Lúc này, Ma Nhân kia đột nhiên gầm nhẹ một tiếng rồi không ngừng huy động cánh tay cầm roi tạo nên vô số hư ảnh trường tiên màu tím uốn lượn trong không trung. Những nơi bóng roi cuốn qua đều lưu lại chấn động Linh lực vô cùng mãnh liệt, lại thêm khí diễm tím biếc liên hồi cuộn dâng tạo nên cảm giác mọi thứ chạm phải đều bị thiêu đốt thành tro bụi.
“Ầm” một tiếng.
Chỉ thấy ngọn trường tiên trên tay Ma Nhân thình lình chuyển hướng, xé rách một vết nứt không gian vô cùng tăm tối rồi đột ngột tập kích sau lưng Kim Thiên Tứ. Nào ngờ vị sư huynh dẫn đội của Thái Thanh Môn đã nhanh hơn một bước, biến mất tại chỗ.
Kim Thiên Tứ vừa xuất hiện cách đó không xa đã không chút chần chờ tiếp tục di động thân hình. Chỉ thấy tinh quang khẽ chớp, cả người đã hóa thành một đoàn bạch quang nhanh chóng xâm nhập vào lớp bùn đất dưới chân.
Ma Nhân kia thấy thế liền hừ lạnh một tiếng, một tay cũng theo đó thình lình đánh ra một chưởng tạo nên từng luồng Ma khí tím biếc đan xen, hội tụ giữa không trung thành hình một chưởng ảnh khổng lồ hạ xuống nhanh như chớp.
Chỉ nghe một tiếng “Oanh”, mặt đất liền nhiều thêm một lỗ thủng lớn chừng trăm trượng.
Ngay lập tức, một bóng trắng từ trong hố sâu phóng thẳng lên trời. Sau vài cái chợp động, thân ảnh này đã xuất hiện sau lưng Ma Nhân một cách quỷ, đồng thời đánh ra một cự chưởng phát ra tinh quang trắng toát.
Không ngờ, Ma Nhân kia thấy vậy chỉ nhếch mép cười khẩy rồi xoay người đáp trả một chưởng như gió bay điện chớp.
Song chưởng giao nhau tức thì tạo nên một đám mây hình nấm xen lẫn hai màu xám tím thình lình trôi nổi giữa bầu trời!
Gần như cùng lúc, Kim Thiên Tứ cùng Ma Nhân Thiên Tượng cảnh kia đều bị chấn ngược về phía sau. Chỉ là họ Kim không biết từ lúc nào đã bắt được một đầu trường tiên của đối phương vào tay.
“Tích tích” âm thanh điện xẹt không ngừng vang lên!
Từng chùm lôi điện vàng kim cũng theo đó truyền đến đầu roi bên kia. Nào ngờ Ma Nhân kia cũng có phản ứng cực nhanh. Chỉ thấy đại thủ của y khẽ động, trường tiên trong tay liền nhanh chóng cuộn lại, mượn thế hắt văng Kim Thiên Tứ về phía sau, đồng thời hỏa diễm trên thân roi cũng theo đó bùng lên, mạnh mẽ thiếu đốt lôi điện tinh quang.
Kim Thiên Tứ sau khi lộn nhào mấy vòng liên tiếp trên không, mới miễn cưỡng ổn định thân hình đồng thời cố gắng bình ổn khí tức với tốc độ nhanh nhất có thể. Khi hắn đang định tung ra hành động kế tiếp, lại bỗng nhiên cảm nhận được chấn động linh khí từ phía xa truyền đến bèn quay đầu nhìn về phía cuối hạp cốc. Chỉ thấy tại chân trời phía xa, một đạo độn quang màu đen đang dùng tốc độ kinh người để bay đến đây.
“Chậc chậc! Xem ra lại có bằng hữu Nhân tộc khác đến góp vui.” Ma Nhân kia dường như cũng nhận ra dị tượng xa xa bèn đình chỉ thế công, cười hắc hắc quái dị.
Người đang gấp rút chạy đến không ai khác ngoài Liễu Minh!
