Liễu Minh xoay người lại, đồng thời hắc khí trên người cuồn cuộn tuôn ra bảo vệ thân hình của hắn, ánh mắt như điện nhìn về hướng vừa phóng ra hàn quang, đó là một vách núi màu xanh đen ở lân cận.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, chăm chú nhìn lên vách núi, trên đó lấm tấm những đốm nhỏ nhìn như sáp ong phân bố rải rác khắp nơi, lại còn tản mát ra hàn khí nhè nhẹ.
Mà ở nơi gần những đốm nhỏ đó lại là những cửa động chằng chịt phân bố khắp nơi, những cửa động này có cái thì to như cái cối xay, có cái thì to như thùng nước, nhìn như một tổ ong cực lớn. Hắn chưa kịp thả ra thần thức để thăm dò cẩn thận, đột nhiên từ trong một cửa động vang lên âm thanh “ông ông”, rồi từ trong đó bay ra một bóng dáng màu trắng, hướng về phía Liễu Minh bắn tới.
Liễu Minh biến sắc, thân hình mơ hồ biến mất tại chỗ. Bóng dáng màu trắng sau khi lóe lên, đánh hụt Liễu Minh một kích, liền mất đà rồi đâm vào vách núi đá ở phía bên kia.
“Oanh long long!”
Vách núi lắc lư lên một cái, dường như bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh trúng. Va chạm với bóng trắng làm xuất hiện một cái hố to trên vách núi.
Thân ảnh Liễu Minh hiện ra cách vị trí cũ hơn mười trượng, khóe mắt có chút co quắp lại. Lực va chạm mạnh kinh người như vậy, cho dù thân thể hắn vô cùng cứng cỏi, nhưng nếu không tránh né kịp thời, e rằng cũng không phải dễ chịu gì cho lắm.
Đá vụn trên vách núi ào ào rơi xuống, làm lộ ra một thân thể màu trắng cao tầm nửa người.
Hai mắt Liễu Minh nhíu lại.
Thân thể màu trắng kia chính là một con yêu trùng, ngoại hình nhìn rất giống một con muỗi. Xung quanh thân mình được bao phủ bởi sương mù màu trắng, làm cả thân hình mơ hồ hiện lên một màu trắng toát. Một cây gai nhọn trắng xóa, dài chừng hai thước mọc lên trong miệng con yêu trùng, thoạt nhìn như một cây châm nhỏ vô cùng sắc bén, làm cho người nhìn vào có một loại cảm giác không rét mà run.
“Huyền Băng Văn!”
Đồng tử Liễu Minh co rụt lại, lúc trước khi hắn nói chuyện phiếm với Âm Cửu Linh, đã nghe nói đến loại yêu trùng này, đây là một loại yêu trùng vốn đã tuyệt tích tại Trung Thiên đại lục, hôm nay chỉ sợ chỉ có thể nhìn thấy chúng tại Man Hoang đại lục.
Nghe nói rằng loài trùng này mặc dù hình thể không lớn, nhưng lại có tốc độ kinh người, hơi thở có thể biến thành băng. Tu vi của loài trùng này lại không thấp, sau khi trưởng thành sẽ đạt đến tu vi Hóa Tinh kỳ, thậm chí một số ít có thể đạt đến tu vi Chân Đan cảnh, là một trong một vài loại yêu trùng khó đối phó nhất.
Căn cứ theo khí tức mà con yêu trùng này phát ra, hiển nhiên là đã đạt đến Hóa Tinh trung kỳ.
Điều làm cho Liễu Minh đau đầu nhất là, Huyền Băng Văn này là loài yêu trùng có thuộc tính sống quần cư.
“Ông ông ông!”
Từ những cửa động trong như tổ ong trên vách núi, đột nhiên truyền ra từng đợt âm thanh vỗ cánh, ngay sau đó, những lưu quang màu trắng liên tiếp bay ra từ trong động, mỗi đạo lưu quang màu trắng đương nhiên là một con Huyền Băng Văn, khoảng chừng mười bảy mười tám con.
