“Vậy Liễu mỗ cũng không khách khí.” Liễu Minh nghe vậy thì cười cười, thu lại vòng trữ vật vào trong tay áo.
Lần hợp tác này, hiển nhiên là hai người vô cùng hài lòng.
“Việc ở đây đã hoàn thành, vậy thì ta và đạo hữu chia tay ở đây vậy.” Lam Tư thi lễ với Liễu Minh, sau đó nói.
“Lam đạo hữu cứ tự nhiên, lần tiến vào phế tích thượng giới này còn có rất
nhiều thời gian, nói không chừng ta và đạo hữu còn có thể hợp tác thêm
lần nữa.” Liễu Minh cũng đáp lễ lại, đồng dạng thâm ý nói.
“Đó là điều tất nhiên.” Lam Tự khẽ cười nói, đang muốn rời đi thì lại chần chờ một chút rồi nói:
“Đúng rồi, còn có một việc nữa, tiểu nữ nghĩ hay vẫn là nói cho đạo hữu biết
một chút. Cực Ảnh và người Ngân Hổ tộc tập kích các vị và người Thiên
Công Tông cũng chỉ là quyết định nhất thời, bọn họ vốn muốn đi đến một
chỗ quan trọng trong di tích, nghe nói nơi đó có khả năng xuất hiện linh dược kéo dài tuổi thọ và một số trọng bảo khác nữa. Theo tiểu nữ được
biết thì không riêng gì yêu tộc, một ít cường giả nhân tộc cũng đã đến
đó. Nếu Liễu đạo hữu cảm thấy có hứng thú thì không ngại đi xem một
chút, đây là vị trí di tích đó.
Lam Tư nói xong liền lấy ra một khối ngọc giản trong suốt, ném cho Liễu Minh.
“Linh dược kéo dài tuổi thọ!” Liễu Minh nghe vậy thì thần sắc khẽ biến, chìa tay nhận lấy ngọc giản.
Ở đại lục Trung Thiên, phàm là linh dược kéo dài tuổi thọ đều thuộc về
những loại linh dược nghịch thiên, gần như không có người nào lấy ra
bán.
Mặc dù là Thiên Hội là một thương minh lớn như vậy, nhưng
linh dược kéo dài tuổi thọ cũng chỉ xuất hiện trong những thịnh hội đấu
giá trăm ngàn năm một lần mà thôi.
Vô luận tu sĩ cảnh giới nào, có thể tăng thêm một ít thọ nguyên thì tương ứng tăng thêm vài phần hy vọng tiến giai.
Từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu tu sĩ cường đại, trước khi thọ
nguyên hao hết mới hoàn toàn hiểu ra, khổ nỗi lại không có thời gian bế
quan, thường thường ở thời điểm này, nếu như có thể nhiều hơn một hai
chục năm, rất có thể sẽ tiến giai, thọ nguyên tăng lên.
“Xem ra
đạo hữu cũng có hứng thú, chẳng qua chỗ xuất thế của trọng bảo như vậy
thì nguy hiểm cũng sẽ tương ứng đi kèm, đạo hữu nên bảo trọng.” Lam Tư
mỉm cười, thân hình lóe lên một cái liền hóa thành một đạo ánh sáng màu
làm, phá không phi độn đi.
Liễu Minh nhìn về phương hướng Lam Tư bay đi, dị sắc trong mắt lóe lên, lập tức nhìn về phía thi thể khô quắt của Cực Ảnh.
Tay hắn cong lại bắn ra, một viên hỏa cầu rơi vào thi thể của Cực Ảnh, thiêu hắn thành tro tàn.
Thân hình Liễu Minh khẽ động, cũng muốn chọn một phương hướng mà phi độn đi, dù sao nơi đây cũng đã trải qua một hồi đại chiến, ai biết là có khiến
người nào chú ý hay không.
Chẳng qua hắn vừa mới động thân thì chợt nhớ ra điều gì đó, thân hình nhoáng một cái, bay đến vị trí của Mộc Linh đại trận.
Thần thức của hắn quét qua, lập tức vẫy tay một cái, từ trong bùn đất bay ra bốn viên châu đen sì, đúng là những viên châu mà Cực Ảnh dùng để bố trí kết giới.
