Khoa vật lý trường đại học Teito có lịch sử lâu đời. Ngay khoảnh khắc bước chân vào tòa nhà, Koshiba Shingo đã thấy không khí có mùi rất khác. Tất nhiên, đó không phải là mùi của nấm mốc và bụi bặm. Cậu thấy thoang thoảng một thứ mùi rất riêng làm người ta nghĩ đến những bảo tàng hay nhà trưng bày mỹ thuật cổ. Nhưng cũng có thể chính những bức tường với nền nhà nhuốm màu năm tháng và cả những trầy xước hay vết bẩn vừa phải nơi trần nhà khiến cậu có cảm giác ấy.
Có hai sinh viên đang đi bộ từ phía ngược lại. Cả hai nom đều hơn tuổi Shingo. Họ đang trao đổi điều gì đó vô cùng nghiêm túc. Khi đi lướt qua Shingo, họ không hề để ý đến cậu. Họ đang thảo luận về nội dung nghiên cứu chuyên sâu chăng?Shingo tưởng tượng. Ở nơi này, trông ai cũng ra dáng nhà khoa học đàn anh đàn chị xuất sắc.
Leo lên cầu thang rồi đi bộ dọc hành lang. Cuối cùng cậu cũng tìm thấy cánh cửa căn phòng mình muốn đến. Tấm biển đề "Phòng nghiên cứu số 13". Trên cửa có gắn tấm bảng cho biết người trong phòng đang ở đâu. Theo đó thì nhân vật cậu muốn gặp có vẻ đang ở trong phòng.
Shingo hít sâu một hơi rồi mở cửa. Thứ đầu tiên lọt vào mắt cậu là chiếc bàn thao tác. Phía bên kia chiếc bàn có hai người. Người mặc áo khoác màu trắng đang quay mặt về phía bàn làm việc. Bên cạnh là một thanh niên có vẻ là sinh viên. Từ chỗ Shingo không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ.
"Xin lỗi..." Cậu ngại ngần lên tiếng.
Người thanh niên dáng sinh viên nhìn về phía Shingo. Nhưng người mặc áo trắng chỉ khẽ giơ một tay lên.
"Đọi tôi một chút. Phải theo thứ tự." Giọng nói trầm và rõ ràng, vọng đến tai Shingo nghe thật thân thương.
Cậu vào phòng rồi đóng cửa lại. Shingo đứng yên đó nghe họ trao đổi. Có vẻ người thanh niên đang bị nhắc nhở.
"Nói gì thì nói, từ giờ hãy cẩn thận tránh những lỗi như thế này. Phép tính có đơn giản đến đâu cũng nhất định phải tự mình làm thử và xác nhận kết quả. Đừng để mình bị quay như chong chóng bởi kết quả của người khác." Người mặc áo trắng nghiêm khắc nói.
"Em hiểu rồi ạ," người thanh niên rụt cổ đáp và rồi khỏi phòng với vẻ chán nản.
"Dạ thưa..." Nhìn người đó đi khuất rồi Shingo mới quay về phía người mặc áo trắng và cất lời.
"Cậu là người thứ năm," người khoác áo trắng xòe bàn tay. "Tôi cũng đã nói với những bạn khác rồi, hạn nộp báo cáo không thể thay đổi. Tôi đã báo trước từ buổi học đầu tiên."
"Báo cáo ạ?" Shingo gãi đầu. "À... chuyện đó..."
"Không phải sao?"
Người khoác áo trắng liền xoay ghê lại và nhìn về phía cậu. Ngay lập tức, khuôn mặt nghiêm khắc liền giãn ra như thể bất ngờ. "Ô...!"
"Thầy Yukawa, lâu rồi không gặp thầy ạ." Shingo toét miệng cười, cúi đầu chào.
"Em... có phải là..." Người mặc áo trắng - Yukawa chỉ ngón trỏ về phía cậu. "Koshiba. Đúng rồi, Koshiba Shingo!"
"Vâng ạ!" Cậu hồ hởi đáp lại. Thật vui vì không chỉ họ mà tên cậu cũng được nhớ.
"Lâu thật đấy nhỉ. Sao em lại tới đây? A! Không lẽ..."
"Vâng," Shingo gật đầu.
"Thật may là em đã thi đỗ. Khoa kỹ thuật, chuyên ngành kỹ thuật cơ khí ạ."
"Thế à," đôi mắt Yukawa mở to phía sau cặp kính. "Tốt quá. Chúc mừng nhé."
Yukawa đứng dậy, vừa tiến lại gần cậu vừa chìa bàn tay ra. Shingo quệt lòng bàn tay đầy mồ hôi vào quần jean rồi nắm lấy bàn tay ấy.
"Từ dạo đó chắc cũng được một năm rồi nhỉ," Yukawa hỏi.
"Vâng. Vào giữa kỳ nghỉ xuân của cấp ba nên cũng được hơn một năm rồi ạ. Em xin lỗi, lẽ ra em phải giữ liên lạc với thầy mới phải."
"Đừng bận tâm. Chắc em cũng bận tối mắt vì ôn thi đúng không. Mà tình hình sau đó thế nào? Có ai muốn vào câu lạc bộ không?"
"Có hai người. Hình như năm nay cũng có thêm một học sinh lớp 10 nữa ạ."