Trong đó có hai con Huyền Băng Văn cao chừng một người, khí tức của hai con này so với con vừa tấn công Liễu Minh còn lớn hơn không ít, hiển nhiên là Huyền Băng Văn cấp bậc Chân Đan cảnh.
Liễu Minh biến sắc, bởi vì chạy trốn sự đuổi giết của bầy Yêu Bức đã hao tổn không ít pháp lực, lúc này lựa chọn giao chiến với cường địch không phải là điều tốt. Quan trọng nhất là, một khi thời gian giao chiến kéo dài, chỉ sợ có thể gây chú ý đến yêu thú cường đại khác ở khu vực lân cận, đến lúc đó thì không thể nào rút lui được rồi.
Hắn nghĩ như vậy, liền khẽ động hai cánh, hóa thành một đạo ngân quang trực tiếp phá không mà đi. Nhưng những âm thanh vù vù đuổi sát phía sau như hình với bóng. Sắc mặt Liễu Minh trầm lại, quay đầu nhìn lướt qua. Mười mấy đầu Huyền Băng Văn kia đang phe phẩy những đôi cánh mảnh khảnh đuổi theo, tốc độ của đám yêu trùng này thậm chí còn nhanh hơn vài phần so với bầy Thị Huyết Yêu Bức trước kia, chỉ sau mấy hơi thở, khoảng cách đã rút ngắn lại không ít.
“Đáng chết, vận khí sao lại kém như vậy chứ. Vừa mới vứt bỏ được bầy Yêu Bức kia, lại đâm đầu vào hang ổ của thứ yêu trùng đáng sợ này. Phá Không phù kia mặc dù huyền diệu, nhưng xem ra không thể sử dụng được rồi.”
Trong nội tâm Liễu Minh oán thầm một câu, hắn lật tay ra, lấy ra một cái bình ngọc màu trắng, rồi đổ ra một viên đan dược màu ngà sữa óng ánh sáng long lanh, có thể thấy rõ ràng ba đạo Linh văn tỏa ra nhàn nhạt, đó chính là viên Linh đan phàm phẩm Cửu Huyền Hồi Khí Đan do Âm Cửu Linh ban tặng lúc trước.
Sau khi hắn ăn viên đan dược này vào, một luồng khí tức mát rượi chảy xuống cổ họng rồi tản vào trong linh hải tựa như tuyết xuân vừa tan vậy, pháp lực của hắn vốn đã có chút ít khô kiệt, lập tức tràn đầy lại không ít.
Liễu Minh hít một hơi thật sâu, đôi cánh sau lưng mãnh liệt đập liên hồi, tốc độ phi hành lập tức tăng lên vài phần, miễn cưỡng duy trì một khoảng cách với bầy Huyền Băng Văn.
Nhưng hắn chưa kịp thở phào, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng xé gió xùy xùy, từng đạo hàn quang mang theo những băng châm óng ánh từ phía sau lưng hắn bắn tới.
Liễu Minh biến sắc, đôi cánh bằng thịt sau lưng mãnh liệt vung lên, đột nhiên thay đổi phương hướng, né tránh khỏi những băng châm bắn tới, rồi bay tới một dãy núi lớn ở phụ cận. Bị dãy núi này ngăn cản, bầy Huyền Băng Văn đuổi theo phía sau bị chậm trễ một chút, làm cho Liễu Minh có được một chút thời gian, hắn nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, rồi đảo tay lấy ra Dẫn linh dịch, gỡ linh phù và nắp bình phía trên, đồng thời tay kia nhẹ nhàng vỗ lên Dưỡng Hồn Đại đeo bên hông.
Một cỗ hắc khí bay ra, hóa thành một cái Hạt Tử to bằng bàn tay đứng trên đầu vai của hắn.
“Hạt nhi, ngươi mang theo cái bình ngọc này trốn xuống đất đi.” Liễu Minh phân phó.
“Đã biết, chủ nhân!”
