“Ta biết, nhưng mà hiện giờ cũng không có cách nào để có thể nhận biết
được nó, đành thu lại, sau này trở về Trung Thiên nhờ người khác giúp
vậy.”
Liễu Minh nói xong liền thu lại thú noãn, cẩn thận đặt vào
trong một túi trữ vật, đồng thời khẽ vỗ Dưỡng Hồn Đại bên hông, thu Hạt
nhi và Phi nhi lại.
Mười ngày sau, trên một mặt hồ rộng lớn sóng nước lăn tăn, một đạo độn quang màu tím từ đằng xa chợt lóe lên rồi xuất hiện.
Bên trong độn quang là một thanh niên mặc thanh bào, đảo mắt nhìn xung quanh tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Người này đúng là Liễu Minh một đường chạy đến đây.
Một ngày trước, hắn cuối cùng đã đi ra khỏi phiến rừng rậm kia, tiến vào
phạm vi của hồ nước này. Hôm nay ở trên không của hồ nước, hắn bay cả
ngày rồi, nhưng ngoại trừ một vài tiểu đảo lớn nhỏ không đồng nhất thì
cũng không có phát hiện ra bất cứ di tích nào.
Liều Minh khẽ vuốt cằm, trầm ngâm một lát, đột nhiên thần sắc khẽ động, thu lại Khổ Luân
Kiếm dưới chân, đồng thời sau lưng chợt lóe lên ánh sáng bạc rồi hiện ra một đôi nhục sí, hóa thành một đạo ngân quang bay về giữa hồ.
“Phần phật”, lam quang trên đôi nhục sí chợt lóe, nhẹ nhàng vỗ một cái, hồ
nước bên dưới liền rẽ ra hai bên, Liễu Minh nhanh chóng lặn xuống hồ.
Hắn không ngừng lặn sâu xuống dưới, thả ra thần thức quét về bốn phía xung quanh.
Hồ nước này nhìn như bình thường, nhưng lại sâu không thấy đáy, Liễu Minh
mặc dù có nhục sí hỗ trợ nhưng cũng phải bay trong một nén nhang, khó
khăn lắm mới có thể xuống được đáy hồ.
Quả nhiên bên dưới hồ nước có một động thiên khác, là một tòa cung điện trong suốt như thủy tinh,
thình lình lại vững vàng nằm bên dưới đáy hồ.
Cung điện này có
diện tích chừng hơn trăm mẫu, toàn bộ đều được xây dựng từ thủy tinh,
dưới thủy quang chiếu xạ, hiện ra một vẻ diễm lệ vô cùng,khiến cho người ta một cảm giác mịt mờ hư ảo.
Thế nhưng khi hắn mang vẻ chờ mong đi đến cửa cung điện thì trên mặt lại hiện ra vẻ cười khổ.
Cửa chính của tòa cung điện này đã bị phá hủy một góc nhỏ, xem ra vận khí
của mình quá kém, lại có người khác nhanh chân đến trước một bước rồi.
Đúng lúc này thì tinh quang trong mắt hắn chớp động, từ trên cửa chính của
cung điện này lại có một chút ma khí yếu ớt ba động truyền đến, mơ hồ có thể đoán ra là không chỉ có một người.
Chẳng lẽ là Ma nhân đã đi vào đây?
Liễu Minh trầm ngâm một lát, sau đó liền kích phát bí thuật đồ đằng, che
giấu khí tức của mình, thân hình lóe lên rồi đi vào trong cung điện.
Dù sao thì với thực lực của hắn, Ma nhân bình thường thì hắn cũng không để trong lòng.
Kết quả khi hắn vừa mới tiến vào trong cung điện thì hai mắt liền sáng lên.
Chỉ thấy hành lang của cung điện rộng hơn mười trượng, hơn nữa lại dùng
từng khối thủy tinh mà xây thành, hai bên hành lang là những cột thủy
tinh hình trụ, cao hơn một trượng được sắp xếp chỉnh tề, phía trên thạch trụ điêu khắc đủ các loại đồ án hải thú, vô cùng tinh xảo.
Ngay
khi Liễu Minh đang chăm chú ngắm nhìn chúng thì từ phía cuối hành lang
lại truyền đến những tiếng đào quáng “Thùng thùng”, hơn nữa còn có những âm thanh đối thoại rất nhỏ truyền ra.
Tuy nói cự ly tối thiểu
cũng phải trăm trượng, nhưng Liễu Minh dựa vào thần thức cường đại của
mình mà có thể nghe rành mạch được đoạn đối thoại trên.
“…Nhị ca, thực lực của con Cửu Vĩ Yêu Hồ kia không ngờ lại mạnh như vậy, ngay cả
Mặc lão cũng không phải đối thủ của nó. May mà thượng tôn ban cho chúng
ta thủ đoạn bảo vệ tính mạng, chỉ đáng tiếc là hai huynh đệ Lăng gia lại bị Mặc lão làm bia đỡ đạn.” Một thanh âm thô ráp vang lên.