Vừa nhìn thấy hố đen cực to ở phía xa, lông mày của hắn không khỏi nhíu lại, khuôn mặt cũng theo đó hiện lên vẻ nghiêm trọng không thể che giấu. Bên trên hố to là tên Ma Nhân cao lớn tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, kẻ này không ngờ đã mạnh hơn rất nhiều so với nửa tháng trước. Ở phía đối diện không ai khác ngoài Kim Thiên Tứ. Vị sư huynh này thoạt nhìn trên người không mang vết thương gì nghiêm trọng nhưng nếu cẩn thận quan sát liền phát hiện ra khí tức phát ra lại có chút nhấp nhô bất định, hiển nhiên là đã thụ thương không ít, thậm chí còn chịu tổn hao lượng lớn Nguyên khí.
“Thì ra là ngươi? Xem ra Yêu nữ kia đối xử với ngươi quả thật rất tốt, lại có thể để ngươi sống sót rời khỏi di tích đó?” Khi khoảng cách giữa hai bên còn không đầy hai ba trăm trượng, Ma Nhân kia vừa nhìn rõ khuôn mặt đối phương liền kinh ngạc thốt lên một câu.
Nào ngờ, Liễu Minh không hề có ý định đáp lời, hắc khí quanh thân nhanh chóng tuôn ra, chỉ nghe đùng một phát, hai cánh tay đã mạnh mẽ nện về phía trước. Đối với mặt với kẻ địch có tu vi Thiên Tượng cảnh, hắn cũng không có ý định bảo lưu sức lực, vừa ra tay đã vận dụng mười thành Pháp lực trong cơ thể.
Một hồi rồng ngâm hổ gầm đinh tai nhức óc truyền đến!
Ngay lập tức, trong không gian liền có năm đầu Giao Long màu đen dài hơn mười trượng cùng năm đầu Vụ Hổ được hắc khí bao bọc, dũng mãnh xộc thẳng đến vị trí của Ma Nhân cao lớn kia.
Tên to xác kia nào nghĩ đến đối phương không nói không rằng, vừa ra tay đã có ý định hạ sát thủ, liền bị một chiêu của Liễu Minh làm cho giật mình. Chỉ thấy gã không chút chậm trễ vung tay lên, cây roi ma quái trong tay sau khi chớp động một liền phóng ra vô số ma diễm màu tím. Ngọn lửa ma sau một hồi ngưng tụ liền tạo thành một hư ảnh Ma Xà nhanh chóng quấn lấy những Vụ Hổ cùng Giao Long đang lao tới.
Vài tiếng “Phanh phanh” vang lên liên tiếp.
Giao Long màu đen cùng Vụ Hổ hắc sắc vừa mới chạm đến Ma Xà tím biếc kia liền không ngừng run rẩy rồi lập tức hóa thành hào quang màu đen tràn ngập tinh không.
“Minh Ngục!”
Liễu Minh thấy vậy bèn chỉ tay lên trời. Hào quang màu đen bỗng nhiên tập trung vào giữa, bao phủ cả người Ma Nhân vào trong một quả cầu ánh sánh lớn chừng mười trượng. Quang cầu vừa mới thành hình, bên trong đã truyền ra từng đợt chấn động vô cùng mạnh mẽ, đồng thời hắc quang bên ngoài lại không ngừng run rẩy giống như đã muốn tan vỡ đến nơi!
Đúng vào lúc này, Kim Thiên Tứ đã không chút do dự ra tay phóng xuất một mảnh tinh quang dần dần ngưng tụ xung quanh quang cầu màu đen. Chỉ thấy vị sư huynh này khuôn mặt có chút trắng bệch nhưng hai tay vẫn không ngừng kết thành pháp quyết. Từng điểm tinh quang liền theo đó không ngừng bắn ra từ hai mảnh vàng kim sứt mẻ bên trong tay áo của hắn. Những điểm sáng này sau khi tụ tập bên ngoài vòng sáng Minh Ngục liền quay tròn ngưng kết thành một màn sáng phát ra hào quang bạch sắc rực rỡ, đồng thời bao bọc toàn bộ quang cầu vào bên trong khiến cho xu thế tan vỡ lập tức có chút đình trệ.
“Vèo” một tiếng, chỉ thấy liên tiếp tàn ảnh hiện lên, một bóng người màu trắng đã nhanh chóng tiếp cận bên ngoài màn sáng. Chính là Liễu Minh sử dụng đôi cánh màu bạc sau lưng để tiếp cận quang cầu đang cầm chân tên Ma Nhân cường đại kia.