"Thế thì tốt. Trước mắt tránh được nguy cơ giải thể câu lạc bộ rồi."
"Vâng, may quá ạ. Tất cả là nhờ có thầy Yukawa đấy ạ."
"Tôi có làm gì đáng kể đâu. Đó là thành quả nỗ lực của em." Yukawa khẽ xua tay rồi quay sang bồn rửa tay. "Em có thời gian chứ? Để tôi pha cà phê. Mà thôi, hay ta ra căng tin đi. Thực ra thì tôi còn chưa ăn trưa."
"Tiếc quá, em phải đi làm thêm bây giờ. Em làm ở một nhà hàng gia đình."
"Làm thêm? Từ buổi trưa à?"
"Bình thường em làm vào buổi tối, nhưng hôm nay là thứ Bảy nên em làm thêm."
"Thế à," Yukawa khẽ gật đầu. "Đúng là em vất vả thật đấy."
"Dạ không, em thấy bình thường. Chắc dạo trước em cũng kể rồi, ở nhà em chị gái em mới là trụ cột."
"Chị gái... đúng vậy thật."
"Hôm khác em lại tới có được không ạ?"
"Tất nhiên rồi. Tôi rất hoan nghênh. Lần tới thong thả nói chuyện nhé."
"Lúc nào không phải làm thêm thì em sẽ tới ạ."
"Ừ. Thế cũng được. Số điện thoại di động không thay đổi đâu nhỉ."
"Vẫn như cũ ạ. Thôi, em xin phép. Đã quấy rầy thầy rồi ạ." Shingo cúi chào rồi bước ra cửa.
"Koshiba!"
Vừa quay lưng thì Yukawa gọi, Shingo dừng chân, quay đầu lại.
"Chào mừng đến trường đại học Teito." Yukawa nói. "Cố gắng nhé."
"Vâng," Shingo dõng dạc đáp.
Bước ra khỏi tòa nhà của Khoa vật lý, Shingo thở phào. Cậu thấy trong người hơi nóng, vẫn còn chút cảm giác căng thẳng. Cậu quá phấn khích vì lâu ngày mới được trò chuyện với ân nhân.
Vị phó giáo sư Khoa vật lý ấy thuộc thê hệ đàn anh của Shingo ở trường cấp ba. Tuy nói là đàn anh nhưng cách nhau hơn hai mươi tuổi nên phải gọi là "đàn anh lớn".
Họ quen nhau nhờ một lá thư của Shingo. Thời gian ấy, cậu đang sốt ruột khi học kỳ thứ ba của lớp 11 sắp kết thúc, vì một lý do duy nhất: câu lạc bộ cậu tham gia sẽ chỉ còn lại một mình cậu sau khi lứa học sinh khối 12 tốt nghiệp.
Câu lạc bộ ấy có tên Hội nghiên cứu vật lý. Đó là nơi tập hợp những học sinh say mê khoa học, háo hức với đủ loại thí nghiệm vật lý, nhưng mấy năm gần đây hầu như không có thành viên mới.
Sang tháng Tư sẽ có học sinh mới nhập học. Shingo nghĩ bụng biết đâu sẽ có người muốn vào câu lạc bộ nếu trình diễn được thứ gì đó hấp dẫn cho họ xem. Nhưng cậu chẳng có ý tưởng nào hay ho. Không, dù có ý tưởng thì cũng chẳng có kinh phí. Shingo thử trao đổi với giáo viên cố vấn nhưng vị ấy chỉ biết cau mày suy nghĩ chứ hoàn toàn không trông mong được gì.
Sau nhiều trăn trở, cậu nghĩ ra cách tìm kiếm sự giúp đỡ của các OB. Shingo quyết định tìm thử trong danh bạ một nhân vật có thể sẽ chịu giúp sức. Có điều, chỉ dựa vào tên và chức danh thì đâu thể biết ai sẽ là người sẵn lòng giúp đỡ. Cuối cùng, cậu gửi thư cầu cứu tới tất cả những OB mình có địa chỉ liên lạc.
Nhưng mãi không có phản hồi tích cực nào. Không chỉ thế, nhiều lá thư còn bị hoàn trả vì địa chỉ không rõ ràng. Quyển danh bạ cũ hóa ra chẳng được tích sự gì.
Khi cậu chuẩn bị bỏ cuộc thì một bức thư điện tử được gửi tới địa chỉ cậu ghi trong những lá thư. Nhìn tên miền của email người gửi, Shingo bất giác mở to mắt. Địa chỉ đó là của đại học Teito.
Người gửi bức thư điện tử ấy là nhà khoa học Yukawa. Đọc nội dung thư, cậu có cảm giác như vừa tìm được một tia sáng trong bóng tối. Thư viết: "Tôi có thể giúp Hội nghiên cứu vật lý của em không bị giải thể."
Một ngày không lâu trước khi bước sang tháng Ba, Yukawa đến trường trung học. Đó là một người trầm tính nhưng cơ thể rắn chắc và toàn thân toát lên sự trẻ trung. Hỏi ra mới biết người ấy từng tham gia câu lạc bộ cầu lông suốt thời trung học. Không hiểu sao Shingo lại tưởng tượng người đó sẽ nhiều tuổi hơn, thậm chí không liên quan gì tới thể thao nên cậu đã rất ngạc nhiên khi gặp.
Yukawa đã chuẩn