Tình thế chuyển biến đột ngột, thấy khí thế hung mãnh của ba tên tu sĩ Yêu tộc thì mọi người đều nhìn về phía tu sĩ họ Tôn.
“Tình hình hiện tại có biến, nhưng nếu mà lúc này mà lui lại thì đối phương
tuyệt đối cũng không tha cho chúng ta ly khai dễ dàng như vậy, mà cũng
tương đương với việc lấy bảo vật nơi này chắp tay dâng lên cho chúng,
không bằng chúng ta liều chết một trận, cũng không phải là không có phần thắng!” Tu sĩ họ Tôn sau khi đánh giá một chút thì liền truyền âm với
mọi người.
Lời vừa nói ra thì mọi người nguyên bản đang phân vân thì lại cảm thấy có lý, trong nội tâm chiến ý lại dâng lên.
Dù sao tu vi đã đến trình độ như vậy, không ai không trải qua cửu tử nhất
sinh mà tìm ra con đường sống, đạo lý cầu phú quý trong hung hiểm, không ai là không hiểu.
Liễu Minh thấy vậy thì lại khẽ thở một hơi, yên lặng lui về phía sau một chút, rơi vào phía ngoài của đám người.
Trong chốc lát, bảy tên yêu tu đã cách đám tu sĩ Nhân tộc không xa.
Thanh niên họ Lý và tu sĩ bạch bào Ma Huyền Tông hai mặt nhìn nhau, đồng thời giương tay lên, hai đạo kinh hồng một xanh một đen bắn ra, trực tiếp
bắn về phía đoàn sương mù màu xám có tốc độ nhanh nhất, đúng là tên nam
tử mũi ưng.
Lúc này, nam tử mũi ưng sớm đã không như lúc trước,
toàn thân lông vũ màu xám dựng lên, mà đầu của hắn đã chuyển thành ưng
thủ, mà đoàn sương mù màu xám đang bao lấy hắn mơ hồ cũng huyễn hóa
thành hình dáng của cự ưng.
“Hùng Nhạc, ta đi chặn tên họ Tôn kia, những thứ khác thì giao cho ngươi!”
Nam tử mũi ưng bán yêu hóa căn bản không hề để ý đến hai kiện linh khí đang bay vụt đến, lạnh lùng nói một câu, sau đó trong hư không thay đổi
phương hướng, dùng một góc độ không thể tưởng tượng được mà né qua hai
đạo kinh hồng, lao thẳng đến chỗ của tu sĩ họ Tôn.
“Ưng huynh yên tâm đi! Xem ta xé xác những tên tạp chủng Nhân tộc này!” Trong sương mù màu vàng, Hùng Nhạc đã hoàn toàn yêu hóa, biến thành một con cự hùng
cao bốn năm trượng, giận dữ hét lớn.
Tu sĩ họ Tôn sau khi nhanh
chóng truyền âm phân phó với mọi người vài câu, sau đó một tay thu lại
ngọc bút, hai tay chắp trước ngực, lập tức, một mảnh quang diễm màu
trắng từ trên ngọc bút tỏa ra, sau đó lại biến thành một đạo hư ảnh
khổng lồ, đối chiến với nam tử mũi ưng.
“Rầm rầm”, tiếng va chạm không ngừng vang lên!
Trong hư không bỗng nhiên tạo thành tràng diện ưng hổ ác đấu với nhau.
Bên kia, Hùng Nhạc yêu hóa, mang theo năm người còn lại liền lao thẳng về phía chúng tu sĩ Nhân tộc.
Hùng Nhạc biến thành cự hùng màu rám nắng, hai chân đứng thẳng, đôi hùng
chưởng tráng kiện duỗi ra, liền nắm lấy một tên đệ tử của Hạo Nhiên Thư
Viện không kịp phản ứng, xé thành hai mảnh.
Năm tên Man Hùng tộc
và Liệt Ưng tộc, sĩ khí đại thịnh, nhao nhao hóa thành bán yêu hoặc yêu
hóa hoàn toàn, lao về phía chúng tu sĩ.
Tràng diện lập tức biến thành một mảnh huyết tinh, âm thanh chém giết nổi lên bốn phía.
