Bóng người trong lúc tận lực che giấu hành tung vẫn chăm chú theo dõi
tràng chiến đấu thảm liệt đang diễn ra gần đó. Một lát sau, ánh mắt của y dần chuyển hướng về phía Tinh Sa Thạch đang nằm chõng chơ giữa đống
loạn thạch. Thân hình của nhân vật thần bí cũng theo đó từ từ trở nên
ngưng thực. Không ngờ lại chính là Liễu Minh.
“Là người của Bắc
Đẩu Các và Thiên Cung… Còn có một khối Tinh Sa Thạch lớn như vậy, nếu
tinh luyện toàn bộ hẳn có thể thu được ba túi đầy ắp Tinh Hà Sa…”
Sau một hồi tính toán thật nhanh, ánh mắt của hắn lại xuất hiện quang mang
chớp động, thân hình cũng theo đó trở lại như ẩn như hiện.
Trong
vòng chiến lúc này, thanh niên họ Từ của Bắc Đẩu Các lấy một địch ba,
tuy chiếm được thượng phong thế nhưng cũng bị ba vị tu sĩ của Thiên Cung gắt gao cuốn lấy khiến y không có cách nào rời đi trong khoảng thời
gian ngắn.
Lúc này, thanh niên họ Từ có chút lo lắng quan sát
chung quanh rồi lập tức cắn răng, há miệng phun ra một ngụm máu hóa
thành một mảnh huyết vụ sáp nhập vào hai thanh loan câu đang cầm trên
tay.
Cặp hung khí này lập tức đại phóng tinh quanh, rời tay bay
ra, sau khi quay tít một vòng bỗng biến thành hai vật thể trong suốt như thân sứa, hơn nữa còn không ngừng phóng xuất từng điểm tinh quang. Theo đà biến đổi thần tốc của pháp quyết trên tay thanh niên họ Từ, đôi loan câu bắt đầu xoay tròn xung quanh ba người Thiên Cung, kéo theo tinh
quang đầy trời giống như sông rộng thác dài đổ xuống, vây lấy đối phương vào giữa.
“Ha ha, Nghiêu huynh, Tinh Sa Thạch này nên nhường tại hạ thu lấy thì hơn…” Thanh niên họ Từ vừa ra vẻ cười cợt, vừa phóng
mình chạy như bay về phía loạn thạch chồng chất.
“Mau cản hắn lại!” Nam tử trung niên của Thiên Cung thấy vậy liền hét lớn.
Ba gã tu sĩ còn lại trong nhóm thấy vậy không khỏi khẩn trương, cật lực
muốn ngăn cản đà tiến của đối phương, bất quá ba người Ngân Sắt tự nhiên sẽ không để bọn họ được như mong muốn, bèn sớm đề cao tốc độ tấn công
gấp nhiều lần.
Chính vào lúc không ai ngờ tới, dị biến lại thình lình nảy sinh!
Nương theo tiếng rít chói tai, một quả cầu bằng đất màu vàng bỗng nhiên nổi
lên ở phía xa sau đó hóa thành một đạo lưu tinh mang theo khí thế núi
thở biển gầm xông đến sau lưng thanh niên họ Từ trong chớp mắt. Quả cầu
màu vàng đất này vừa động đã mang theo ý cảnh như bôn lôi thiểm điện,
còn chưa chạm vào cơ thể của vị tu sĩ Bắc Đẩu Các đã khiến y đón nhận
một luồng uy áp tuyệt đại cùng với một mảnh hào quang hoàng sắc quét
ngang mà đến.
Thanh niên họ từ thấy vậy lập tức cả kinh, bèn mặc
kệ Tinh Sa Thạch ở ngay trước mắt, hung hăng dậm chân một cái, phóng
thẳng lên trời, suýt soát tránh được một kích hiểm độc vừa rồi.
“Là kẻ nào, mau lăn ra đây cho ta?” Thanh niên họ từ tức giận hét lớn một tiếng.
Thế nhưng quả cầu kia dường như không thèm để ý, vẫn tiếp tục phát ra một
đạo quang mang quấn lấy Tinh Sa Thạch sau đó hóa thành một tia sáng màu
vàng nâu lao nhanh về phía xa. Biến cố liên tiếp nảy sinh trong chớp
mắt, khiến cho nhân thủ hai bên vẫn còn há mồm trợn mắt vì ngạc nhiên,
đến lúc này mới có người khôi phục phản ứng nên có.
