Một tiếng “Ô…ô…n…g” ầm ầm vang vọng.
Năm ngón tay trong nháy mắt
đã chộp đến gần tiểu đỉnh. Lập tức, chiếc đỉnh trên tế đàn liền tỏa ra
một cột sáng màu trắng cực kỳ chói mắt nhanh chóng bao lấy Dục Linh Đỉnh vào trong, đồng thời ngăn chặn được thế công của đại thủ đang lao đến.
Cùng lúc đó, xung quanh tế đàn cũng đồng thời xuất hiện ba cột sáng cỡ
nhỏ màu hồng, lam, tím trước sau hô ứng với cột sáng màu trắng vừa rồi.
“Không ngờ vẫn còn cấm chế khác!” Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Trong lúc Liễu Minh có chút trì hoãn, đầu quái trùng khổng lồ sau cũng đã
đánh tan hai đầu vụ hổ sau đó mang theo một cỗ ác phong, hùng hổ kích
bắn tới. Hơn nữa, ba đạo hư ảnh mà hắn thả ra giờ phút này cũng bị bầy
quái trùng lúc nhúc xung quanh đồng loạt phá tan.
Thân thể của
Liễu Minh đột nhiên xoay tròn tại chỗ như con vụ, hai tay của hắn cũng
đồng thời được tầng tầng khí đen quấn quanh khiến cho kích thước song
quyền đột ngột lớn thêm một vòng. Sau một thoáng mơ hồ, vô số quyền ảnh
màu đen đã phóng xuất như mưa rồi nhanh chóng lao ra bốn phương tám
hướng.
Tiếng va chạm “Phanh phanh” trầm đục vang lên không ngớt.
Trong nháy mắt, tất cả quái trùng ký sinh đều bị đánh bay ra ngoài, những con có thực lực hơi yếu thậm chí còn lập tức bạo thể mà chết. Thậm chí đầu
quái trùng khổng lồ kia cũng không chịu được lực lượng mãnh mẽ của quyền ảnh quét tới mà bị đẩy lui về sau mấy trượng. Chẳng qua trên người đầu
cự trùng cũng không xuất hiện dấu hiệu thương tổn nào nghiêm trọng, hiển nhiên là những quyền ảnh vừa rồi không có cách nào tạo thành vết thương trí mạng với nó.
Liễu Minh thấy vậy liền không khỏi ngạc nhiên.
Đầu ký sinh trùng khổng lồ này không ngờ cũng kế thừa đặc tính da dày
thịt béo của chủ thể cự thú kia. Năng lực phòng ngự này có thể nói đã
vượt xa những yêu tu ở cùng đẳng cấp. Thế nhưng rất nhanh, Liễu Minh đã
từ trong kinh ngạc khôi phục lại sự bình tĩnh. Thừa dịp cự trùng kia lộ
ra sơ hở, hắn bèn hít một hơi thật sâu sau đó nhanh chóng khẽ đảo bàn
tay lấy ra một tấm Phù lục màu vàng nhạt. Có thể thấy rõ mặt ngoài tấm
phù lục này là đồ hình một mũi tên nhọn màu vàng kim không ngừng tản mát chấn động pháp lực mãnh liệt.
Vừa nghe một tiếng “Xoẹt” ầm vang, một mũi tên toát ra ánh sáng vàng kim chói mắt đã từ từ ngưng tụ, lại
nghe một tiếng “Phốc”, mũi tên này đã lao vút đi như một tia chớp nhằm
thẳng đến vị trí của Dục Linh Đỉnh đặt đối diện.
“Oanh” một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc!
Ánh sáng vàng kim vừa ầm ầm bạo liệt đã lập tức bao phủ Dục Linh Đỉnh và cột sáng màu trắng vào trong.