Chỉ thấy hắn khẽ vuốt trước ngực, đôi môi liên tục mấp máy, nhanh chóng kết thành ấn chú. Phía trên ‘Giả Đan’ bên trong Linh Hải, một tia Cửu Thiên Thần Lôi bị trấn áp đột nhiên nhúc nhích, dường như lực lượng cầm tỏa xung quanh đã có dấu hiệu được buông lỏng. Sau khi mạo hiểm hấp thu một đoàn Cửu Thiên Thần Lôi bên trong di tích lúc trước, hắn đã có thể sử dụng một ít thần lôi thừa ra để tấn công địch thủ mà không cần lo lắng về việc Ma Niệm cắn trả.
Đúng lúc này, một cỗ Linh áp kinh người thình lình thoát ra từ bên trong Minh Ngục để phóng thẳng lên trời. Từng đạo quang mang màu tím kỳ dị cũng hiển lên từ bên trong hắc quang.
Một tiếng “Oanh” thật lớn vang lên. Toàn
bộ Minh Ngục cũng ầm ầm tan vỡ trong nháy mắt, màn sáng hai màu đen trắng bị hào quang tím biếc bao bọc, không ngừng vặn vẹo lay động, gần như bị chia cắt thành mảnh vụn.
Kim Thiên Tứ thấy liền trầm mặt xuống sau đó không chút do dự há miệng phun ra một ngụm tinh huyết rồi nhanh chóng vươn tay chỉ lên không trung. Nghe “Vèo” một tiếng, máu tươi liền hóa thành một đạo huyết quanh hòa lẫn vào bên trong màn sáng màu trắng.
Cũng nhờ Kim Thiên Tứ tranh thủ thời gian vài nhịp thở, một tia Thần lôi ngũ sắc rốt cuộc lóe lên từ bên trong ‘Giả Đan’ của Liễu Minh rồi nhanh chóng truyền dọc theo ngón tay của hắn, bắn mạnh về phía trước.
Một tiếng “Đùng”!
Tia thần lôi ngũ sắc mảnh như sợi tóc vừa mới rời tay đã bùng nổ thành một đạo điện quang lớn như chén ăn cơm, nhanh chóng xâm nhập vào bên trong màn sáng.
“Cửu Thiên Thần Lôi! Quả nhiên kẻ xuất thủ đánh lén ta khi đó chính là ngươi!” Bên tron Minh Ngục mơ hồ truyền ra thanh âm phẫn hận của Ma Nhân Thiên Tượng cảnh kia.
Chỉ thấy y nhanh chóng vung vẩy Chấn Thiên Tiên trong tay, ngọn roi màu tím sau khi xoay quanh một cái liền như trường xà linh động bao bọc chủ nhân từ trên xuống dưới cực kì chặt chẽ.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Từng đạo sóng khí xen lẫn ba màu trắng, đen, khí lập tức cuồng quyển mà ra. Toàn bộ hư không cũng theo đó không ngừng run rẩy. Một ngọn núi cao ngất đằng xa cũng bị chấn động xung quanh làm cho tan rã trong nháy mắt.
Liễu Minh thấy vậy vội vàng thúc giục Thú Giáp quyết, huy động ngân quang bao trùm cơ thể rồi nhanh chóng thoái lui về phía sau. Cùng lúc đó, Kim Thiên Tứ bị chấn động bất ngờ hất văng, liền không kìm được phun ra một búng máu tươi.
Chỉ thấy ngân quang lóe lên, Liễu Minh nhoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Kim Thiên Tứ, một tay giữ chặt vị sư huynh này, một tay điều động ngân quang kích xạ, mang theo hai người rời khỏi phạm vị chừng trăm trượng mới lần nữa ổn định thân hình.
Sau khi chấn động hoàn toàn tiêu tán, ở trung tâm Minh Ngục vừa nãy chỉ còn lại một đoàn sương mù đen tím không ngừng chớp động, bên trong là thân hình sừng sững của Ma Nhân được roi ma quấn quanh từng vòng, đồng thời tản ra khí tức dữ tợn như hung thần ác sát.
Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi. Lần này hắn đã mạo hiểm thả ra một tia Cửu Thiên Thần Lôi, khiến cho Ma Niệm bị trấn áp bên trong cơ thể lại có dấu hiệu rục rịch, thế mà vẫn không thể đánh trọng thương Ma Đầu mạnh mẽ kia. Kim Thiên Tứ bên cạnh cũng vừa lẳng lặng quan sát động tĩnh, vừa nhanh tay lấy ra một viên đan dược cho vào trong miệng.