Hạt Nhi mở miệng thổi ra một luồng khí đen cuốn lấy bình ngọc, thân hình thoáng mơ hồ rồi ngay lập tức hoá thành một đạo ánh sáng lung linh chui xuống vùng đồi núi bên dưới. Thấy vậy, Liễu Minh liền động thân bay theo hướng ngược lại với Hạt Nhi.
Mùi hương của Dẫn Linh Dịch có thể làm rối loạn đám Huyền Băng Văn, ngay cả yêu trùng Hoá Tinh Kỳ cũng nhất thời thay đổi phương hướng, nhằm phía Hạt Nhi mà đuổi theo.
Giờ phút này, Hạt nhi cũng đã tới gần mặt đất, chỉ thấy cả người nàng lóe lên một tia sáng màu vàng đất sau đó nhanh chóng chui vào trong lòng đất.
"Ầm ầm". Một trận nổ từ phía dưới vang lên.
Đám Huyền Băng Văn hiển nhiên không tinh
thông thuật độn thổ nhưng vẫn ngoan cố đâm đầu xuống đất, sau một hồi cát bụi mù mịt thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mặc dù Hạt Nhi đã dẫn dụ hơn phân nửa đám Huyền Băng Văn kia nhưng hai con Huyền Băng Văn Chân Đan cảnh vẫn một mực bám theo sát Liễu Minh không rời.
...
Ba ngày sau, trong sơn động của một ngọn núi đen nào đó, Liễu Minh nằm bệt ra đất, ngực thở hồng hộc, thần sắc có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Trong lúc hắn bị mấy con Huyền Băng Văn còn lại truy đuổi, vốn định đến một nơi vắng vẻ rồi trực tiếp đem chém chết hai đầu Chân Đan Huyền Băng Văn kia nhưng không ngờ trên đường lại gặp phải hơn mười con Đại Bàng Xám Hoá Tinh Kỳ cùng một đầu Song Túc Dực Xà tu vi Chân Đan cảnh.
Gặp phải tình huống như thế, Liễu Minh chỉ còn cách cắn răng vứt bỏ dự định lúc trước mà một mạch chạy như điên. Mấy ngày này hắn không chỉ ăn không biết bao nhiêu là đan dược mà còn sử dụng đến mấy tờ Ẩn Nặc Phù trân quý với một bộ trận kỳ, trận bàn, cuối cùng phải nhờ tới đồ đằng Xa Hoạn ẩn nấp khí tức, Liễu Minh mới có thể an toàn thoát thân.
Dùng thực lực của hắn lúc này, nếu thật sự phải cùng ba con Chân Đan cảnh với hơn mười đầu Hoá Tinh Kỳ yêu thú đánh nhau một trận sống chết thì mặc dù không thể nói là không có cơ hội thủ thắng nhưng hơn nửa khả năng là sẽ không cách nào toàn thân trở ra.
Liễu Minh suy nghĩ một hồi rồi lật tay lấy ra một quả Kim Nguyên Đan ăn vào, chậm rãi luyện hoá dược lực để khôi phục pháp lực.
Non nửa ngày sau, lúc pháp lực hắn đã khôi phục được khoảng bảy tám phần, đột nhiên trước mắt loé lên tia sáng màu vàng đất, một thiếu nữ vận lụa đen nhỏ nhắn, thân hình mềm mại từ mặt đất bay lên.
"Hạt Nhi, lần này vất vả cho ngươi rồi." Liễu Minh mở hai mắt mỉm cười nói.
Trong ba ngày này, hắn cùng Hạt Nhi mỗi người chạy về một phía khác nhau, hoàn toàn không nắm được phương hướng của người kia, cũng may là trong phạm vi nhất định tâm thần hai người vẫn còn liên hệ nên mới có thể mơ hồ cảm ứng được vị trí đại khái của nhau.
"Chủ nhân, ta có cái này cho người." Trong tay Hạt Nhi đang cầm một bình ngọc xanh biếc, bất ngờ lại chính là Dẫn Linh Dịch.