Kết giới lúc trước Cực Ảnh bố trí ra rắn chắc vô cùng, mặc dù ở sâu trong Mộc Linh đại trận nhưng cũng không thể làm gì được
hắn. Hiện tại bốn viên châu này phát ra linh khí mỏng manh, chẳng qua
chỉ cần tế luyện lại một chút thì chắc hẳn có thể khôi phục lại.
Liễu Minh đánh giá những viên châu này một cách kỹ lưỡng trong giây lát,
phát hiện những viên châu này có chút giống linh khí, cũng có chút giống như trận bàn hay trận kỳ. Nhưng hiện tại cũng không phải thời gian để
nghiên cứu kỹ lưỡng, hắn liền thu lại bốn viên châu, sau đó thân hình
phóng lên trời, hóa thành một đạo hắc mang phá không bay đi.
Sau
khi bay được mấy ngàn dặm, hắn mới dừng lại trên một ngọn núi hoang vu,
tiện tay mở ra một động phủ đơn giản, sau đó bay vào, chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục và đồng thời kiểm tra chiến lợi phẩm lần này.
Cùng lúc
đó, trên một mảnh hoang mạc cách chỗ Liễu Minh không biết bao nhiêu vạn
dặm, từng cồn cát lớn nhỏ không đồng nhất, nằm san sát với nhau.
Những cồn cái này, loại nhỏ cũng có kích thước như một gian phòng, mà lớn hơn thì giống như một ngọn núi, hơn nữa thỉnh thoảng còn có những cơn cuồng phong gào thét bay qua, thay đổi vị trí và kích thước của những cồn cát này.
Trên không hoang mạc, một đạo tinh quang màu trắng từ đằng
xa bay đến, sau đó dừng lại trên không của một cồn cát, tinh quang tiêu
tán lộ ra một bóng người trong đó.
Đúng là Kim Thiên Tứ, một thân áo bào vàng.
Hắn lúc này chắp tay, lơ lửng giữa không trung, một thân áo bào rộng thùng
thình bị cuồng phong quét qua, bay phần phật, sắc mặt không hề biểu cảm, quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy nơi chân trời, linh quang
chớp động, ngay sau đó một đạo cầu vồng màu bạc bỗng nhiên xuất hiện
giữa không trung, kích bắn về phía hắn. Cầu vồng có tốc độ cực nhanh,
mang theo âm thanh bén nhọn, xé rách hư không truyền đến, một lát sau đã cách Kim Thiên Tứ hơn trăm trượng, độn quang lóe lên một cái, hiện ra
một tráng hán đầu hổ, thân cao hai trượng, chính là cường giả xuất hiện
cùng với Cực Ảnh, Ngân Hổ tộc Hổ Tàng.
“Các hạ đã truy đuổi không ngừng tại hạ đã hơn hai ngày, hôm nay tứ bề vắng lặng, có thể nói ra
nguyên do không?” Kim Thiên Tứ nhìn người này, thản nhiên nói.
“Ngươi cũng là người thông minh, cần gì phải cố hỏi? Ta không tin, bằng vào
việc cảm ứng tinh lực với nhau, đến bây giờ mà ngươi vẫn không nhận ra
được điều gì.” Hổ Tàng cười lên một tiếng dữ tợn, nói.
“Các hạ
quả nhiên là người có huyết mạch Thượng Cổ Thiên Hổ, hôm nay xem ra là
quyết tâm muốn luyện hóa tại hạ, hơn nữa còn muốn trong bí cảnh phế tích này trực tiếp tiến giai! Nhưng mà ngươi thật sự tin tưởng là có thể lưu lại ta được hay sao?” Sắc mặt Kim Thiên Tứ không thay đổi chút nào,
phảng phất như việc biết ý định của hắn không liên quan gì đến hắn cả.
“Hặc hặc, bỏ qua cho ngươi thì ta có thể đi đâu tìm được một người tu luyện
Tinh Thần lực đến cảnh giới như vậy nữa! Về phần khiến cho ngươi phải
chịu trói thì ngươi không cần lo!” Hổ Tàng cuồng tiếu nói.