“Mặc
lão vốn là dạng người tâm ngoan thủ lạt, bây giờ nói những chuyện này
thì có lợi ích gì. Mà hiện tại việc bí cảnh chấm dứt cũng không còn lâu
nữa, chúng ta vẫn nên thành thật thu lấy một chút bảo vật, tránh khỏi sự trách mắng của tôn chủ.” Một âm thanh âm dương quái khí khác bất mãn
vang lên.
“Đúng, thừa dịp Mặc lão chưa trở lại, chúng ta nên
nhanh chóng đào những Tinh Thủy quáng này ra. Lại nói những khoáng thạch này phẩm chất quá tốt, tại đại lục Vạn Ma cũng khó có thể tìm được. Nếu sau này rời khỏi đây mà giao lên cho tôn chủ thì không chừng lão nhân
gia cao hứng, có thể ban cho chúng ta chút Chân Ma Chi Khí.” Thanh âm
khô khốc cười âm lãnh vài tiếng rồi nói.
“Đúng, nên giấu đại bộ
phận đi, số còn lại thì chia đều cho Mặc lão là được, bất kể thế nào,
hắn thân là tộc nhân hạch tâm, sẽ không bỏ đi mặt mũi mà kiểm tra thân
thể chúng ta đâu.” Âm thanh âm dương quái khí cũng hắc hắc cười nói.
Việc hai gã Ma nhân đối thoại, Liễu Minh cũng không thèm để ý chút nào,
nhưng mà khi vừa nghe đến bốn chữ Cửu Vĩ Yêu Hồ thì trên mặt hắn lại
hiện lên vài tia dị sắc.
Từ cuộc đối thoại của những người này thì xem ra Dao Cơ nàng ta vẫn chưa rời khỏi phế tích này.
Nữ tử này sau khi hoàn thành truyền thừa, khí tức đã đạt đến Chân Đan đại
viên mãn đỉnh, cách Thiên Tượng chỉ còn một bước ngắn, vốn tưởng rằng
nàng ta sẽ rời khỏi di tích, trở lại đại lục Man Hoang ngay lúc đó, lại
không nghĩ rằng nàng ta vẫn còn ở lại đây, lại xảy ra xung đột với Ma
nhân.
Ngay khi Liễu Minh vừa thất thần trong nháy mắt thì âm
thanh “Thùng thùng” đào quáng bỗng nhiên biến mất, mà thay vào đó lại là hai tiếng xé gió truyền đến.
“Không tốt, chủ quan rồi.” Liễu Minh lập tức hồi phục tinh thần, âm thầm đoán ra.
“A? Thì ra là một tên tiểu tử Nhân tộc, đúng dịp vì việc khi trở về mà
không có bảo vật mà phát sầu, tiểu tử ngươi lại tự dưng đưa đến cửa.”Một luồng hắc phong thu lại, hiện ra một gã Ma nhân bất nam bất nữ, sơn son đầy mặt, âm dương quái khí nói ra.
“Nhị ca, ngươi động thủ hay
là để ta? Tên này hình như cũng có cảnh giới Giả Đan, không thể sơ
suất.” Một âm thanh thô ráp khác phát ra từ một tên nam tử Ma nhân béo
lùn.
So với hai nhóm ma nhân lúc trước mà Liễu Minh đã gặp qua
thì có chút khác nhau, phục sức của hai gã Ma nhân này là cùng một loại, tuy không biết Ma nhân có tông môn hay không, nhưng chắc là cũng xuất
phát từ chung một thế lực.
“Ta và ngươi cùng lên, tốc chiến tốc
thắng, miễn cho đêm dài lắm mộng. Nếu như trước khi Mặc lão đến mà có
thể giết chết hắn thì theo quy củ trong tộc, bảo vật trên người tiểu tử
này chính là của hai ta.” Ma nhân bất nam bất
nữ âm hiểm cười.
Nói xong, thân hình của hai người không hẹn mà cùng nhoáng lên một cái, hóa thành hai bóng đen, kích xạ về phía Liễu Minh.
Liễu Minh nhìn về hai bóng đen đang ầm ầm lao tới thì không nói lời nào, một cánh tay giơ lên, một viên châu màu vàng nhạt bắn ra, quay tròn trong
không trung sau đó lơ lửng trên đó.
Hư không lập tức sáng ngời,
từng mảnh quang hà hoàng sắc lập lòe không ngừng, hoàng quang bắn ra bốn phía, chiếu rọi toàn bộ những trụ thủy tinh xung quanh.
Một ngón tay của Liễu Minh duỗi ra, khẽ điểm về phía viên châu trong hư không.
Viên châu màu vàng liền rung lên, phát ra một tràng âm thanh hùng hậu, quay
một vòng rồi trong giây lát biến thành một hư ảnh tòa tiểu sơn màu vàng
đất cao hơn trăm trượng, rơi về phía hai gã Ma nhân.
Chỉ nghe
trong hư không không ngừng vang lên âm thanh ù ù trầm thấp, mà hai bên
vách tường thủy tinh của cung điện cũng không ngừng bong ra từng mảng
thủy tinh.
