“Ngươi là Liễu Minh?” Bên cạnh lão giả chợt lóe lên thanh quang, một thư sinh trẻ tuổi lịch sự xuất hiện, hỏi chuyện Liễu Minh.
“Hả? Hắn là Liễu Minh của Thái Thanh môn sao?" Thuỵ mi lão giả nghe thế lập
tức kinh ngạc, nhưng sâu trong ánh mắt xuất hiện vui mừng.
“Hai
vị đạo hữu chắc là người của Hạo Nhiên Thư Viện? Tại hạ chưa tìm hiểu đã tiến vào nơi này nên cũng không rõ tình huống nơi đây, rốt cuộc liên
minh Nhân tộc là sao?” Liễu Minh nghe vậy, chắp tay chào hỏi hai người.
“Hả? Không phải đạo hữu nhận được tin tức rồi đến nơi này sao?” Thụy mi lão giả cảm thấy bất ngờ.
“Không lâu trước đây tại hạ gặp phải một cường giả Yêu tộc, một đường đuổi
giết mới chạy đến nơi này, mọi chuyện xảy ra nơi đây thật sự không hề
biết gì." Liễu Minh nửa thật nửa giả trả lời.
“Hoá ra thế! Đã vậy tại hạ nói rõ một chút cho đạo hữu nhé, về những có liện quang đến liên minh này, nguyên nhân là vì một di tích ở sâu trong hạp cốc, nghe nói
trong đó xuất hiện không ít thiên tài địa bảo, mà chúng ta cũng ở nơi
này giằng co với đám Man Hoang yêu tu kia hơn một ngày rồi. Phía bên đối phương có hai gã tu sĩ Chân Đan mà bọn ta chỉ có một mình Tôn sư huynh
chống đỡ nên mọi chỗ đều bị đối phương áp chế, đến giờ chỉ có thể miễn
cưỡng ở nơi này kiềm chế bọn chúng, đồng thời để lộ tin tức chờ đạo hữu
khác ở gần đây tiến đến viện trợ.” Thư sinh trẻ tuổi từ tốn giải thích
cho Liễu Minh.
Vừa nghe Yêu tộc có hai gã tu sĩ cảnh giới Chân
Đan đang ở đây, Liễu Minh không khỏi chau mày lại. Xem ra suy đoán của
hắn cũng không sai, muốn đạt được linh dược kéo dài tuổi thọ này không
phải chuyện dễ.
“Liễu đạo hữu đã đến đây rồi thì xin suy nghĩ kỹ
một chút, tham gia liên minh của chúng tôi, tạm thời đối kháng với Yêu
tộc kia. Nếu như đánh lui được đối phương, đợi đến khi chúng ta tiến vào trong di tích thì hiển nhiên mọi người đều thu hoạch không ít.” Thụy mi lão giả đột nhiên nhếch miệng cười nói.
Liễu Minh nghe vậy liền lộ vẻ do dự, trong lòng nhanh chóng phân tích lợi hại một phen.
Nếu như không tham gia lại lẻn vào tầm bảo thì không chỉ bị người của Yêu
tộc đuổi giết mà có khi còn thêm những tu sĩ Nhân tộc này nữa, huống hồ
Yêu tộc còn có hai cường giả Chân Đan tọa trấn. Nếu thực lực bọn hắn
cũng như Cực Ảnh, dù cho mình dốc hết toàn bộ thủ đoạn thì miễn cưỡng
đối phó một gã, hai gã căn bản khỏi đấu, nói chi vẫn còn Yêu tộc khác
tương trợ.
“Đều là đệ tử của tứ đại Thái Tông, với tình hình
tranh đấu của hai tộc đến bực này thì Liễu mỗ không tiện quay lưng bước
đi rồi.” Liễu Minh một lời liền đồng ý.
“Tốt quá, có Liễu đạo hữu gia nhập tin chắc chúng ta sẽ có nhiều phần thắng hơn!” Thư sinh của
Hạo Nhiên Thư Viện thấy Liễu Minh đồng ý gia nhập lập tức vui mừng nói,
gương mặt Thụy mi lão giả bên cạnh cũng lộ ra nét cười.