“Mau đuổi theo!”
Sắc mặt thanh niên họ Từ đã trở nên cực kỳ khó coi, chỉ thấy tay y khẽ vẫy, tinh quang vây khốn ba người Thiên Cung đã lập tức tản ra, lần nữa hóa
thành hai thanh loan câu bay về nâng đỡ thân thể của y cấp tốc đuổi
theo.
Ba người Ngân Sắt thấy vậy cũng không chút do dự thu hồi công kích, gấp rút theo sát sau lưng người dẫn đội của mình.
“Chúng ta cũng đuổi theo xem sao!” Sáu người thuộc nhóm Thiên Cung phản ứng có chút chậm hơn thế nhưng vãn kịp tỉnh ngộ đuối sát phía sau.
Bên
trong độn quang vàng đất, Liễu Minh vừa quay đầu đã nhìn thấy nhân thủ
hai bên đuổi sát phía sau liền không khỏi nhíu mày. Sơn Hà Châu tuy mang năng lực công kích uy mãnh có thể dễ dàng nghiền nát tu sĩ Chân Đan
bình thường thế nhưng tốc độ phi hành lại không phải ưu thế nổi trội của nó.
Sau một thoáng trầm ngâm, hắn mới đánh ra một đạo pháp
quyết, thu hồi Sơn Hà Châu đồng thời tế xuất một đạo kiếm quang tử sắc
nâng đỡ thân thể, tiếp tục phá không lao đi, chỉ có điều tốc độ phi hành so với trước đã đề cao không ít.
Thanh niên họ Từ cưỡi trên một
đạo tinh quang, là người chạy đến sớm nhất, khi nhìn thấy bóng người
phía trước đột nhiên triệu hồi một đạo kiếm quang, thần sắc liền hiện
lên vẻ kinh ngạc.
“Kiếm tu!”
Trong tất cả tu sĩ, kiếm tu
sỡ hữu bí thuật ngự kiếm mặc nhiên được công nhận là những người có tốc
độ phi hành nhanh nhất. Thanh niên họ Từ thấy vậy, không chút chậm trễ
há miệng phun ra một đạo ánh sáng đen kịt, kích bắn về phía bóng người
phía trước. Nào ngờ, kiếm quang tím biếc của đối phương lại thình lình
trở nên mơ hồi tiếp đó biến thành bốn vệt sáng tử sắc giống nhau như
đúc, hướng ra bốn phương tám hướng mà bỏ chạy.
“Thuật phân thân!”
Thanh niên họ Từ bị nhân vật bí ẩn kia dẫn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác,
nhưng vẫn tỉnh tảo thả ra thần thức quan sát một phen. Chỉ là bốn đạo
độn quang đang rời đi kia không ngờ lại tỏa ra khí tức giống nhau như
đúc, trong lúc nhất thời đã không thể phân biệt đâu mới là bản thể thật
sự của đối phương. Y chỉ do dự trong chốc lát, bốn đạo kiếm quang đã
biến thành bốn điểm sáng li ti biến mất tại phía chân trời xa xa. Sau
vài nhịp hô hấp, những thành viên còn lại của Bắc Đẩu Các và nhóm tu sĩ
của Thiên Cung cũng đã đuổi kịp đến nơi, đạo đạo độn quang lập tức dừng
lại bên cạnh thanh niên họ Từ.
“Bọ ngựa bắt ve ai ngờ còn có
hoàng tước ở phía sau, Từ huynh, không ngờ ngươi cũng có lúc tính toán
thất bại.” Nam tử trung niên của Thiên Cung nhìn thoáng qua phía trước,
phát hiện không cách nào đuổi kịp bóng người mờ nhạt đang dần biến bèn
quay đầu gườm gườm thanh niên họ Từ đồng thời lên tiếng mỉa mai không
chút khách khí.
Thanh niên họ Từ nghe vậy không khỏi nổi giận, bỗng nhiên xoay người lại.
