Đúng lúc này, bỗng truyền đến một tiếng thét dài, rồi một đạo kim quang bắn tới, trong nháy mắt vô số ánh sao bộc phát ra từ trong kim quang, tạo thành một dải tinh hà, dải tinh hà này cuốn một vòng quanh ba cột sáng màu đen, trong chốc lát phá tan ba cột sáng này.
Lúc tinh hà thu vào, hiện ra thân ảnh thon dài của Kim Thiên Tứ, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên nam tử mặc áo bào xám đang đứng chếch phía trên thạch bích, miệng phun ra hai chữ “Ma nhân”.
Ba người Long Nhan Phỉ thấy Kim Thiên Tứ đuổi tới, liền thở phào một hơi lớn.
“Hắc hắc, nơi này là phế tích, gặp phải Thánh tộc chúng ta thì có gì là kỳ quái. Nhưng mà tên tiểu bối nhà ngươi, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng thần thông vừa thể hiện cũng không phải là yếu. Trách không được đám người bị ta thu phục lúc trước luôn khuyên ta trước tiên phải tiêu diệt những kẻ hỗ trợ ngươi, sau đó mới thu thập riêng một mình ngươi. Nhưng điều không ngờ tới là thủ đoạn bảo vệ tính mạng của những người kia cũng không ít, vậy mà chỉ giết chết được hai tên mà thôi.” Nam tử mặc áo bào xám bị Kim Thiên Tứ nhìn chằm chằm, liền phát ra tiếng cười trầm thấp nói.
Nếu như Liễu Minh ở nơi này, tự nhiên sẽ nhận ra bảy tên nam tử mặc áo bào xám này chính là tên Ma nhân Thiên Tượng cảnh biến thành bảy cái phân thân lúc trước, cũng không biết làm sao hắn lại xuất hiện tại chỗ này, đem bọn Long Hiên cùng đám đệ tử Ma Huyền Tông cưỡng ép thu phục, rồi lại có chủ ý tấn công nhóm người Kim Thiên Tứ.
“Ta cũng không nghĩ tới là đệ tử của Ma Huyền Tông lại cấu kết với Ma Nhân, không biết sau khi các ngươi quay trở lại Nhân giới, mấy vị Thái Thượng trưởng lão của Ma Huyền Tông biết được việc này, sẽ có biểu hiện như thế nào.” Kim Thiên Tứ hừ một tiếng nói, đồng thời đem bảy tên Ma nhân này đánh giá kỹ lưỡng một lần, phát hiện ra bọn này không những có tướng mạo tương tự, mà tu vi khí tức cũng rất giống nhau, đều là Chân Đan sơ kỳ. Trong nội tâm hắn không khỏi hiện lên một vài điểm khả nghi, nhưng sắc mặt cùng lời nói vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nếu như Liễu Minh lúc này ở tại đây, nhìn thấy bảy cái hóa thân Ma nhân chỉ trong một thời gian ngắn tiến cấp từ Giả Đan lên Chân Đan sơ kỳ, chỉ sợ là kinh hãi không thôi.
Mấy tên đệ tử của Ma Huyền Tông nghe Kim Thiên Tứ nói vậy, sắc mặt lại biến đổi thêm một lần nữa, so với lúc trước lại càng tái nhợt hơn.
Nhưng Long Hiên lại lạnh lùng trả lời:
“Hắc hắc, chim khôn biết chọn cây mà đậu! Các hạ lúc này vẫn còn thời gian để quan tâm sự tình của chúng ta sau này sao, ta nghĩ là ngươi nên tìm xem cách nào để giữ được tính mạng trong tay vị Thánh tộc đại nhân này thì tốt hơn.”
Lại nói tiếp, kỳ thật tâm trạng của Long Hiên cũng vô cùng khó chịu, do bị tên Ma nhân cưỡng ép thu phục nên hắn cũng chỉ có thể cam chịu nhẫn nhịn.
Lúc trước hắn dùng kế họa thủy đông dẫn, lừa cho Liều Minh đối phó với sự truy kích của tên Ma nhân xấu xí, sau một hồi vất vả mới tụ hợp lại được với ba tên đồng môn Ma Huyền Tông khác, sau khi cùng ba người này rời đi, không ngờ lại đụng phải tên Ma nhân mới giải trừ được phong bế Thiên Tượng cảnh này thoát ra từ một di tích chi địa.
Mặc dù Long Hiên đã tu luyện thành Thanh Dương Ma Công có đại danh đỉnh đỉnh, ba gã đồng môn đi cùng với hắn thực lực cũng không yếu, nhưng với thực lực khủng bố của tên Ma nhân này, bọn hắn liền trực tiếp bị trấn áp, thậm chí một người đều không thể chạy thoát.