Lá bùa mà Liễu Minh vừa sử dụng có tên là Kim Lôi phù, do đích thân một vị đại sư phù lục cấp bậc Chân Đan luyện chế. Trước khi tiến vào phế tích
của Thượng giới, Liễu Minh đã bỏ ra mấy trăm vạn linh thạch mới mua được ba tấm ở phường thị. Mỗi một đạo Kim Lôi phù đều có uy lực gần với Thái Âm Lôi phù mà Âm Cửu Linh đã từng ban tặng cho hắn, chỉ là hơi yếu hơn
vài phần mà thôi.
Sau thời gian một nhịp thở, ánh sáng màu vàng
kim cũng từ từ tiêu tán, cột sáng màu trắng bao phủ Dục Linh Đỉnh mặc dù trở nên ảm đảm hơn một ít nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ bị tan vỡ,
ngược lại ba cột sáng cỡ nhỏ cạnh đó đã có dấu hiệu chớp hiện không
ngừng.
Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt liền có chút vui mừng. Chỉ
thấy hắn khẽ động thân hình, sau một khắc đã xuất hiện bên cạnh cột sáng màu đỏ ở trước tế đàn. Đúng lúc này, Liễu Minh khẽ quát một tiếng rồi
không chút do dự đánh ra một quyền.
Quyền ảnh hình đầu hổ vừa rời khỏi tay đã nện thẳng lên trên bề mặt của cột sáng màu đỏ cạnh bên. Chỉ nghe vài tiếng “Rắc rắc”, cột sáng kia sau khi lay động một cái đã
nhanh chóng ầm ầm vỡ vụn. Cùng lúc đó, cột sáng bạch sắc ở trung tâm
dường như cảm ứng được chấn động của đồng bạn nên cũng theo đó trở nên
ảm đạm hơn rất nhiều. Liễu Minh chứng kiến tình hình như vậy liền không
chút do dự lao đến, vung trảo chộp vào khoảng không chính giữa cột sáng
màu đỏ vừa bị nghiền nát.
Vừa nghe một tiếng “Vèo”, một chiếc
khuyên tròn màu đỏ sậm chớp động linh quang đã thình lình bay ra từ
trong đống đổ nát đỏ rực.
“Thì ra là ‘Tứ Phương Thanh La trận’,
lại còn có linh khí áp trận. Cũng may trải qua nhiều năm như vậy, uy lực của nó chỉ còn lại chưa đến một hai phần so với thời kì toàn thịnh, nếu không muốn hoàn toàn bài trừ trận này, chỉ sợ phải tiêu tốn không ít
công phu.” Liễu Minh lần nữa quan sát cẩn thận địa phương rỗng tuếch bên phải tế đàn. Sau khi đem chiếc khuyên hồng sắc thu vào, hắn liền khẽ
động thân hình, tiến đến hai mắt trận ở nơi khác.
Nào ngờ trong
một tích tắc sau đó, Liễu Minh đột nhiên biến sắc, thân hình của hắn
liền theo đó nhoáng lên mơ hồ rồi lập tức bắn ngược về phía sau.
Oanh!
Mặt đất nơi hắn vừa đứng đột nhiên nổ văng tung tóe, lộ ra một đầu cự trùng dữ tợn to như cối xay thò ra như thiểm điện. Đầu côn trùng này sau khi
táp hụt một cái liền lắc lắc đầu lâu phun ra một cỗ chất lỏng màu tim
đen. Cỗ chất lỏng còn chưa bắn đến mặt, Liễu Minh đã ngửi thấy một mùi
hương xú uế khiến người ta không khỏi lợm giọng.
Đúng là đầu quái trùng ký sinh khổng lồ kia!
Liễu Minh hiểu rõ giờ phút này muốn trốn tránh cũng đã không kịp nữa rồi bèn hừ nhẹ một tiếng. Khí đen trên người hắn cũng lập tức xuất ra tạo thành một màn chắn hình cầu, đồng thời hai đầu sói trên bờ vai cũng đồng loạt há mồm phun ra hai đạo sáng đen, tạo thành hai vòng bảo hộ hình vỏ sò,
đem cả người hắn che chở vào giữa.