Lại
nói tiếp, hắn có huyết mạch Thượng Cổ Thiên Hổ thì việc tu luyện căn bản là đi thôn phệ Tinh Thần Lực, mà tại đại lục Man Hoang, người tu luyện
Tinh Thần Lực như vậy quá ít ỏi, khiến cho hắn bị vây khốn tại Chân Đan
hậu kỳ đã hơn trăm năm mà không cách nào tiến giai.
Hắn hôm nay
phát hiện thấy Kim Thiên Tứ có Tinh Thần Lực tinh thuần như vậy thì tự
nhiên nói như thế nào cũng không thể buông tha, thà rằng bỏ qua mưu đồ
của hai tộc Ngân Hổ và Ảnh Lang sang một bên, cũng muốn trước tiên giết
chết Kim Thiên Tứ, luyện hóa Tinh Thần lực trong huyết nhục của Kim
Thiên Tứ cho mình sử dụng.
So sánh việc tiến giai lên Thiên Tượng với việc tìm kiếm bảo vật kéo dài tuổi thọ thì đối với hắn, việc tìm
kiếm lại là thứ yếu.
Vừa dứt lời, ánh mắt gã lóe lên vẻ tàn khốc, gã liền lấy ra kiện bảo vật
pháp luân tỏa ra tia sáng màu bạc, ném lên trên đầu đồng thời miệng
truyền ra một loạt âm thanh chú ngữ, ánh mắt không ngừng lóe lên vẻ tàn
khốc.
Pháp luân sau khi xoay vòng trên không đột ngột từ bên
trong phát ra ảo ảnh Ngân Hổ một sừng lớn đến vài chục trượng, há mồm
gầm rống, vậy mà ngay lập tức hóa thành đạo ánh sáng màu bạc nhập vào
Thiên Linh cái của Hổ Tàng.
"Thiên tượng bảo luân của đại năng
Thông Huyền!" Kim Thiên Tứ đang giơ thẳng song thủ chớp động tinh quang
lên trời, vừa nhìn thấy cảnh này liền không khỏi đình chỉ động tác trên
tay, khuôn mặt cũng theo đó lộ ra vẻ khiếp sợ hiếm thấy.
Lúc này, Hổ Tàng trên khuôn mặt Hổ Tàng thình lình thoáng hiện vẻ thống khổ,
khiến y phải ngửa mặt lên trời la hét điên cuồng, toàn thân gã bắt đầu
toát lên từng đạo Linh văn màu bạc, tiếng đồm độp truyền ra từ trong cơ
thể, khí tức đột ngột tăng lên không ngừng, trong chốc lát tăng hơn gấp
đôi so với ban đầu, khí tức còn sót đồng thời không ngừng tỏa ra điên
cuông từ trong cơ thể gã.
Chừng bảy tám nhịp thở, Hổ Tàng đã biến thành gã cự hán cao đến bảy tám trượng, thân thể so với ban đầu không
chỉ gấp hai mà hơn nữa khí tức cũng hoàn toàn vượt xa trình độ của Kim
Thiên Tứ lúc này hoàn toàn.
"Oanh" một tiếng!
"Hắc hắc,
tuy ta chỉ có thể tạm thời lợi dụng lực lượng thiên tượng bảo luân để
mượn chút ít năng lực của lão tổ trong tộc, thế nhưng dùng sức mạnh này
đánh chết tên Chân đan thuộc nhân tộc như ngươi, căn bản là giết gà dùng dao mổ trâu." Hổ Tàng cười điên cuồng, tia sáng màu bạc hiện ra sau
lưng biến thành Ngân Hổ một sừng to lớn ngay lập tức mở mồm phun ra lớp
lớp các tia sét. Các tia sét điên cuồng lao tới Kim Thiên Tứ, nơi chúng
ngang qua, nhiệt độ bất ngờ tăng lên đột ngột, tạo thành khí thế cực kỳ
kinh người.