Vũ Hồng bị một chưởng của Hùng Nhạc cách không đánh bay ra ngoài thì kinh
sợ, sau đó thân hình liền lóe lên, xuất hiện trước người Liễu Minh,
nhanh chóng truyền âm nói:
“Liễu đạo hữu, ta và ngươi liên thủ ngăn chặn hắn chứ? Bằng không thì chỉ sợ chúng ta sẽ bị hắn tiêu diệt từng người một.”
“Cũng được.”
Liễu Minh nghe vậy thì suy nghĩ một chút, sau đó cũng gật đầu đáp ứng, theo
một tiếng hét lớn, trên thân, sương mù màu đen cuồn cuộn tuôn ra, sau
một hồi âm thanh long ngâm hổ gầm vang vọng thì năm đầu vụ long và năm
đầu vụ hổ từ phía sau lưng bắn ra, hướng về phía Hùng Nhạc đang điên
cuồng chém giết, lao tới.
“Chút tài mọn!” Hùng Nhạc vừa đánh cho
phi đao của một gã tu sĩ Nhân tộc thành hai đoạn, vừa thấy vậy thì liền
cuồng tiếu một tiếng, một cái hùng chưởng khác liền hướng về phía Liễu
Minh, vỗ vào hư không.
“Oanh” một tiếng, một hư ảnh cự chưởng to bằng một căn lầu các lóe lên hiện ra , lập tức đánh tới vụ giao và vụ hổ.
“Minh Ngục!”
Liễu Minh thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, ngón tay điểm vào hư không, vụ
giao và vụ hổ bỗng nhiên tán loạn ra, lần nữa hóa thành hắc quang đầy
trời, cuộn trở lại, lập tức bao phủ lấy Hùng Nhạc không có đề phòng vào
trong đó.
Cùng lúc đó thì ngọc dung của Vũ Hồng trầm xuống, tay
áo giương lên, một đạo hắc mang lóe lên, trực tiếp chui vào bên trong
Minh Ngục.
Lập tức, từ trong quang cầu màu đen do Minh Ngục biến thành truyền ra tiếng gào thét và tiếng nổ vang.
Mọi người vừa thấy hai người Liễu Minh vừa ra tay, dùng thủ đoạn lôi đình
mà dễ dàng vây khốn được Hùng Nhạc thì cũng ra sức vây quét năm tên yêu
tu còn lại.
Nhưng mà lúc này, vốn những tên yêu tu còn lại đang
đào tẩu thì cũng một lần nữa quay lại, gia nhập vào từng chiến đoàn, hỗn chiến lại lập tức diễn ra.
“Không biết lượng sức!”
Chỉ sau ba bốn hơi thở thì một tiếng gào thét trầm thấp từ trong quang cầu màu đen truyền ra.
“Phốc phốc” hai tiếng, hai cái cự trảo màu vàng bỗng nhiên từ trong hắc
quang, vươn ra một nửa, những đầu ngón tay sắc bén mang theo hàn khí
kinh người, lại chìm xuống một chút, rồi đem quang cầu xé nát, hóa thành từng điểm hắc quang tiêu tán, lộ ra thân hình của Hùng Nhạc trong đó.
Thấy trong miệng hắn đang ngậm một phi châm màu đen nhỏ dài. Hắn nghiêng cổ
rồi tùy ý nhổ một cái, một đạo hắc tuyến lóe lên, liền chui vào trong
lòng đất.
“Thủ đoạn như vậy cũng muốn đả thương bổn tọa, thật sự
là buồn cười!” Hùng Nhạc khinh thường cười lạnh một tiếng, lập tức thân
hình nhoáng một cái, kích bắn về phía hai người Liễu Minh.
Liễu Minh và Vũ Hồng thấy vậy thì bất đắc dĩ cười khổ, đành một lần nữa liên thủ nghênh tiếp.
Lúc này, sơn cốc trước di tích, linh quang bộc phát, tỏa ra hào quang chói
mắt, những tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp vang lên, cũng khiến
cho hư không cũng phải rung lên.