Người đàn ông trung niên không hề có chút lo sợ, sáu người bọn họ tuy không
thể giành được thế thượng phong khi đối chiến với Bắc Đẩu Các, thế nhưng để bảo vệ tính mạng thì vẫn thừa sức.
“Nếu như Từ huynh vẫn còn
muốn đánh, tại hạ xin được phụng bồi, bằng không chúng ta cũng không
muốn lãng phí thêm thời gian ở đây, đi!” Nam tử trung niên hừ lạnh một
tiếng rồi hóa thành một đạo độn quang trắng đen phá không mà đi. Năm tên tu sĩ Thiên Cung thấy vậy, cũng vội vã bám sát theo sau.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Thanh niên họ Từ sau một thoáng mặt nặng mày nhẹ mới chậm rãi lên tiếng.
Ba người Lữ Mông, Ngân Sắt liếc nhìn nhau, cũng không có gì dị nghị.
Cùng lúc đó, Liễu Minh vừa đứng trên Khổ Luân Kiếm đã vượt khỏi khoảng cách
ngàn dặm, vừa mừng rỡ ngắm nghía Tinh Sa Thạch trong tay, sau khi đánh
giá vài lần mới cất vào trong túi.
Nương theo một hồi “Leng keng” không
dứt, Khổ Luân Kiếm bỗng nhiên hiện ra một mảnh điện quang tím biếc khiến cho độn tốc thình lình bạo tăng.
…
Thời gian mấy tháng
trôi qua nhanh chóng, dựa theo lệ cũ lúc trước, thời gian đến khi kết
túc hành trình tại phế tích lần này đã không còn bao nhiêu. Trong phế
tích, các thế lực vốn đang tầm bảo một cách điên cuồng cũng bắt đầu tập
hợp về nơi ước định lúc trước, chờ đợi môn phái mở ra pháp trận truyền
tống nối liền hai giới.
Lúc này tại một sa mạc hoang vu, nơi tập
kết của Thái Thanh Môn, tổng cộng bảy người đang nhao nhao tụ tập: có
thể kể ra Cầu Long Tử, La Thiên Thành, tỷ muội Âu Dương Thiến, Long Nhan Phỉ cùng hai gã đệ tử khác của Thái Thanh Môn.
Thời gian phế
tích đóng lại tính đến hôm nay thì chỉ còn lại không đến một ngày mà
thôi. Giờ phút này, sắc mặt mọi người đều có chút trầm trọng. Điều này
cũng khó trách, ban đầu tiến vào phế tích Thượng giới có tổng cộng hai
mươi hai người. Ngoại trừ ba gã đệ tử gia tộc khác đến nay còn chưa quay lại cùng với Kim Thiên Tứ sớm bị truyền tống ra ngoài, đáng lí phải còn mười tám người thế nhưng hôm nay chỉ còn lại rải rác bảy người bọn họ,
có thể xem như tổn thất thảm trọng.
“Thời gian còn thừa cũng không bao nhiêu, xem ra chỉ còn chúng ta sống sót trở về.” La Thiên Thành lắc đầu, thản nhiên nói.
Cầu Long Tử nghe vậy chỉ mang vẻ mặt bình thản, lẳng lặng ngắm nhìn chân trời phía xa, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tỷ muội Âu Dương Thiến nghe vậy bèn liếc nhìn nhau.
“Lúc trước vốn nhờ Liễu huynh bảo vệ chúng ta, nào ngờ chúng ta thì vô sợ mà Liễu huynh lai…” Âu Dương Cầm cười khổ một tiếng rồi khẽ nhích môi
truyền âm nói chuyện với Âu Dương Thiến.
“Thế sự vô thường, phế
tích Thượng giới vốn là nơi cửu tử nhất sinh, bất luận kẻ nào nếu không
cẩn thận đều có khả năng vẫn lạc.” Âu Dương Thiến thoạt nhìn tựa hồ tỉnh táo hơn, nghe vậy bèn truyền âm trả lời.