“Hai vị quá khen, nơi đây có nhiều đồng đạo như thế tại hạ chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi.” Liễu Minh khách khí nói.
“Lời ấy của Liễu đạo hữu sai rồi, đừng nhìn lão hủ lớn tuổi như này mà xét.
Thực ra thực lực của ta cũng chỉ hạng xoàng thôi, sao có thể đánh đồng
với đạo hữu, do đó cũng chỉ được cử đi dò thám phụ cận mà thôi. Thế
nhưng Liễu đạo hữu tới cũng thật đúng lúc, lúc này Tôn sư huynh đang
thương lượng đối sách cùng với những người khác bên trong trại, nếu như
huynh ấy biết rõ đạo hữu gia nhập nhất định vô cùng vui mừng!” Thụy mi
lão giả chỉ tay nói.
“Đúng thế, bọn người Tôn sư huynh đang ở đằng trước, chúng ta đi nhanh nào!” Thư sinh trẻ tuổi tiếp lời của lão giả.
Thấy Liễu Minh gật gật đầu, pháp quyết trong tay Thụy mi lão giả biến đổi,
một đám mây vàng khổng lồ nâng ba người lên rồi hóa thành một luồng
hoàng quang phá không bay đi, đồng thời thả ra một đạo truyền tấn phù đi trước.
“Lúc nãy hơi cuống quýt nên quên hỏi tôn tính đại danh của hai vị?” Liễu Minh lại chợt nhớ tới điều gì đó hỏi.
“Tại hạ Hoàng Vân, vị này chính là sự đệ của ta, Lâm Bình.” Thụy mi lão giả trả lời.
“Đúng rồi, Tôn sư huynh theo lời của hai vị không biết là thế nào, chắc là
người tài năng xuất chúng của quý viện chăng? Mặt khác có thể nói cho
tại hạ biết một chút tình thế cụ thể ở đây không?” Liễu Minh lại bắt đầu hỏi thăm.
Trong tứ đại Thái Tông của Nhân tộc Trung Thiên đại
lục, Hạo Nhiên Thư Viện là tông môn thích nhập thế nhất so với ba tông
môn khác, mỗi khi trong Tu Tiên giới và Phàm Nhân giới xảy ra đại sự thì Hạo Nhiên Thư Viện luôn là tông môn đầu tiên đứng ra can thiệp.
Rồi dần đà, đến khi tu sĩ Nhân tộc cùng với tu sĩ Dị tộc phát sinh xung
đột, dưới tình huống không có tu sĩ ba đại tông môn khác cạnh tranh,
người của Hạo Nhiên Thư Viện thông thường đều có thể trở thành thủ lĩnh
mà mọi người hướng tới.
“Đạo hữu nới không sai, Tôn sư huynh
chính là một trong những người bước vào Chân Đan đầu tiên trong tông môn ta, tuy nói tu vi chỉ đến Trung kỳ, thực lực cũng không phải mạnh nhất
trong những người cùng thế hệ thế nhưng xét về mưu lược lại không ai
bằng, uy tín cũng đứng đầu trong số các đệ tử tiến vào phế tích của thư
viện. Lần này Tôn sư huynh dẫn dắt đệ tử bổn tông tìm đến nơi này trước, phát hiện di tích nơi này đã bị ba gã cường giả Yêu tộc chiếm cứ, một
gã trong đó còn có tu vi Chân Đan, bất quá những Yêu tộc này cũng không
nóng lòng xóa bỏ cấm chế trong di tích, mà đang dựng trại đóng quân,
không biết là đang chờ đợi cái gì lại còn trực tiếp xung đột với bọn ta. Lúc đầu, bọn ta dựa vào ưu thế nhân số, lại thêm Tôn sư huynh tinh
thông pháp trận và Cấm chế thuật nên bọn ta hơi hơn chúng một bậc, nhưng mấy ngày sau đó, không ít tu sĩ Yêu tộc có vẻ như được tin tức gì đó mà lần lượt tụ tập lại đây, đảo mắt đã có hơn mười người rồi, trong đó còn xuất hiện một gã yêu tu cảnh giới Chân Đan. Dưới tình huống như vậy,
Tôn sư huynh bèn dẫn bọn ta tạm lánh ở nơi này, hơn nữa phát ra truyền
âm kêu gọi tu sĩ Nhân tộc gần đây cùng nhau tham gia kháng địch. Tuy nói mấy hôm nay không tìm thấy tu sĩ Chân Đan nào nhưng cũng đã tập trung
hơn mười cường giả thực lực không tầm thường rồi, vậy mới có thể miễn
cưỡng chống lại đám Yêu tộc này đến bây giờ.” Vị thư sinh trẻ tuổi tên
Lâm Bình này không chút giấu diếm, nói rõ tất cả những gì mình biết một
lần.