“Phốc” một tiếng!
Chất lỏng tanh tưởi kia không ngờ lại có thể dễ dàng phá tan màn chắn do khí đen tạo thành để đánh lên vòng bảo hộ hình vỏ sò.
Xì xì âm thanh nổ vang!
Chỉ thấy mặt ngoài vòng bảo hộ liên tục chớp động ánh sáng đen sau đó đã
lập tức vỡ tan tung tóe, nghe một tiếng “Ầm”. Cũng may những chất lỏng
màu tím đen kia đã bị ngăn chặn hoàn toàn nên Liễu Minh ở bên trong liền không bị tổn hại chút nào.
Liễu Minh nhân cơ hội này khẽ động
thân hình, một hơi bay ngược về sau hơn mười trượng. Đầu quái trùng ký
sinh khổng lồ thấy vậy liền ngóc đầu lên, trong miệng phát ra một tràng
âm thanh gào thét phẫn nộ. Những quái trùng xung quanh nghe được âm
thanh này, lập tức đồng loạt ngẩng đầu kêu lên the thé sau đó nhanh
chóng tụ tập như cơn sóng dữ bổ nhào về phía Liễu Minh.
“Đầu cự
trùng kia không ngờ đã khai mở linh trí, hơn nữa còn có thể ra lệnh cho
những ký sinh trùng khác tấn công đối thủ, có chút ý tứ…” Liễu Minh đối
mặt với biển trùng lao đến như hổ đói nhưng vẫn không lộ ra chút nào sợ
hãi, sau khi thì thào một câu liền vung tay đánh ra mấy đạo pháp quyết
liên tiếp.
Lập tức, song quyền cửa hắn liền được khí đen bao phủ
vào trong. Ngay sau đó, năm đầu vụ giao đen kịt cùng năm đầu hắc hổ cũng nhanh chóng được ngưng tụ .
Một tiếng rồng ngâm réo rắt truyền
đến, năm đầu đầu vụ giao đã giương nanh múa vuốt tiên phong lao lên phía trước, thân thể cao lớn của chúng vừa xâm nhập vào biển trùng trước mắt liền đem lượng lớn quái trùng đánh bay ra ngoài.
Sau một khắc,
năm đầu vụ hổ phía sau cũng dồn dập nhào vào giữa bầy quái trùng. Trong
nhất thời, tiếng gào rú, cắn xé vang vọng khắp không trung, biển trùng
kia cũng căn bản không thể vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Oanh!
Sau lưng Liễu Minh thình lình truyền đến một trận ác phong, thì ra đầu ký
sinh trùng khổng lồ kia chẳng biết từ lúc nào đã chui lên từ dưới đất,
sau khi hóa thành một đạo hồng ảnh liền há to miệng, như thiểm điện cắn
tới Liễu Minh.
Liễu Minh tựa hồ đã đoán trước từ sớm, trong
khoảnh khắc xoay người như thiểm điện, sau đó không chút chậm trễ ngưng
tụ khí đen nơi tay tung ra một quyền mạnh như sấm sét, mang theo tiếng
xé gió thê lương, trùng điệp oanh kính lên người của đầu cự trùng
hung
bạo kia.
Mặc cho đầu ký sinh trùng khổng lồ này có da dày thịt
béo cỡ nào, nhận một kích chính diện như vậy liền bị bắn ngược về phía
sau. Chẳng qua thân hình của nó chỉ khẽ đong đưa vài cái giữa không
trung đã khiến cho toàn bộ man lực tiêu tan không còn, giúp cho cơ thể
đồ sồ của nó lần nữa trở lại trạng thái ổn định.
Liễu Minh thấy
vậy khẽ dựng chân mày. Toàn thân nhanh chóng được khí đen bao lấy sau đó bất chợt phóng thẳng lên trời, bỏ chạy về phía xa xa.
“Rống!”