"Không phải ta đã truyền âm với ngươi rằng trong lúc dẫn dụ đám Huyền Băng Văn kia thì đem Dẫn Linh Dịch vứt đi rồi sao?" Liễu Minh nhìn bình ngọc xanh biếc nhíu mày hỏi.
"Ta biết Dẫn Linh Dịch cực kỳ trân quý, về sau khi chủ nhân săn giết yêu thú còn có thể dùng tới cho nên mới mang về, nhưng mà chỉ còn lại có một phần tư thôi." Hạt Nhi cười đáp.
"Lần này thật sự cực nhọc cho ngươi rồi, nếu không phải ngươi có thần thông thiên phú độn thổ, ta cũng không dám mạo hiểm để ngươi làm việc này." Liễu Minh nhìn dáng vẻ tiều tuỵ của thiếu nữ, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác xúc động.
"Chủ nhân nói đi đâu vậy, tận lực vì chủ nhân vốn là bổn phận của Hạt Nhi mà." Thiếu nữ bày ra vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
"Sau này nhớ kỹ, khi gặp phải cường địch không cách nào chống cự nổi thì việc bảo toàn an nguy bản thân phải được đưa lên hàng đầu." Liễu Minh thu lấy Dẫn Linh Dịch đồng thời mở miệng căn dặn kỹ càng.
"Vâng, chủ nhân!" Hạt Nhi nhỏ giọng đáp ứng rồi lập tức hoá thành một đạo ánh sáng đen bay vào túi Dưỡng Hồn treo tại bên hông Liễu Minh.
Liễu Minh đi ra ngoài, sau khi đứng tại cửa động một lát thì bấm niệm pháp quyết, hoá thành một đạo độn quang rời đi nhanh như tên bắn.
...
Ở một nơi cách rất xa Liễu Minh, bên trong một di tích thôn trang rách nát, chiếm diện tích chừng vài mẫu ít ỏi.
Cả thôn trang vẽ ra hình bán nguyệt, lưng dựa sát dãy núi, nằm rải rác nơi chân núi. Đại bộ phận bên trong là đá vàng dày đặc xây thành những căn phòng thấp lè tè. Trải qua không biết bao nhiêu năm tháng mài mòn, không ít trong số chúng đã trở nên nứt nẻ, vỡ vụn đến nỗi muốn đổ sập xuống. Thậm chí có nhiều nơi còn biến thành một mảnh đen kịt, xung quanh không mọc nổi lấy một ngọn cỏ.
Nằm ở trung tâm thôn trang là một quảng trường làm bằng đá đen rộng hơn trăm trượng. Chính giữa có thể nhìn thấy một tượng đá cao năm trượng đã vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn có thể nhận ra đó là tượng của một nam tử xấu xí nửa người nửa yêu, mơ hồ tản ra hơi đất nhàn nhạt.
"Long sư huynh, chúng ta đã lục soát chỗ này kỹ càng nhưng vẫn không có phát hiện ra bất cứ cái gì gọi là kỳ trân dị bảo, càng không tìm ra nổi một tia ma khí nào cả."
Ở giữa quảng trường đột nhiên xuất hiện mấy bóng đen mặc trang phục đệ tử Ma Huyền Tông, cầm đầu bọn họ là một thanh niên tóc xanh, tướng mạo xấu xí, đúng là Long Hiên.
"Sẽ không có chuyện nhầm lẫn ở đây, tông nội đã sai chúng ta tìm kiếm Ma thạch ở bên trong di tích này, chẳng qua là không xác định rõ vị trí cụ thể mà thôi. Phải tiếp tục tìm kiếm, Ma thạch này đối với bản tông cực kỳ quan trọng, cho dù phải đem cả mảnh di tích này xới tung lên thì cũng phải tìm ra cho bằng được!"
Long Hiên dùng giọng điệu không được phép nghi ngờ thấp giọng quát mắng, khí diễm màu đen cuồn cuộn quanh người trong nháy mắt hoá thành một luồng gió đen gào thét cuốn về phía một căn phòng làm từ bùn đất đã đổ nát ngay bên cạnh.
*văn: con muỗi