“Có chút ý tứ đó. Rõ là một tên Nhân tộc thế mà phương thức chiến đấu
lại có chút tương tự Ma Nhân.” Cực Ảnh lạnh lùng nhận xét rồi huyết
quang lưu chuyển toàn thân một hồi lại hóa hành vài đạo huyết ảnh kích
xạ tới.
Bên kia, Kim Thiên Tứ đương ở trong mảng vụ hải màu vàng, lạnh lùng nhìn khắp bốn phía.
Với công pháp đặc thù, hắn đang giao phong với tráng hán đầu hổ với thế
thượng phong nhưng không hiểu đứa yêu tu Ngân tộc tự nhiên thả ra một
hồi biển sương mù cổ quái màu vàng rồi náu mình bên trong vụ hải.
Đúng lúc này, những thanh âm ùng ùng không ngừng vang vọng, trong sương mù
dày đặc bỗng nhiên xuất hiện nhưng dải dài màu vàng phải đến hàng trăm.
Chúng từ bốn phương tám hướng kích xạ tới.
Tinh quang hộ thể màu
trắng trên người Kim Thiên Tứ chớp động một hồi, bàn tay vung lên, sương mù màu trắng thoát thể bay ra, nó quay tròn rồi ngưng tụ trên không
trung, sau đó hóa thành hơn trăm con bạch long xoay tròn bao bọc cả đám
kia lại.
Từng tiếng long ngâm vang khắp.
Tinh quang trong
mắt bạch long lóe lên, long lân khắp người như sao hiện tự nhiên dựng
đứng, chúng quay cuồng rồi ngăn cản những hoàng mang rậm rạp chằng chịt
lại.
“Bạo long sao!”*
*Nguyên văn tinh thần cụ long. Chữ cụ nghĩa là bão tố. Chẳng biết dịch thế nào cho thoát nghĩa đành lấy thế vậy.
Kim Thiên Tứ hét lớn, con cự long màu trắng đột nhiên đại phóng tinh quang
toàn thân, nó hóa thành vòi rồng màu trắng tầm vài chục trượng.
Vòi rồng rung lên, hoàng vụ đậm đặc chung quanh bị hút, chúng cuồn cuộn đi vào rồi vô tung vô ảnh.
Tráng hán đầu hổ nguyên bản trốn trong sương mù tự nhiên phải hiện hình.
Y nhìn thấy vòi rồng màu trắng có hấp lực mạnh mẽ thì nghiến răng dậm
mạnh chân, thân hình như ngôi lưu tinh khổng lồ bay về phía sau.
Sau một khắc, một thân ảnh màu vàng từ đỉnh vòi rồng lóe lên, tay tóm tới,
vòi rồng lại hóa trở lại thành con bạch long lấp lánh ánh sao cuốn quanh người rồi bay về chiến đoàn đám La Thiên Thành.
“Chạy đi đâu!”
Tráng hán đầu hổ vừa mới đứng vững, y nhìn thấy thế thì giận dữ gầm vang, yêu phong bốc lên cuồn cuộn phóng lên trời đuổi sát cầu vồng màu trắng.
Cùng lúc đó, La Thiên Thành, Ôn Tăng và năm đệ tử Thiên Công Tông đang bị Lam Tư chỉ huy mấy tên Yêu tu áo lam vây đánh.
Những tên yêu tu này cầm mỗi tay một con thoi nhỏ màu lam, chúng giương lên
phía trước lắc lư không ngừng. Từ con thoi đó thả ra tơ màu màu lam nhạt không ngừng, chúng rậm rạp chằng chịt kết thành từng bó cỡ cánh tay
giăng giăng khắp nơi thành hình trái cầu mây cực lớn màu lam trong suốt.
Những đệ tử Thiên Công tông bị khốn trong vây đã tế ra nhiều loại khôi lỗi, từng cột sáng đủ màu sắc bắn đầy trời, khắp chốn.
La Thiên Thành thì múa may cuồng loạn, những tiếng long ngâm hổ gầm vang
lên, còn Ôn Tăng thì thi triển chú thuật, những con chú nha lượn vòng
vòng.