Đầu cự trùng kia há có thể dễ dàng cam lòng buông tha cho con mồi như
vậy. Chỉ nghe nó gào rú một tiếng, cơ thể khổng lồ đã lập tức vặn vẹo,
cấp tốc đuổi theo.
Bầy quái trùng bên dưới thấy vậy cũng nhao
nhao theo sát phía sau khiến cho mảnh phế tích nơi đây trong giây lát
được trả lại trạng thái tĩnh lặng vốn có.
Một lát sau, một bóng
người mờ nhạt thình lình xuất hiện giữa không trung, không ngờ lại chính là Liễu Minh. Thì ra bóng người bỏ chạy khi nãy lại là Hoàng Cân phù
lục do hắn lặng lẽ tế ra để thừa cơ dẫn dắt bầy quái trùng kia rời khỏi
nơi này. Liễu Minh lúc này vừa nhìn về phương hướng mà bầy quái trùng bỏ đi đồng thời cười khẽ một tiếng sau đó nhanh chóng khẽ động thân hình,
bay về tế đạn có đặt Dục Linh Đỉnh.
Tứ Phương Thanh la trận đã có một mắt trận mất đi hiệu quả, bây giờ chỉ còn lại hai điểm ở mạn trái mà thôi.
Chỉ thấy thân hình Liễu Minh hoa lên một cái liền rơi vào cột sáng màu lam
nằm ở bên trái đàn tế. Rất nhanh, một đạo quyền đen kịt cách không đánh
ra đã dễ dàng chấn nát cột sáng lam sắc này. Chỉ thấy hắn xoay người
chộp mạnh một cái, trong tay đã nhiều thêm một lá cờ lệnh màu lanh,
quanh thân còn có thủy quang lượn lờ, không ngờ cũng là một kiện pháp
bảo hình thức ban đầu.
Ầm!
Cột sáng màu tím bên cạnh tế
đàn sau khi bị Liễu Minh vận dụng tam quyền lưỡng cước đánh vỡ cũng lộ
ra một thanh đoản kiếm lượn lờ điện quang màu tím.
“Không ngờ là
một thanh phi kiếm thuộc tính Lôi, hơn nữa còn là một kiện pháp bảo hình thức ban đầu hàng thật giá thật!” Liễu Minh nhìn thấy đồ vật bên trong
mắt trận, lập tức thốt lên mừng rỡ.
Sau khi Hư Không kiếm bị
phong ấn, hắn vẫn luôn canh cánh về việc tìm kiếm một thanh phi kiếm phù hợp để sử dụng tạm thời, đáng tiếc cho đến nay vẫn không có kiện linh
khí nào hợp với yêu cầu của hắn. Chuôi kiếm thuộc tính lôi này vừa hay
có thể đúng lúc phát huy vài phần tác dụng.
Ba chỗ mắt trận đều
bị bài trự, cột sáng màu trắng ở trung tâm tế đàn sau khi lập lòe vài
cái đã dần lộ ra dấu hiệu tan vỡ. Liễu Minh thấy vậy liền không chút do
dự khẽ run tay áo, lần nữa huyễn hóa ra một đại thủ màu đen hung hăng
nện xuống như muốn nuốt trọn Dục Linh Đỉnh lơ lửng giữa không trung vào
lòng bàn tay.
Sau khi dùng thần thức kiểm tra thoáng qua, xác
nhận kiện pháp bảo này cũng không có điểm gì bất thường, hắn mới triệt
tiêu khí đen, tự mình dùng tay bắt lấy tiểu đỉnh. Cảm giác khi cầm đồ
vật này vào tay chỉ có thể dùng hai chữ ôn nhuận để hình dung, dưới tình huống không có pháp lực thúc giục vẫn có thể tản mát một cỗ linh tính
vô cùng kinh người.
“Quả nhiên là thứ tốt!” Liễu Minh sau khi dùng tay vỗ vỗ nhẹ nhàng lên thân đỉnh liền mở miệng tán thưởng một câu.