“Một tiểu bối Nhân tộc lại có khả năng vận dụng Cửu Thiên Thần Lôi, bổn tọa quyết không để ngươi sống sót rời khỏi nơi này!”
Ma Nhân đang đứng ở trung tâm sương mù đen tím đột nhiên hét lớn một tiếng. Khí diễm màu tím trên cơ thể của y cũng theo đó cuộn dâng, lần nữa biến ảo thành cây Ma tiên lập lòe Linh quang. Sau một khắc, sương mù hắc ác đột nhiên hóa thành vô số gai nhọn nổ văng tung tóe. Chỉ thấy cánh tay của Ma Nhân kia mơ hồ nhấc lên, Linh văn trên thân trường tiên lập tức trở nên sáng ngời, bóng roi chằng chịt liền quỷ dị xộc đến trước mặt hai người Liễu, Kim ở đằng xa.
Liễu Minh lập tức xoay người, đồng thời huy động đôi cánh màu bạc trên lưng nâng đỡ thân thể bắn vọt về sau. Kim Thiên Tứ cũng không chút chậm trễ kết thành độn quang, chia ra tránh thoát về một phía khác.
Ma Nhân kia thấy vậy, sau một thoáng suy nghĩ liền quyết định bỏ qua Kim Thiên Tứ để toàn lực đuổi theo Liễu Minh ở đằng xa. Chỉ thấy y khẽ nhấc một tay, bóng roi chằng chịt đã ngưng tụ thành một đoàn ma khí xanh nâu kéo đến trước mắt Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy lập tức cả kinh nhưng vẫn cắn răng thúc giục Thú Giáp Quyết kết hợp với Giao lân phiếu màu đỏ trên người khiến cho tốc độ của độn quang không ngừng tăng mạnh.
“Phanh” một tiếng!
Đầu vai Liễu Minh thình lình truyền đến cảm giác bỏng rát. Chỉ thấy tại nơi vừa truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt đột nhiên xuất hiện một lỗ máu to bằng ngóng tay, xung quanh còn có từng sợi Ma khí xanh nâu không ngừng lượn lờ. Cùng lúc đó, tại khoảng không chừng bảy tám trượng trên đầu của hắn, vô số bóng roi màu tím cũng đang không ngừng ập xuống với khí thế bài sơn đảo hải.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không gian xung quanh đột nhiên truyền tràng tràng âm thanh va chạm chát chúa, Liễu Minh chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua sau lưng, ngay sau đó một ánh đao đỏ rực dài hơn trăm trượng đã nhanh chóng lóe lên.
“Phanh” một tiếng!
Roi ảnh cùng đao mang sau một hồi va chạm nảy lửa liền phát ra vài tiếng “Sưu sưu” rồi cùng lúc nhanh chóng thu ngược về sau. Thì ra Kim Thiên Tứ thấy Liễu Minh gặp nguy liền ra tay đón đỡ một kích hung hiểm vừa rồi.
“Bị thương như vậy còn dám xen vào chuyện tốt của bổn tọa, chậc chạc, lá gan của ngươi quả thật không nhỏ!” Ma Nhân Thiên Tượng cảnh đột nhiên đình chỉ độn quang sau đó quay đầu kinh ngạc quan sát Kim Thiên Tứ ở phía xa.
Chỉ thấy trong tay nam tử áo vàng thình lình nhiều thêm một thanh trường đao màu đỏ dài hơn một thước. Thân đao ẩn hiện từng đạo phù văn óng ánh không ngừng chớp động. Chẳng qua vào lúc thân đao đã mang một vết rất nứt rất nhỏ, hiển nhiên vừa rồi miễn cưỡng ngăn thế công mãnh liệt của Ma tiên cũng khiến món pháp bảo hình thức ban đầu này tổn thương không ít Linh tính.
Kim Thiên Tứ tựa hộ không chút để ý, chỉ lạnh lùng phun lên thân đao một ngụm máu tươi. Lúc này mặt ngoài cây đao đột nhiên lưu chuyển một hồi tinh quang. Chỉ thấy ánh đao quỷ dị lóe lên, không khí chung quanh liền truyền đến từng hồi ông ông rung động, một ánh đao đỏ rực dài hơn trăm trượng cũng nhanh chóng bay đến trước mặt Ma Nhân cường đại đằng xa.