Tại một cồn cát cách
hai nàng không xa, Long Nhan Phỉ thân vận trang phục tím biếc đang
khoanh chân ngồi yên. Hơi thở của nàng có chút hỗn loạn giống như thương thế còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Chính vào lúc này, Cầu Long Tử đang ngắm nhìn chân trời xa xăm thình lình khẽ động thân hình, quay đầu nhìn về phía sau. Chỉ thấy trên bầu trời xa xa bỗng nhiên xuất hiện một điểm sáng màu tím. Theo tiếng xé gió truyền đến càng lúc càng gần,
quang điểm này dần dần trở nên rõ ràng, một đạo kiếm quang tím biếc đang chạy nhanh về phía này. Cầu Long Tử thấy vậy, ánh mắt không khỏi sáng
lên vài phần. Mấy người còn lại nghe được động tĩnh cũng nhao nhao quay
đầu nhìn lại, lập tức mỗi người lại bày ra một vẻ mặt khác nhau.
Vẻn vẹn hai ba nhịp thở trôi qua, kiếm quang đã đến sát bên cạnh, hào quang vừa thu vào đã lộ ra một thanh niên áo xanh mỉm cười hòa ái. Không phải Liễu Minh thì còn ai nữa?
“Liễu sư đệ!”
“Liễu huynh!”
Sự xuất hiện của Liễu Minh đã mang lại cho bảy người bên dưới một hồi ngạc nhiên không nhỏ. Cũng khó tách, không bao lâu sau khi tiến vào địa
phương này, hắn đã liên tục thoát ly đội nhóm, khiến cho mọi tin tức về
hắn đều bị cắt đứt. Tuy nói Liễu Minh sở hữu thực lực cường hãn đã liên
tục tạo nên kỳ tích từ khi tiến vào Thái Thanh Môn thế nhưng theo thời
gian trôi qua, hoàn cảnh phế tích ngày càng trở nên nguy hiểm, từng
người lần lượt ngã xuống khiến cho kẻ lạc quan nhất là Cầu Long Tử cũng
cho rằng Liễu Minh nhiều khả năng đã vùi thây ở đây.
“Cầu sư huynh, Long sử tỷ, đã lâu không gặp.” Liễu Minh thấy vậy liền cười nhẹ rồi ôm quyền nhìn quanh một vòng.
“Liễu sư đệ, thật không ngờ ngươi vẫn còn sống, mau nói xem nửa năm qua ngươi rốt cuộc đã phiêu bạt những đâu?” Cầu Long Tử sải bước đi đến trước
người Liễu Minh, sau khi vỗ mạnh một cái liền ha ha cười nói.
Âu
Dương tỷ muội và Long Nhan Phỉ giờ phút này cũng ào ào đi tới, ai nấy
đều lộ ra vẻ vui mừng chỉ là ánh mắt của họ cũng đồng dạng tràn ngập vẻ
tò mò. La Thiên Thành và hai gã đệ tử khác thấy vậy chỉ đứng yên nhìn
lại, cũng không mở miệng nói thêm điều gì.
“Việc này nói ra rất
dài dòng, ngày đó cùng Kim sư huynh trợ giúp Thiên Công Tông đoạt bảo
đột nhiên lại bị tu sĩ yêu tộc không ngừng đuổi giết… Sau đó bởi vì thời gian trì hoãn, lại không thể tìm thấy chư vị, ta đành phải đơn thân du
đãng bốn phía…” Liễu Minh đối với sự quan tâm của mọi người, không khỏi
cảm thấy xúc động, lập tức đem kinh nghiệm nửa năm vừa qua nói qua một
chút. Nhiều chi tiết không tiện nói ra đều bị hắn hữu ý vô ý lờ đi không thương tiếc.
“Tốt, mặc kệ như thế nào, có thể còn sống trở về là tốt rồi!” Cầu Long Tử nghe xong liền thở dài một hơi.
Mọi người xung quanh nghe vậy, trong lòng đều cảm khái không thôi. Tiến vào phế tích Thượng giới đến nay, bọn họ ai chưa trải qua cửu hiểm nhất an, sanh ly tử biệt, cũng tận mắt nhìn thấy vô số tu sĩ thực lực cường hãn
vùi thây trong chớp mắt.
“Cầu sư huynh, chỉ có những đồng môn này trở về sao? Chẳng lẽ những người khác đã…” Liễu Minh đảo mắt nhìn quanh một vòng sau đó nhướng mày thắc mắc.