Nhưng dù là cột sáng ngũ sắc hay rồng hổ màu bạc hoặc chú
nha màu xám đen, nếu hơi chút chạm vào đằng tráo* màu lam thì như trâu
đất xuống biển, chẳng chút gợn sóng nào hiển hiện mà đằng tráo lam sắc
càng trở nên trong suốt óng ánh.
*đằng tráo: Lồng mây
Đột nhiên vang lên tiếng “Phịch”
Một sợi dây leo đằng tráo màu lam thô to lóe lên, nó xuyên thủng qua ngực một con khôi lỗi.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.
Một đệ tử Thiên Công tông dáng vẻ hơi mập đứng sau lưng con khôi lỗi chẳng kịp đề phòng bị dây leo xuyên thủng cổ.
“Cổ sư đệ!” Bốn gã đệ tử Thiên Công tông thấy thế thì hoảng hốt đồng thanh gọi.
Nhưng mấy người còn chưa kịp xuất thủ tương trợ, thân thể tên đệ tử kia như
khí cầu nhanh chóng xẹp xuống rồi khô quắt lại. Trong nháy mắt hắn trở
thành bộ xương khô.
Còn dây leo màu lam sau khi xuyên qua thi thể thì lại to lên mấy vòng, trong lại càng trong suốt long lanh.
Liên tiếp những tiếng Phịch phịch vang lên.
Từng đám dây leo to từ đằng tráo nhao nhao bò ra xuyên thủng khôi lỗi và người bị vây khốn.
Những đệ tử Thiên Công tông khác tái mặt, ba người nọ nhìn nhau rồi từng người nghiến răng bấm niệm pháp quyết.
Thanh âm Ầm rầm rầm vang lên.
Ba bộ khôi lỗi nổ tung ngăn cản phía trước, chúng hóa thành từng vòng sóng khí khuếch tán ra làm cho những dây leo phô thiên cái địa dừng lại một
chút.
Nhưng chỉ một khắc, những dây leo này kích xạ tới còn nhanh hơn trước, dù cho Ôn Tăng hay La Thiên Thành thúc giục thần thông cá
nhân liều mạng ngăn cản nhưng càng lúc càng nhiều dây leo bò tới.
Đang lúc mọi người chán nản buông tay thì nghe thấy tiếng hô của Kim Thiên Tứ:
“Lúc bạch quang sáng lên, mặc kệ mọi thứ mà bỏ chạy cho nhanh!”
Lời vừa dứt, Kim Thiên Tứ đã bay tới kế bên, tinh mang lưu chuyển trong cặp mắt, áo bào phồng lên, miệng khe khẽ vài câu chú ngữ. Lúc này hư ảnh cự long bừng lên tinh quang chói mắt bổ về phía trước, nó lấy thân mình
nhanh chóng quay quanh khối cầu mây.
Ầm!
Khối cầu mây màu
lam bị nổ tung, con cự long cũng bị vỡ vụn sau khi bạch quang đại thịnh, tinh mang tràn ra bốn phương tám hướng.
Nhất thời, thiên địa chỉ có tinh quang màu trắng lóa mắt.
Dù là Lam tư và đám tộc nhân hay tráng hán đầu hổ đều không kịp đề phòng
nên cặp mắt không mở nổi, thân hình cũng bị tinh mang màu trắng bao bọc.
“Vèo” “Vèo” hai tiếng. Đạo độn quang một màu tro một màu trắng từ trong tinh
quang đầy trời phóng vụt ra vội vã. Xem màu sắc độn quang thì ra là Ôn
Tăng và La Thiên Thành.
Ngay sau đó, bộn đạo độn quang màu sắc
khác nhau đã nhanh chóng lóe rồi chia ra bỏ chạy về bốn phương tám
hướng, chỉ có Kim Thiên Tứ vốn được bao bọc trong tinh quang lượn lờ đã
sớm biến mất vô tung vô ảnh.
Sau thời gian chừng bảy tám nhịp
thở, tinh quang màu trắng ngợp trời mới dần dần thu lại, lần nữa lộ ra
đám người tráng hán đầu hổ, Lam Tư cùng vài tên Yêu tu áo lam khác.