Nhưng vị Ma nhân Thiên Tượng cảnh này sau khi đắc thủ, cũng không giết mấy người bọn hắn, mà gieo cấm chế lên bốn người, bức bách bọn họ tìm hiểu tin tức ở khu vực phụ cận cùng với đại khai sát giới.
Bất kể là đội ngũ của nhân tộc, yêu tộc hay dị tộc, chỉ cần đụng phải vị Ma nhân Thiên Tượng này, liền bị tàn sát sạch sẽ, sau đó tên Ma nhân này dùng ma khí hấp thu tất cả tinh huyết cùng thi thể, một giọt cũng không chừa. Đến lúc này, bọn người Long Hiên mới biết rằng vị Ma tộc cường giả này huyết tế tu sĩ các tộc để hấp thu tinh huyết tu luyện một loại ma công khủng bố nào đó.
Mặc dù biết như vậy, nhưng thực lực khủng bố của tên Ma nhân này làm cho đám người Long Hiên không có một tia hy vọng chạy thoát, trên người lại bị gieo cấm chế, bọn họ chỉ có thể theo lệnh của Ma nhân mà làm, tấn công mấy người Kim Thiên Tứ.
“Lại nói tiếp, lúc trước ta cũng gặp một gã tiểu tử Nhân tộc, trang phục, cách ăn mặc của hắn cũng giống bọn ngươi, chỉ tiếc rằng sau khi đi vào bên dưới một di tích, hắn đã phản bội ta, ở cùng một chỗ với người của Yêu tộc. Nhưng lúc này toàn bộ di tích đã sụp đổ, hắn còn sống hay không thì cũng không biết được.” Tên Ma nhân cầm đầu bỗng nhiên cười lên một tiếng dữ tợn rồi nói.
Kim Thiên Tứ nghe vậy khẽ giật mình, trong số các đệ tử Thái Thanh Môn, chỉ có mỗi Liễu Minh vì dẫn dụ yêu thú mà rời khỏi đoàn một mình, chẳng lẽ người mà Ma nhân này nói thực sự là Liễu Minh?
Long Nhan Phỉ cùng tỷ muội Âu Dương cũng kinh hãi không thôi, không khỏi đưa mắt nhìn nhau vài lần.
“Hắc hắc, đừng trách bổn tọa không cho các ngươi một cơ hội! Các ngươi nếu nguyện ý quy thuận bổn tọa, tình nguyện để ta gieo cấm chế lên người và làm việc ta, bổn tọa có thể tha cho các ngươi một con đường sống.” Nam tử mặc áo bào xám thấy mấy người Thái Thanh Môn không nói một lời nào, cười một tiếng rồi nói.
“Khẩu khí của các hạ thật lớn, thực cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi, có thể ép Kim mỗ ta nghe lời sao!” Kim Thiên Tứ nghe vậy, hà hơi một tiếng rồi nói, đồng thời âm thầm truyền âm cho ba nữ một tiếng, dặn dò ba người cẩn thận và hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Ba người Long Nhan Phỉ cùng tỷ muội Âu Dương bởi vì phi kiếm cùng với bảo vật bị hủy lúc trước, vốn dĩ tâm thần liên hệ đã bị một chút ít tổn thương, nghe Kim Thiên Tứ dặn dò như vậy tự nhiên càng không dám sơ sót, liền lấy ra những Linh khí khác cầm trong tay.
Thấy bọn người Kim Thiên Tứ không hề có ý quy thuận, tên Ma nhân cầm đầu liền không do dự khẽ động hai cánh tay, ánh sáng đen trên người hắn phát ra cực mạnh, sau đó từng đoàn khí đen cuồn cuộn tuôn ra, chỉ trong chốc lát tạo thành một mảng đen kịt che kín trên không, những đoàn khí đen sau khi cuồn cuộn lên vài cái, bỗng hóa thành một đám mây đen khổng lồ lớn gần một mẫu.
Còn sáu gã Ma Nhân khác cũng đang bay múa xoay tròn liên tục như bánh xe, từng luồng khói đen kèm pháp quyết từ hai bên đánh không ngừng vào trong đám mây đen trước mắt.
Ngay sau đó, một tràng chú ngữ khó hiểu từ trong miệng bảy gã truyền ra, tức thì mây đen bắt đầu quay cuồng kịch liệt, tiếng “ầm” “ầm” nổ vang, rồi bỗng nhiên ngàn vạn tiểu trùng màu đen từ trong đám mây đen bay ra, khí thế như nghiêng trời lệch đất lao chúi về phía đám người Kim Thiên Tứ.