Kim Thiên Tứ sắc mặt trầm xuống, thở dài một tiếng
lên rồi không chút châm trễ nhắm hai mắt, hai tay bất đầu huy động trước người, lần lượt hiện lên các liên tục điều độngtinh quang.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Lôi hỏa lao đến trước người Kim Thiên Tứ hơn một trượng như bị dẫn dắt bởi
lực lượng vô hình nào đó, ngay tức khắc từ trên trời lao xuống hướng hai bên người hắn Kim Thiên Tứ.
"Oanh long long" tiếng nổ vang dội liên tiếp truyền đến!
Hổ Tàng nhìn thấy thì vậy liền trở nên cực kỳ tức giận, ảo ảnh Ngân Hổ một sừng rống to khiến kinh thiên động địa, biến thành từng đoàn ngân quang bay ra tứ phía ào ạt.
Những nơi ngân quang lướt qua khiến không gian uốn éo không ổn định!
Ngay lúc này, Kim Thiên Tứ mở to hai mắt, hai tay ngừng lại, trước người
hiện ra quang trận màu bạc, xoay tròn xung quanh. Bầu trời trong xanh
phát ra tiếng sét đánh vào ngay lúc đó, thình linh trờ thành đen nhánh,
từng điểm tinh quang hiện ra, giống như thủy triều ập đến quang trận.
Đúng lúc này, Kim Thiên Tứ bất ngờ hét lớn, hai tay liên tục bấm niệm pháp
quyết, xung quanh cây cỏ hiện ra bao phủ cơ thế phảng phất như Linh văn
năm màu, chợt lóe lên liền vỡ vụn biến mất.
Luồn Linh áp từ trong người Kim Thiên Tứ so với Hổ tàng còn mạnh mẽ hơn vài phần phóng lên
bầu trời, cùng lúc vô số kim văn hiện ra bên ngoài thân thể, hướng ra
xung quanh bắn đi cả vạn tia kim quang cực kỳ chói mặt.
Ảo ảnh
Ngân Hổ một sừng liền biến thành ngân quang chật vật lao về phía trước
được hơn mười dặm, kim quang đuổi theo phía sau không ngừng bất ngờ bạo
nổ.
Trên đầu Hổ Tàng, pháp luân liên tục xoay tròn phát ra tiếng " Rặc rặc" vỡ thành hai đoạn bắn về hai hướng khác nhau.
Hổ tàng phun ra đoàn tinh huyết từ mồm, sắc mặt trắng bệch.
"Không đúng, đây không phải là Tinh Thần Chi Lực thuần túy, người vậy mà ..."
Tên ngân quang Hổ tộc không kiềm được sợ hãi liền rống to một tiếng, thân
hình theo đó ngay lập tức hướng về sau bay đi về phía sau, đồng thời
trong tay áo bay ra vài đồ vật có hình dạng khác nhau, biến thành lớp
ánh sang dày đặc, nhoáng một cái bao phủ lấy thân hình gã vào trong.
Kim Thiên Tứ lập tức bạo nổ kim quang ngoài cơ thể, tốc độ vượt xa trí
tượng tưởng của con người, chỉ lung lay thoáng chốc, đã từ tứ phía mạnh
mẽ lao tới Hổ tàng cùng ánh sáng bảo vệ gã.
"Không..."
Tiếng kêu thảm thiết từ bên trong kim quang truyền ra, ngay sau đó liền biến mất.
Trong khoảnh khắc này, lấy Kim Thiên Tứ làm trung tâm hoang mạc, tất cả xung
quanh đều là một màu vàng cực kỳ rực rỡ. Ngay sau đó, ánh vàng giống như thủy triều thu hẹp lại nhanh chóng, chợt lóe lên rồi biến mất không
chút dấu vết, Kim Thiên Tứ thình lình xuất hiện trong hư không.
Lấy thân hắn làm trung tâm, trong phạm vi vạn trượng, tất cả cồn cả thình
lình biến mất không còn chút tung tích, thay vào đó là cái thung lũng
hình tròn cực kỳ lớn.
"Khục khục, mới tiến vào trong phế tích
không lâu, vậy mà gặp tên gia hỏa khó giải quyết như vậy kia. Xem ra ấn
ký trên người chống đỡ không còn được bao lâu nữa rồi."
Kim Thiên Tứ đảo mắt nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói với vẻ mặt cười khổ.