Hai gã Ma nhân thấy tình thế không ổn, ma khí toàn thân cuốn ra, muốn tránh sang một bên.
Nhưng điều khiến cho bọn chúng không ngờ đến là Sơn Hà Châu biến thành ngọn
núi, phát ra quang hà hoàng sắc thì lại phảng phất có tác dụng giam cầm, khiến cho thân hình của hai người trong hư không, di chuyển vô cùng
chậm chạp.
“không tốt!”
Ma nhân thấp lùn thất kinh, mắt
thấy vô pháp tránh đi thì vội vàng giương tay áo lên, một đạo lam quang
lóe lên, hóa thành một khối cự thuẫn lam sắc chắn trên đỉnh đầu, đồng
thời ma khí toàn thân của hắn không hề giữ lại mà tuôn ra, ngưng kết
thành một vách tường. Sau khi làm xong hết thảy thì hắn vẫn có chút lo
lắng, vội vàng lấy ra một nắm hắc sa ném vào hư không.
Chắc trong lòng hắn cũng biết rõ là nếu không dốc toàn bộ thủ đoạn ra thì căn bản
không thể chịu đựng được một kích của pháp bảo này.
Âm thanh bạo
liệt liên tiếp vang lên, mảnh hắc sa này căn bản không có chút hiệu quả, bị tiểu sơn màu vàng đè xuống, thậm chí tốc độ hạ xuống của nó cũng
không có chậm lại chút nào.
So với tiểu đệ của mình thì đầu óc của Ma nhân âm dương quái khí kia vẫn tỉnh táo hơn nhiều, chỉ thấy hắn hư không một trảo.
“Thử lạp” một tiếng, một khe không gian lập tức hiện ra, hắn liền nhanh chóng chui vào trong đó.
“Ầm!”
Mặt đất toàn bộ cung điện cũng rung động không ngừng, thậm chí đỉnh của
cung điện này có có dấu hiệu sụp xuống, mà những cột thủy tinh hai bên
kia cũng hiện ra từng vết nứt.
Ma nhân béo lùn tế ra thuẫn bài và ma tường, căn bản giống như một tờ giấy, lập tức bị nghiền nát, khí tức trong sát na tiểu sơn rơi xuống cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Nếu như không có điều bất ngờ xảy ra thì hắn chắc hẳn đã biến thành một đống thịt nát, thần hồn đều diệt.
“Ngươi, này…”
Bên ngoài mười trượng liền hiện lên một hồi ba động, một đạo hắc ảnh lăng
không hiện ra, đúng là Ma nhân bất nam bất nữ đã tránh thoát một kiếp.
Chỉ là, giờ phút này, vẻ “Vũ mị” trên mặt đã thay bằng sự sợ hãi, nhìn
thoáng Liễu Minh một cái, rồi không nói hai lời, hắc khí tuôn ra cuốn
lấy thân thể hắn, phá không chạy đi.
Mà Liễu Minh lúc này thì vô cùng mừng rỡ, uy năng của Sơn Hà Châu to lớn như vậy, đến ngay cả hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
Một tay khẽ vẫy, hào quang của tiểu sơn sáng lên, sau đó lại biến ảo thành một viên châu màu vàng, bay vào trong tay hắn.
Trên mặt đất ngoại trừ một cái hố to ra thì cũng chỉ còn lại một bãi huyết thủy màu đen, vòng tay trữ vật mà thôi.
Liễu Minh thu lại thủ trạc trên mặt đất, sau đó liền bay lên, đuổi sát lấy tên Ma nhân kia.
Kết quả vừa bay không được bao xa thì nhìn thấy cách đó không xa một màn không thể tưởng tượng được.
Cuối hành lang, Ma nhân âm dương quái khí kia, mặt mũi vô cùng hoảng sợ đang quỳ trên mặt đất, mà trước mặt hắn là một đoàn ma vụ lục sắc, trong
sương mù mơ hồ có thể thấy được một đạo nhân ảnh mờ ảo.
“Mặc lão đại, tên Nhân tộc kia quá mạnh mẽ, tôn chủ cũng đã từng nói nếu gặp phải cường địch không thể liều mạng, ta mới…”
“Hừ, hai người các ngươi muốn chia ra hành động, cho là ta không biết trong lòng các ngươi đang nghĩ gì ư?”
Chỉ nghe thấy mấy câu đối thoại lạnh lùng, một tay của lục ảnh cuốn lên,
một đám sương mù liền bao lấy Ma nhân âm dương quái khí kia.
“Mặc lão đại, không… Đừng…Ah!”
Sau một tiếng hét thảm vang lên, ma khí lục sắc liền “Phanh” một tiếng nổ tung, hóa thành ma diễm cuồn cuộn rồi tiêu tán đi.
“Tiểu tử Nhân tộc, nghe nói ngươi có một kiện bảo vật không tệ, có thể cho ta mượn một lát được không?” Sau khi lục ảnh cười ha ha một tiếng, không
nhanh không chậm mà phiêu phù về phía Liễu Minh.