Đúng vào lúc này, một tiếng thét dài đã từ xa truyền đến. Một đạo độn quang
màu bạc cũng đang bay đến đây với một tốc độ vô cùng nhanh chóng. Sau
thời gian chừng vài nhịp thở, chỉ thấy một bóng người hoa lên tại phế
tích cung điện, thì ra kẻ đến chính là La Thiên Thành.
“La sư đệ, ngươi đã tới rồi.” Liễu Minh sau khi liếc nhìn La Thiên Thành liền cười nhạt một tiếng.
“Liễu Minh! Ngươi...” Bộ dáng của La Thiên Thành hiện tại có chút thê thảm,
đầu tóc rối tung, không ít bộ phận của cơ quan chiến giáp đã không khỏi
lộ ra dấu vết tổn hại. La Thiên Thành vừa đến đã nhìn chằm chằm vào Dục
Linh Đỉnh trong tay Liễu Minh, sắc mặt cũng theo đó có chút tái xanh.
“Hiện tại bảo vật cũng đã đến tay, nhiệm vụ trước mắt coi như hoàn thành.
Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này thôi.”
Liễu Minh lập tức đảo tay cắt lời La Thiên Thành sau đó không nhanh
không chậm thu hồi Dục Linh Đỉnh vào trong Tu Di Giới.
Nói xong, hắn liền mặc kệ sắc mặt khó coi của La Thiên Thành, thân hình khẽ nhoáng một cái đã bay về phía xa như tên bắn.
“Đáng giận!” La Thiên Thành nhìn theo bóng lưng của Liễu Minh sau đó chỉ biết gầm nhẹ một tiếng phẫn uất.
Chính vào lúc này, không gian xung quanh lần nữa truyền đến tiếng côn trùng
vo ve không ngớt. La Thiên Thành sau khi do dự một chút cũng hóa thành
một đạo quang đoàn màu bạc phá không lao đi. Chẳng qua hắn cũng không
bám theo Liễu Minh mà lựa chọn quay ngược theo hướng bản thân đã tiến
vào khi trước.
Lại nói, Liễu Minh sau khi phi hành một lúc, trong tay đã đón lấy một đạo quang đoàn màu vàng kim mạnh mẽ xông ra từ biển
sương tử sắc bên cạnh. Sau khi kim quang tiêu tán liền có thể thấy được
một giáp sĩ ánh kim, đúng là Hoàng Cân lực sĩ do hắn tế xuất ra.
Chỉ thấy Liễu Minh phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, ánh sáng kim sắc
trên người giáp sĩ lập tức tiêu tán, lần nữa biến thành một tấm Phù lục
phát ra ánh sáng vàng kim mờ mịt. Sau khi thu hồi phù lục vào túi, hắn
liền nhanh chóng tụng niệm một tràng chú ngữ, đồng thời vỗ mạnh bả vai
một cái, tế ra Xa Hoạn phát ra ánh sáng xanh dương bao bọc toàn thân vào trong.
Hành trình đoạt bảo lần này đã tiêu hao không ít thời
gian. Cơ quan chiến giáp trên người của hắn mặc dù không bị hư hao nhưng linh lực quán chú bên trong đã có dấu hiệu cạn kiệt khiến hắn không
khỏi tăng thêm tốc độ phi hành.
Rống!
Chính vào lúc này,
từ phương hướng Hoàng Cân giáp sĩ vừa bay tới, thình lình truyền đến một tiếng gào thét có chút quen thuộc. Liễu Minh nghe vậy liền khẽ nhíu
mày. Âm thanh này đúng là tiếng thét của đầu quái trùng khổng lồ đang
đuổi theo phía sau.
“Hừ!” Chỉ thấy thân hình cua hắn lắc lư một
cái, cả người đã hóa thành một đạo quang ảnh u ám, tiếp tục lặng yên bay nhanh về phía trước.