vui vẻ nắm trong tay một viên Chân Đan lớn chừng nắm tay phát tán ra đạo đạo hồng mang. Hôm nay hắn đã hiểu cái gì gọi là dùng dao mổ trâu để cắt cổ gà. Uy lực của đại trận vừa rồi đã vượt xa so với dự
đoán của hắn, xem ra về sau Liễu Minh đã có thêm sát chiêu để đối phó với Yêu thú.
Thi thể chằng chịt vết thương của Hỏa Huyễn thú lúc này được vứt sõng soài trên mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ phần đầu bị cắt đứt của nó. Thi thể yêu thú này liền được Liễu Minh thu thập sau đó hắn cùng Hạt nhi nhanh chóng hóa thành độn quang bay về phía xa.
Hơn một tháng sau, tại một địa phương nằm ở phía Đông Nam của đại lục Trung Thiên.
Từng dãy núi trả dài vô tận đến cuối chân trời. Từng đám mây đen kịt lơ lửng trôi tạo cho người ta cảm giác hít thở không thông. Từng làn gió phiêu dật cũng ẩn chứa khí đen vô cùng nồng đậm, thậm chí trong gió còn có tiếng rên khóc nỉ non truyền đến liên hồi.
Địa phương tồn tại khí Âm Sát dày đặc như thế này chỉ có thể là sơn mạch Âm Thi nổi tiếng của đại lục Trung Thiên. Ngoại trừ những tu sĩ tu luyện công pháp Quỷ đạo hoặc Âm Ma chi đạo, bất luận kẻ nào tiến vào nơi này đều không cách thích ứng nổi, thậm chí cơ thể về sau còn lưu lại hậu họa khó lường.
“Vèo” một tiếng xé gió truyền đến.
Liền đó, một đạo hắc quang từ trong sơn mạch Âm Thi bay nhanh ra, giống như đang gấp rút trốn chạy gì đó. Bên trong hắc quang có thể nhìn thấy một nam tử áo xanh đang nắm chặt vài đóa hoa thê lệ màu trắng. Nam tử này đúng là Liễu Minh vừa tìm cách ngắt lấy hoa Thiên Quỷ.
“Cạc cạc…”
Từng tiếng kê bén nhọn liên tục truyền đến, chỉ thấy sau lưng hắn là một đám mây đen thật lớn đang đuổi sát không rời. Nếu quan sát kĩ có thể nhận ra bên trong mây đen là hơn mười con quái điểu màu xám đen. Những con chim này toàn thân đều trủi lui không có tí lông vũ nào. Đôi cánh và phần thân của bọn chúng đều được tạo thành những khung xương thật lớn. Phần đuôi có thể miêu tả giống như một đoạn xương trắng bệch dài vài trượng hoàn toàn trụi lủi. Quanh người loài quái điểu này còn có âm khí đen kịt quấn quanh dày đặc.
Đây là loại dị điểu chỉ xuất hiện tại sơn mạch Âm Thi, Thi Dực Thứu.
Vào lúc này, hơi mười đầu Thi Dực Thứu đang không ngừng vỗ mạnh đôi cánh, tạo thành bóng mờ khổng lồ che khuất non nửa bầu trời bên trên.
Tốc độ của bầy chim này chỉ có thể dùng hai chữ cực nhanh để hình dung. Mỗi lần đôi cánh khẽ đưa lên hạ xuống, thân thể liền vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, trông giống như một đạo hắc quang khẽ vọt về phía trước. Bỗng nhiên, hơn mười đầu Thi Dực Thứu kia lại đồng loạt dừng lại giữa không trung sau đó cùng lúc phun ra từng luồng tro diễm xám xịt mang theo mùi hôi thối như xác chết đang phân hủy nhanh chóng lan khắp bốn phương tám hướng xung quanh.
Ngọn lửa này cũng không giống với Yêu hỏa bình thường mà do Thi Dực Thứu mượn nhờ thi khí của sơn mạch Âm Thi tạo thành ngọn lửa Âm Thi có sức ăn mòn vô cùng đáng sợ.
Liễu Minh bên trong độn quang thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, liền bắn ra một đạo hào quang màu vàng đất hóa thành một tấm chắn được bao phủ bởi từng đạo phù văn vặn vẹo, che phủ trước người. Đúng là Hậu Thổ thuẫn.
“Bá” một tiếng!
Âm Thi hỏa chạm vào màn chắn, lập tức thiêu đốt tạo nên những tiếng “Xèo xèo” vui tai. Mặt ngoài tấm chắn liên tục hiện lên những đợt hào quang màu vàng đất, trong nhất thời ngăn cản sự xâm nhập của thi hỏa.
Những Thi Dực Thứu này tuy chỉ có tu vi Hóa Tinh sơ kỳ nhưng hơn mười đầu liên hợp cùng một chỗ, coi như là tu sĩ Chân Đan cảnh nhìn thấy, sợ rằng cũng phải bỏ chạy trối chết.
Đột nhiên, hào quang trên lá chắn màu vàng đất trở nên rực sáng, lập tức đánh văng những thi hỏa đang bám vào.
Liễu Minh cũng thình lình xoay người lại. Hai tay vung lên đánh ra vô quyền ảnh mạnh mẽ lao về phía những đầu Thi Dực Thứu bên dưới.
Bang bang!
Những Thi Dực Thứu đứng trước liền bị quyền ảnh đen kịt đánh cho tan xác. Thân thể to lớn như diều đứt dây, nhao nhao rơi xuống đất thời. Trong nhất thời, từng tràng âm thanh gào thét liên tục vang lên.
Thân thể của loài chim này cơ bản là do thi cốt cấu thành giúp cho cả người nhẹ nhàng nhằm đề cao tốc độ bay lượn nhưng cũng vì thế mà khả năng chống chịu của chúng cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
Những Thi Dực Thứu còn lại tức thì kêu lên từng tràng cạc cạc, cũng không vì đồng bạn chết thảm mà cảm thấy sợ hãi. Lớp trước vừa ngã xuống, lớp sau đã điên cuồng xông đến, dùng móng vuốt sắc bén được hắc khí quấn quanh hung hăng trảo xuống.
Liễu Minh thấy vậy chẳng những không lùi mà còn quyết đoán xông đến, nhanh như chớp hóa thành một tàn ảnh màu chui vào giữa bầy quái điểu.
Âm thanh giòn rụm của xương cốt đứt gãy liên tiếp vang lên, từng con Thi Dực Thứu lần lượt trở nên mềm oặt sau đó nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Sau thời gian vài nhịp thở, đã có hơn một nửa số Thi Dực Thứu bị tiêu diệt gọn ghẽ, hai ba con còn lại rốt cuộc cảm thấy hoảng sợ, mau chóng bỏ chạy thục mạng về phía sơn mạch Âm Thi sau lưng.
“Hô…”
Liễu Minh thấy vậy cũng không đuổi theo, mà thở ra một hơi dài, lộn tay lấy ra năm đóa hoa màu bạch cốt. Trên nhụy hoa màu đen thình lình lộ ra vài điểm đỏ chót, thoạt nhìn giống như một khuôn mặt quỷ dị tươi cười.
Hắn cẩn thận kiểm dị hoa trong tay, sau khi chắc chắn không có gì hư hao liền từ tốn thu toàn bộ vào bên trong túi Tu Di.
Tiếp theo, chỉ thấy một phi thuyền trắng ngà nhanh chóng biến mất tại phía chân trời xa xa.