Tu sĩ Yêu tộc tuy nói thân thể
và thực lực hơi chiếm thượng phong, nhưng Nhân tộc lại dựa vào ưu thế về số lượng, ra sức phản kích, miễn cưỡng bất phân thắng bại.
Nhưng mà song phương trong thời gian ngắn, hiển nhiên đều không thể đem đối phương tiêu diệt được.
Kể từ đó, trận quần chiến này lại một lần nữa diễn biến thành một hồi triền đấu.
Theo thời gian từng phút trôi qua, bên Nhân tộc lại bị thương và chết ước
chừng ba bốn tu sĩ, mà bên Yêu tộc một chết một thương, tổng thể vẫn
đang duy trì trạng trái cân bằng.
Liễu Minh và thiếu phụ mặt đen vẫn đang cùng Hùng Nhạc biến thành cự hùng triền đấu.
Hùng Nhạc sau khi hoàn toàn yêu hóa thì yêu khí toàn thân lượn lờ, phảng
phất như có vô cùng khí lực và pháp lực, mà bộ lông màu đen bên dưới có
thể nói là đao thương bất nhập, đối với công kích của hai người Liễu
Minh thì hơn phân nửa đều không có tác dụng, một đôi hùng chưởng mơ hồ,
huyễn hóa ra từng chưởng ảnh cực lớn, phô thiên cái địa lao về phía hai
người.
Liễu Minh dựa vào Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp, không ngừng
huyễn hóa ra từng đạo hư ảnh, khó khăn lắm mới có thể tránh né được công kích liên tục của Hùng Nhạc. Mà thiếu phụ mặt đen thì
đem đôi vòng ngọc thúc giục đến mức tận cùng, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được công
kích.
Nhưng mặc dù là như thế thì dưới chưởng ảnh công kích dày đặc như thủy triều, hai người cũng chỉ có lực chống đỡ mà thôi.
Bên kia, tu sĩ họ Tôn, vị Chân Đan của Nhân tộc thì tình hình lại hiện ra một tia không ổn.
Tựa hồ như bởi vì trước đây tiêu hao pháp lực quá nhiều, hiện giờ mơ hồ như bắt đầu rơi xuống thế hạ phong, một bên vai cũng chẳng biết là từ lúc
nào đã bị nam tử mũi ưng móc ra thành một lỗ lớn, máu tươi chảy ra ồ ồ,
sắc mặt vốn đã không có huyết sắc thì nay càng trở nên tái nhợt.
Đúng lúc này thì bỗng nhiên tu sĩ họ Tôn thu ngọc bút lại, tay áo rung lên,
một luồng huyết khí bắn ra, hóa thành một thanh trường nhận huyết sắc
dài năm sáu trượng.
Hắn há mồm phun ra một đoàn tinh huyết,
trường nhận huyết quang phía trên lóe lên, đột nhiên liền bạo tăng lên
đến hơn mười trượng.
Nhận này vừa mới tế ra thì mọi người xung
quanh liền cảm thấy huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, tinh huyết trong
người có dấu hiệu bị mất khống chế.
Nhưng mà tràng cảnh lúc này đang chém giết đỏ mắt, tự nhiên cũng không có ai tìm hiểu nguyên nhân của việc này.
Liễu Minh cách đó không xa, vừa cảm giác được tình hình trong cơ thể thì trong mắt liền hiện lên một tia dị sắc khó có thể thấy.
“Họ Tôn, ngươi hôm nay thương thế không nhẹ, còn muốn lợi dụng tinh huyết
để thúc giục bảo vật này, chẳng lẽ thật sự muốn ngọc đá cùng nát? Lại
nói tiếp, việc ngươi ám toán chúng ta trước đây, nếu nguyện ý buông tha
bảo vật nơi đây thì chúng ta cũng không phải không thể cân nhắc cho các
người rời đi. Càng như vậy thì các ngươi càng không chiếm được chỗ tốt
nào. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đạo lý này chẳng lẽ ngươi
không hiểu được?”
Ngay khi tu sĩ họ Tôn chuẩn bị tế ra trường
nhận huyết sắc thì nam tử mũi ưng thần sắc liền biến đổi, thân hình bỗng nhiên lóe lên lui về phía sau vài bước, đưa ra lời giảng hòa.