Những con tiểu trùng này toàn thân ngăm đen, hai con ngươi màu đỏ máu, trông giống như những con tằm đen mang cánh.
Đối mặt với đám trùng vân khủng bố này, Kim Thiên Tứ tập trung đôi mắt, chân vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích nhưng sau lung y đã có tiếng kiếm minh thanh thúy xong chỉ thấy Long Nhan Phỉ sau khi đổi qua dung một thanh phi kiếm lấp lánh ánh bạc liền ném nó lên không trung đồng thời nhanh chóng điểm chỉ liên tục vào không khí.
Trong phút chốc, phi kiếm màu bạc sau khi quay tít một vòng, tức thì một phân thành hai, hai hóa thành bốn, trong nháy mắt dã
hóa thành mười sáu đạo kiếm quang màu bạc sáng loáng, đồng thời nhoáng cái biến thành hiền đóa hoa kiếm màu bạc như hoa sen.
Theo một hồi pháp quyết được nàng này điên cuồng thôi động, ánh bạc nhanh chóng bừng tỏa ra rồi vô số kiếm quang sắc bén giăng ra khắp nơi, hóa thành một tấm lưới bạc khổng lồ hơn nữa mặt ngoài tấm lưới còn lờ mờ thấy có lôi hỏa li ti không ngừng chớp động chụp thẳng về phía đám trùng vân rợp trời kia.
“Nha đầu Phỉ Nhi kia lại có thể kết hợp phi kiếm với năng lượng lôi điện vào cùng nhau cũng xem như có phần không đơn giản, dùng nó để đối phó với Ma công bình thường là thừa đủ rồi, nhưng muốn dùng công pháp chưa thành hình toàn bộ để đối phó những Ma Nhân của đại lục Vạn Ma, e là…” Kim Thiên Tứ không lộ vẻ khác lạ gì trên mặt nhưng trong lòng đang âm thầm suy nghĩ không thôi.
Y cũng không có ngăn Long Nhan Phi xuất thủ như là cố ý thăm dò qua một chút thực lực những Ma Nhân này.
Sau một khắc, ngàn vạn tiểu trùng màu đen nhao nhao đâm lên tấm lưới khổng lồ màu bạc, âm thanh kịch kịch rầm rầm vang lên, những tia lôi điện màu bạc như kim nhọn liên tiếp đâm vào trong đám trùng vân.
Vô số tiểu trùng màu đen “phành” “phành” nổ tung ra rồi hóa lại thành ma khí quay cuồng khiến trong nhất thời khiến cho trùng vân không cách nào tiếp tục hạ xuống thêm.
Có điều đám đám trùng đen này cứ theo con trước ngã xuống thì con sau đã tiến lên, hơn nữa càng lúc càng đông, đám trùng vân treo lơ lửng giữa không trung trở nên càng thêm lớn, thêm dày đặc đồng thời bắt đầu đè ép kiếm quang phía dưới.
Dù hai tay Long Nhan Phi liên tục đánh ra kiếm quyết nhưng tấm lưới khổng lồ màu bạc vẫn chịu không nổi, ầm một tiếng đã nổ tung ra, hóa lại thành mười sáu đạo kiếm quang màu bạc có phần ảm đạm phân tán ra.
Một tiếng “đinh” giòn tan vang lên, trong lúc đó mười lăm đạo kiếm quang tán loạn tan biến, chỉ còn lại một đạo kiếm quang bắn ra, bay trở về đồng một lần nữa lóe lên hóa trở lại thành phi kiếm màu bạc như cũ, có điều là vẻ sáng bóng đã trở nên ảm đạm, rõ rang đã bị tổn thương linh tính rồi.
"Phụt" một tiếng!
Long Nhan Phỉ biến sắc, há miệng phun ra một ngụm máu tươi đoạn một tay đánh xuống một chiêu thu hồi phi kiếm vào trong tay áo.
Nàng này liên tiếp làm tổn hại hai thanh phi kiếm, hiện tại quá nửa là trong nhất thời không cách nào ra tay thêm được nữa.
Lúc này, bởi vì không còn bị kiếm quang màu bạc ngăn cản nên đám ma trùng màu đen một lần nhe che trời mà cuồn cuồn bổ xuống, nhưng Âu Dương Thiến và Âu Dương Cầm đã sớm có phòng bị, tung người nhảy lên sẵn sàng nghênh chiến.