Ngày đó Cực Ảnh và tên cường giả Hổ Tàng của Ngân Hổ tộc vì
muốn chiếm Dục Linh đỉnh bên trong cổ
thú nên không tới đây, nếu không
với bốn gã cường giả yêu tu Chan Đan cảnh mặc cho vị Tôn sư huynh này có mưu lược hơn người chỉ sợ cũng không thể ứng phó được.
Vừa đi vừa nói ba người đã xuyên qua hạp cốc, đi sâu vào tuyết sơn khổng lồ.
"Là Liễu đạo hữu của Thái Thanh Môn? Cứ tự nhiên như ở nhà!"
Ba người vừa mới đến thì một âm thanh truyền ra, vang vọng bốn phía.
Liễu Minh liền âm thầm thả thần thức, đảo qua bốn phía nhưng cũng không thể
nào phán đoán chuẩn xác vị trí của người truyền âm, chỉ mơ hồ phát hiện
âm thanh phát ra từ trong núi tuyết phía trước.
Lúc này, lão giả
của Hạo Nhiên Thư Viện bỗng nhiên vung tay áo lên, đánh ra mấy đạo tinh
quang, rơi trên đống tuyết dưới chân ba người.
Chỉ thấy một luồng kình phong thổi qua, bông tuyết bay tứ tán, ngay sau đó liền hiện ra một thông đạo đen tối.
“Liễu đạo hữu, ta và Lâm sư đệ còn có nhiệm vụ không thể cùng đạo hữu tiến
vào.” Lão giả cúi người, hành lễ với Liễu Minh rồi nói.
“Làm phiền hai vị.”
Liễu Minh ôm quyền cảm ơn một câu, sau đó liền thả người nhảy xuống thông đạo.
Thụy mi lão giả thấy Liễu Minh đi rồi thì cũng thúc giục hoàng vân, mang theo thanh niên thư sinh, vội vã đi về phía sơn cốc.
“Hoàng sư huynh, thực lực Liễu Minh này có thật sự mạnh mẽ như lời đồn hay
không? Có thể ở cảnh giới Giả Đan mà chém giết cường giả Chân Đan cảnh?” Thư sinh họ Lâm bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
“Hắc hắc, việc
này đệ không cần hỏi ta, không phải lần trước đệ cũng tham gia Thiên Môn Hội, thấy người này vượt qua hai người của Bắc Đẩu Các mà đoạt được đệ
nhất ư?”
“Ta lúc ấy ở bên ngoài Thiên Môn Hội, về sau mới được
nghe sư tỷ nói về thực lực của người này, cũng không tận mắt nhìn thấy.” Thư sinh họ Lâm gãi đầu, lúng túng nói.
“Nếu thực sự là vậy thì
thực lực của người này hơn phân nửa không giả. Như vậy thì việc tranh
đấu sau này, chúng ta cũng có thêm phần thắng rồi.” Lão giả vuốt chòm
râu, nói.
Tiếp theo, thanh âm nói chuyện của hai người cũng dần giảm xuống.
Cùng lúc đó, Liễu Minh thông qua thông đạo, thuận lợi tiến vào trong đại sảnh thương nghị.