Nghe lời ấy thì nhân yêu tu sĩ đang hỗn chiến, hai lỗ tai đều dựng lên, động tác trong tay cũng không hẹn mà đều dừng lại một chút.
Dù sao thì pháp lực song phương cũng đã tiêu hao không ít, nếu có thể dừng tay thì tất nhiên là tốt hơn rồi.
Trong lúc nhất thời thì toàn bộ tu sĩ đều tập trung nhìn về phía tu sĩ họ Tôn.
Tu sĩ họ Tôn nghe vậy thì nhíu mày, đứng yên tại chỗ, cũng không có phát
động công kích, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ là nhìn huyết nhận
trong tay, sau đó bỗng nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Liễu Minh thấy vậy thì hai mắt nhíu lại.
Đúng lúc này thì dị biến nổi lên!
“Oanh oanh”, mấy tiếng nổ vang, mặt đất dưới chân mọi người bỗng nhiên nứt
ra, bảy cây ngọc trụ màu đỏ tươi bỗng nhiên phóng lên trời!
Một đạo tinh ti huyết sắc theo ngọc trụ, lóe lên hiện ra, hóa thành một màn sáng huyết sắc bao phủ đám đông vào bên trong.
Cùng lúc đó thì chúng tu sĩ bỗng cảm thấy huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn,
âm thanh xuy xuy vang lên, tinh huyết lại vô pháp ngăn cản, qua làn da
mà phun ra ngoài, hướng về phía bảy cây cột ngọc rồi chui vào trong đó,
mà ba gã tu sĩ Chân Đan cũng không ngoại lệ.
Chúng tu thấy vậy
thì tự nhiên bạo động, hoặc là lập tức dừng tay, lấy ra pháp khí phòng
ngự, hoặc là dùng pháp thuật, dốc sức liều mạng công kích màn sáng huyết sắc, nhưng mà màn sáng này lại cứng cỏi vô cùng, nhất thời nửa khắc
không thể phá vỡ được.
Nơi này liền biến thành một mảnh hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có tu sĩ hai tộc Nhân Yêu từ trên cao, trực tiếp rơi
xuống phía dưới.
Liễu Minh cũng cả kinh, đồng dạng cũng cảm thấy
một luồng hấp lực mãnh liệt từ bốn phương tám hướng truyền đến, máu
huyết trong cơ thể cũng cuồn cuộn tuôn ra ngoài.
Hai tay hắn liền thúc giục pháp quyết, muốn vận dụng pháp lực trong cơ thể để ngăn cản
tinh huyết phun ra ngoài, nhưng tựa hồ không thể làm được, một tia tinh
huyết theo toàn thân phun ra ngoài.
Một lát sau, Liễu Minh cũng “phù phù” một tiếng, từ trên không rơi xuống, mạnh mẽ rơi trên mặt đất, không còn cử động nữa.
Sau thời gian một bữa cơm sau, trong màn sáng huyết sắc, ngoại trừ ba gã tu sĩ Chân Đan thì những người còn lại đều đã rơi xuống đất.
Hai
người Hùng Nhạc, nam tử mũi ưng tuy vẫn có thể trôi nổi ở trên không,
nhưng đồng dạng, toàn thân đều hiện ra tia máu, thân hình lảo đảo, khuôn mặt vô cùng kinh sợ.
“Thật là không nghĩ được, đã đến tình cảnh
như vậy mà còn có thể đưa ra lời nghị hòa, đúng là không giống phong
cách của Yêu tộc cấp cao của đại lục Man Hoang! Xem ra nhiều năm qua đi
như vậy thì Yêu tộc các ngươi cũng đã bắt đầu biết sợ chết rồi.” Nhìn tu sĩ họ Tôn cũng đồng dạng toàn thân bốc lên tinh huyết, bỗng nhiên phát
ra một tiếng cười lạnh.
Vừa dứt lời thì một tay hắn nhẹ nhàng
vuốt một cái, trường nhận huyết sắc trong tay bỗng “Phanh” một tiếng rồi nứt vỡ, hóa thành từng con tiểu xà huyết sắc chui vào trong cơ thể hắn.