Âu Dương Thiên ở giữa không trung rung tay áo lên, theo một tiếng rồng ngâm nổi lên, một vầng sáng trắng từ tay áo nàng phóng vụt ra.
Ánh sáng trắng ngưng tụ lại giữa không trung, thình lình hóa thành ảo ảnh một con giao long trắng trong như ngọc, sau khi nó xoay tròn một vòng, tức thì từng tia sáng trắng từ đó bay bay ra, trong phút chốc huyễn hóa thành một cái đồ án lớn hơn mười trượng trước người nàng còn giao long bạch ngọc thì bay nhanh không yên ở trong đó.
"Bạch Linh kiếm trận!"
Âu Dương Thiên chỉ lên trời đoạn khẽ kêu một tiếng, một tay lại bấm niệm pháp quyết rồi điểm một cái, tức thì vô số kiếm khí từ trong pháp trận phóng lên trời đồng thời dồn dập biến ảo thành thanh tiểu kiếm màu trắng dài hơn một xích, giống như thiên nữ tán mà bay về phía đám trùng vân.
*Thiên nữ tán hóa: tiên nữ cầm giỏ tung (rải) cánh hoa.
Trong lúc nhất thời, hai màu đen trắng lẫn lộn tỏa ra hào quang, ở giữa không trung liên tiếp nổ tung tiêu hao lẫn nhau, thanh thế cực lớn.
Còn Âu Dương Cầm ở bên kia thì trong tay chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cây chiết phiến màu tím, nàng hơi quạt xuống, lập tức từng phiến ảnh màu tím nhạt mờ lóe hiện ra, nhoáng cái trước người nàng này đã có mấy chục đóa linh hoa màu tím không biết tên xuất hiện rồi tức khắc lượn vòng bay về phía đám trùng vân màu đen ngập trời kia.
Mà những con ma trùng màu đen kia khi vừa mới tiếp xúc với những đóa linh hoa màu tím này thì ngay tức khắc đột ngột hóa thành từng sợi khói đen tán ra tứ phía.
Chỉ vẻn vẹn thời gian bảy tám hơi thở thôi mà đám ma trùng màu đen đầy trời dưới sự liên thủ của tỷ muội Âu Dương Thiến đã có gần nữa bị hóa thành từng sợi ma khí tán loạn ra.
Bảy gã Ma Nhân thấy thế lại không thèm để ý chút nào, tiếp tục thôi động ma khí, lập tức thấy có thêm càng nhiều khói đen cuồn cuộn tuôn ra.
Lúc này, đám mây đen trên không trung phát triển càng lớn, trong chớp mắt nó đã lớn đến chừng mấy trăm trượng, gần như che kín phân nửa bầu trời khiến cho khung cảnh cả hạp cốc trở nên hơi mờ tối.
Ma trùng từ trong mây đen bay ra cũng không chỉ tăng có gấp đôi khiến cho thế trận một lần nữa đột ngột chuyển biến!
Tiểu kiếm màu trằng dày chi chít dưới sự trùng kích của đám tiểu trùng ngập trời kia cuối cùng liên tiếp phát ra tiếng “phốc” “phốc” rồi tán loạn đi.
Đồng thời linh hoa màu tím dưới sự va chạm với từng bầy ma trùng biến thành khói đen cũng phát ra tiếng “xì xì”, lóe lên linh quang rồi kích thước nhanh chóng bị thu nhỏ lại.
Tỷ muội Âu Dương Thiên tuy rằng đã dốc sức liều mạng không ngừng thôi động pháp quyết nhưng rõ ràng đã lộ ra bộ dáng chống đỡ không nổi nữa.
Đúng vào lúc này, Kim Thiên Tứ cuối cùng đã ra tay!
Không thấy y nói một lời nào, chỉ thấy thân hình lóe lên, tức thì liền xuất hiện ở chỗ cao trên không trung nơi có hai thiếu nữa, một thân áo bào màu vàng theo gió phồng lên, hai tay nhanh chóng vẽ một vòng tròn lớn có đường kính nửa trượng trước ngực.
“Ầm” một tiếng, thiên địa nguyên khí xung quanh quay cuồng một hồi rồi vòng tròn trước người Kim Thiên Tứ bộc phát ra một vầng sáng trắng chói lòa, sau khi ánh sáng thu lại mọi người mới kinh ngạc phát hiện, cái vòng tròn kia đã trở thành một màu đen kịt nhưng từng điểm sáng trắng vẫn chớp động không thôi.
Vòng tròn như là chứa một vùng tinh không sáng chói vậy.
*tinh không: không gian vũ trụ.