Gọi là đại sảnh thương nghị nhưng đúng hơn là một thạch động cực lớn. Bên
trong “Sảnh đường” rộng hơn hai mươi trượng, có sáu gã tu sĩ Nhân tộc
đang ngồi trong đó, còn ít hơn so với tưởng tượng của Liễu Minh.
Người đứng đầu ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế đá trong sảnh đường, mặc
phục sức của Hạo Nhiên Thư Viện, chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, lông mày rậm lộ ra khí vũ bất phàm, có lẽ chính là vị “Tôn sư
huynh” trong miệng lão giả.
Mấy người còn lại thì có hai vị tu sĩ Hạo Nhiên thư viện nữa, nhưng mà thiếu phụ áo xanh mà Liễu Minh thấy ở
Thiên Môn Hội lần trước không có ở đây.
Ba người còn lại Liễu
Minh lần đầu nhìn thấy, theo hắn phán đoán chắc là đệ tử của những tông
phái hoặc thế gia nào đó. Trong đó có một tu sĩ áo trắng, khí vũ hiên
ngang, trông rất bất phàm.
Những người đang ngồi trong này, trừ
vị tu sĩ họ Tôn có tu vi Chân Đan trung kỳ, mấy người còn lại đều giống
Liễu Minh, tất cả đều có tu vi Giả Đan cảnh.
Thấy Liễu Minh tiến vào, mấy người hoặc đứng dậy ôm quyền, hoặc mỉm cười với hắn.
Liễu Minh chắp tay thi lễ với từng người, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế đá trong đại sảnh, nhưng vừa ngồi xuống, cúi đầu một cái thì lập tức sắc
mặt hắn hơi đổi, ánh mắt khẽ quét qua một vật gì đó trong tay áo của
mình.
“Tại hạ Tôn Bằng, lần này tạm thời mời mọi người đến đây.
Vừa rồi ta nhận được truyền âm của Hoàng sư đệ nói gặp Liễu đạo hữu bên
ngoài, còn sợ hắn không thể mời được đạo hữu đến đây.” Tu sĩ họ Tôn đợi
Liễu Minh ngồi xuống sau đó cười lớn, nói với Liễu Minh.
“Tôn
huynh quá lời rồi! Tại hạ nếu không bị một gã yêu tu Chân Đan đuổi giết, một đường đánh bậy đánh bạ chạy đến đây chỉ sợ thật sự không gặp được
các vị đây rồi.” Liễu Minh ngẩng đầu, thần sắc liền khôi phục như
thường, mỉm cười nói.
“Liễu đạo hữu bị tu sĩ Chân Đan của yêu tộc đuổi giết mà không bị tổn thương chút lông tóc nào không hổ là cao đồ
của Thái Thanh Môn!” Tu sĩ họ Tôn cười cười nói.
“Tại hạ cũng tốn sức chín trâu hai hổ, rồi vận dùng nhiều loại linh phù do tông môn ban
tặng mới có thể chạy thoát. Nếu không phải tên yêu tộc kia còn có việc
quan trọng khác cần làm, trên đường chuyển hướng rời đi, chỉ sợ kết quả
vẫn là hai chuyện khác nhau rồi. Đúng rồi, không biết mấy vị đạo hữu đây là...” Liễu Minh nửa thật nửa giả nói.
“À đúng rồi, để ta giới
thiệu sơ qua một chút. Hai vị này là sư đệ của ta, còn có một vị đạo hữu của Ma Huyền Tông, còn hai vị này đến từ Bát đại thế gia…” Tu sĩ họ Tôn nhã nhặn hỏi vài câu, sau đó liền giới thiệu lần lượt mấy người còn lại một lần.
Lúc nói đến đệ tử Ma Huyền Tông thì hai mắt Liễu Minh có chút nhíu lại, hữu ý vô tình nhìn về phía tu sĩ áo bào trắng mấy lần.
Liễu Minh nghe nói như vậy, tuy sắc mặt vẫn như thường nhưng nguyên nhân
việc Yêu tộc vẫn chậm trễ không tiến vào di tích thì hắn mơ hồ có thể
đoán được vài phần.