“Hổ Tàng đạo hữu, nếu như ngươi đã có hứng thú với tên Nhân tộc áo vàng
kia, vậy tên đó giao cho ngươi vậy!” Lam Tư dõi mắt nhìn theo quang điểm màu vàng sắp biến mất ở phía xa xa rồi đột nhiên mỉm cười nói với tráng hán đầu hổ một câu như vậy.
“Hừ, không cần ngươi nói!” Tráng hán kia nghe vậy liền tức giận hừ lạnh một tiếng, thân hình của y rất nhanh được sương mù màu vàng bao bọc hóa thành một đạo độn quang đuổi theo
quang điểm màu vàng kia.
“Những tên còn lại đều là một lũ vô dụng mà thôi, không cần đuổi theo. Mấy người các ngươi hãy trở về nơi đóng
quân trước, ta còn phải đi giúp Cực Ảnh đại nhân cướp lấy bảo vật!” Sau
khi nhìn thấy đại hán Hổ Tàng kia phóng đi thật xa, thiếu nữ họ Lam liền thu lại vẻ tươi cười đồng thời quan sáng phân phó đồng bọn bên cạnh một câu.
Vừa dứt lời, cơ thể nàng đã được Linh quang quấn quanh rồi
nhanh chóng hóa thành một đạo cầu vồng màu lam lao vút
về chân trời phía xa.
Trong lúc đó, tại một rừng cây màu vàng đặt giữa không trung cách đó mấy ngàn dặm, trên bầu trời thình lình xuất hiện hai đạo nhân
ảnh một đen một đỏ không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện, không khỏi khiến kẻ
khác phải hoa mắt!
Liễu Minh dựa vào đôi cánh thịt màu bạc sau
lưng, cộng thêm không ngừng vận dụng Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp mới miễn cưỡng tránh những công kích từ hư ảnh ma quái của Cực Ảnh, chỉ là trên
người của hắn lúc này sớm đã loang lổ vết máu, thương tích đầy mình. Nếu không phải thân thể của hắn mạnh mẽ, lại thêm Thú Giáp Quyết gia trì,
hơn nữa còn có lân phiến Xích Giao biến dị linh hoạt quay vòng, chỉ sợ
đã sớm vẫn lạc không biết mấy lần.
Mà trên bầu trời xung quanh
lúc này, bốn đầu Vụ Giao dài hơn mười trượng cùng bốn đầu Vụ hổ màu đen
đang chậm rãi lượn quanh, đem bầu trời che kín đến một kẽ hở cũng không
để lọt ra ngoài.
“Bổn tọa vẫn khuyên ngươi ngoan ngoãn giao bảo
đỉnh kia ra đây, lúc đó ta sẽ cân nhắc cho ngươi được chết toàn thây!
Những thủ đoạn hóa hình công kích kia đối với ta căn bản không có hiệu
quả nào, đánh tiếp cũng chỉ phí sức mà thôi!” Từ trong những đạo Huyết
Ảnh không ngừng chớp động trên cao, giọng nói âm tàn của Cực Ảnh thình
lình truyền đến mang theo ý tứ khinh thường không thể che đậy đối với
Long Hổ Minh Ngục Công.
“Hừ, không đến cuối cùng ngươi sao dám
chắc có thật là không dùng được cơ chứ?” Liễu Minh nghe vậy hừ lạnh một
tiếng. Chỉ thấy thân hình của hắn khẽ nhoáng một cái, sau khi suýt soát
tránh được công kích của mấy đạo trảo ảnh huyết sắc, hắc khí sau lưng
liền tuôn ra cuồn cuộn ngưng kết thêm một đầu Vụ Giao cùng Vụ Hổ.
Sau một khắc, mấy tiếng nổ vang “Oanh oanh oanh” truyền đến!
Đột nhiên, tất cả hư ảnh Long Hổ chung quanh thình lình đồng thời bạo liệt, hóa thành một quang cầu màu đen lớn chừng mười trượng, đem toàn bộ thân hình Cực Ảnh nuốt trọn vào trong.
Bốn tiếng “Vèo” “Vèo” “Vèo” “Vèo”!
Ngay lúc nào, bốn đạo hư ảnh màu đen phát ra khí tức giống nhau như đúc
không chút chậm trễ lập tức lóe lên chia ra kích xạ về bốn phía Đông Tây Nam Bắc!
Vẻn vẹn ba bốn nhịp hô hấp qua đi, vô số tinh ti huyết
sắc đã dê dàng xuyên thủng quang cầu hắc sắc. Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, quang cầu màu đen đã ầm ầm vỡ vụn, lộ ra thân hình gầy nhom của Cực
Ảnh.
“Cực Ảnh đại nhân, người không sao chứ.” Đúng vào lúc này,
một đạo cầu vồng màu lam đã từ chân trời phía xa phá không lao đến. Chỉ
thấy ánh sáng chớp tắt, lộ ra bóng hình thướt tha vận y phục màu lam,
chính là thiếu nữ Lam Tư của yêu tộc.
“Chỉ là chút tài mọn mà
thôi! Lam Tư, người hãy mau thi triển Vạn Mộc Đại Pháp, giúp ta định vị
tiểu tử Nhân tộc kia, đến lúc đó để xem hắn làm cách nào có thể chạy
thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tọa!” Cực Ảnh nghe vậy chỉ lạnh lùng
phân phó một câu.
“Tuân mệnh, Cực Ảnh đại nhân! Chỉ là thi triển thuật này cần một ít thời gian chuẩn bị…” Lam Tư vội vàng lên tiếng đáp ứng.
“Hừ, không cần nhiều lời! Chỉ cần có thể giúp ta định vị được kẻ này, dùng
tốc độ của ta dù là khoảng cách mấy ngàn dặm cũng không thành vấn đề!”
Không đợi Lam Tư nói hết, Cực Ảnh đã khoát tay chặn ngang, ánh mắt cũng
theo đó hiện lên một tia âm lệ.
Lam Tư nghe vậy, không dám chậm
trễ khoanh chân ngồi xuống. Chỉ thấy một đạo lam mang lóe lên, trên tay
nàng đã nhiều thêm một cành cây khô đặt ngang, đồng thời trong miệng
cũng vang lên một tràng chú ngữ kỳ bí. Cực Ảnh bên cạnh dường như không
thèm để ý đến hành động của nữ tử bên cạnh, chỉ thấy hắn lẳng lặng chắp
tay, sắc mặt âm trầm như nước không biết đang suy nghĩ cái gì.
Theo từng tràng chú ngữ thanh thúy vang lên từ miệng của Lam Tư, một tầng
quang tráo màu lam cũng nhanh chóng từ trong cành cây khô quét ra, bao
bọc thân thể của nàng ta vào trong. Sau một khắc, lấy cô gái này làm
trung tâm, một vòng rung động màu lam thình lình khuếch tán ra bốn
phương tám hướng sau đó nhanh chóng lan rộng về phía xa.
Nửa khắc chuông về sau, tại một vị trí cách đó rất xa, một điểm đen thình lình
hiện ra, sau khi lập lòe vài cái liền nhanh chóng hóa lớn rồi bất ngờ
rơi nhanh xuống một vách núi cao hơn ngàn trượng bên dưới.
Hắn quang lóe lên, một bóng người cũng theo đó hiện ra, chính là Liễu Minh.
Sau khi đứng vững thân hình, hắn mới quay đầu nhìn lại phương hướng phía
sau, trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc. Chỉ thấy trong lòng bàn tay
của hắn lúc này là một đám lông bờm màu đỏ như máu. Thì ra trong lúc
giao thủ với tên Cực Ảnh kia, hắn đã vụng trộm xé rách một vài cọng tóc
trên người đối phương.
Liễu Minh lúc này ngưng tụ thần sắc, đồng
thời lầm rầm tụng niệm từng tràng chú ngữ. Lòng bàn tay của hắn cũng
theo đó nổi lên từng vòng rung động màu đen hình mâm tròn, từ từ mở rộng rồi lập tức chui tọt vào hư không.