Nghe thấy tiếng chuông báo cuộc gọi đến, Yurina vội vàng lấy chiếc điện thoại thông minh ra khỏi túi. Nhưng cái tên hiển thị trên màn hình lại là của người bạn thân ở trường. Nhưng dù sao cũng phải nghe máy đã. Cô bé trả lời mấy câu hỏi và tiện buôn thêm chút chuyện phiếm. Vừa nói cô vừa cố gắng không để bạn nghĩ mình có gì bất ổn, sau đó kết thúc bằng giọng vui vẻ và hẹn gặp lại bạn vào ngày mai.
Yurina thở dài nhìn điện thoại.
Đã bảo là sẽ gọi cho mình, thế mà...
Koshiba liên lạc với cô bé lần cuối cùng sau khi biến mất được khoảng mười ngày, bằng điện thoại công cộng. Cậu hỏi xem có chuyện gì bất thường hay không.
"Cảnh sát đã đến công ty. Em cũng bị mời ra nhà hàng gia đình để hỏi han về anh Koshiba."
"Rồi sao nữa?"
"Em nói mình không biết gì cả. Chỉ thế thôi."
"Vậy à. Cảm ơn em."
Giọng điệu nặng nề của Shingo khiến cô có cảm giác cậu sắp dập máy đến nơi. Yurina vội vàng hỏi:
"Này, anh sẽ làm thật à?"
"Thật." Cậu đáp sau một thoáng im lặng. "Anh sống chỉ vì vậy thôi."
Cô bé giật mình.
"Chỉ vì vậy... tức là anh định chết sau khi xong việc? Không có chuyện ấy đâu đúng không? Trước anh vẫn nói sẽ tự thú mà?"
"Anh... không biết nữa."
"Em không đồng ý việc đó đâu. Anh đừng nói như vậy."
"Anh gọi lại sau nhé." Cậu nói và ngắt máy.
Mỗi lần nhớ lại cuộc đối thoại đó, Yurina lại thấy ngực mình nhói lên. Không hiểu lúc này cậu đang ra sao.
Yurina cất từng bước nặng nề về nhà. Lúc đi ngang qua cổng công ty Cơ khí Kurasaka, cô bé thấy có bóng người phía trước. Có hai người. Một nam và một nữ. Cô bé biết khuôn mặt của người đàn ông đeo kính nhưng không thể nhớ từng gặp ở đâu. Nhưng người phụ nữ trẻ mặc bộ vest thì có lẽ cô bé chưa gặp bao giờ.
Dường như họ đang chờ Yurina nên khẽ gật đầu chào. Yurina đứng lại.
Hai người đó lại gần. Người phụ nữ vừa mỉm cười vừa lấy thứ gì đó trong túi xách.
"Em là Kurasaka Yurina đúng không?"
Khoảnh khắc nhận ra đó là huy hiệu của cảnh sát, cảm giác căng thẳng liền ập tới. Toàn thân cô bé cứng đờ, để nói "vâng" cũng phải hết sức nỗ lực.
"Có thể phiền em một chút được không? Chị có chuyện cần hỏi."
"Chuyện... gì thế ạ?"
"Rất nhiều, nhưng nói ngắn gọn thì là về Koshiba."
Yurina cúi gằm xuống, lắc đầu. "Em chẳng biết gì cả."
"Có thật thế không?" Người đàn ông lên tiếng. "Tôi không nghĩ vậy đâu."
Yurina ngẩng mặt lên. Anh mắt họ giao nhau.
"Lâu rồi không gặp," người đó cười và nói.
Nhớ rồi. Đây là người đã đến gặp Koshiba vào mùa hè năm ngoái.
Là thầy Yukawa...
Cô bé cũng thấy ngạc nhiên, không hiểu sao khi nãy mình không nhớ ra ngay. Không biết bao nhiêu lần Yurina đã nghe Shingo kể về thầy Yukawa mà cậu rất kính trọng.
"Chắc chắn chỉ có em mới biết chuyện về Koshiba." Thầy Yukawa nói. "Tôi mong em sẽ nói ra những điều mình biết, nếu em không muốn cậu ấy phạm tội. Người có thể cứu Koshiba chỉ có thể là em thôi. Tôi nói đúng chứ?"
Yurina nín thở. Những người này đã nhìn thấu tất cả ư?
"Em biết Nagaoka Osamu phải không? Và chính em đã cho người ấy biết kế hoạch của Koshiba."
Thôi đúng rồi. Vậy là tất cả đã bại lộ.
"Yurina à," nữ cảnh sát nói một cách dịu dàng. "Cảnh sát đang truy đuổi Koshiba rồi. Chúng tôi cũng đại khái đoán được cậu ấy dự định thực hiện hành vi phạm tội ở đâu. Vì thế, chắc chắn kế hoạch của cậu ấy sẽ thất bại. Nhưng cứ thế này thì cậu ấy sẽ trở thành tội phạm. Để ngăn cản điều đó, phải khiến cho chính cậu ấy từ bỏ kế hoạch. Xin hãy nói ra mọi điều em biết. Biết đâu nhờ thế chúng ta có thể giúp Shingo từ bỏ ý định. Hay em muốn để cậu ấy trở thành tội phạm? Muốn cậu ấy vào tù?"
Yurina lắc đầu. Chính vì không muốn điều đó xảy ra nên mình mới kể cho Nagaoka.
Có gì đó vỡ òa. Yurina không sao ngăn được nước mắt tuôn rơi.
"Được rồi," Yukawa gật đầu. "Chúng ta đến chỗ nào đó ấm áp hơn nhé."
Họ bảo cô bé ngồi vào chiếc ô tô đỗ ở bên cạnh. Vừa ngồi xuống ghế sau, Yurina liền lấy khăn tay ra.
Mọi chuyện bắt đầu từ đêm hôm đó.
Biết Shingo vẫn luyện gia công cơ khí đến tối muộn, Yurina bèn mang đồ ăn đến "tiếp tế". Cô bé không thấy bóng dáng cậu ở xưởng mọi khi, song bên trong xưởng nhỏ hiếm khi dùng đến lại thấp thoáng ánh đèn.
Nhìn vào bên trong, Yurina thấy Shingo ở đó. Cậu đang làm thao tác gì đấy trước một thiết bị cô bé chưa từng nhìn thấy.
Yurina chỉ vừa kịp tự hỏi "cái gì thế nhỉ" thì chuyện đó xảy ra.
Một tiếng nổ dữ dội và ánh sáng lóe lên. Quá đỗi kinh ngạc, cô bé đánh rơi cả túi ni lông đang cầm trên tay.
Nghe thấy tiếng động, Koshiba quay đầu lại. Yurina muốn bỏ chạy. Nhưng đôi chân cứng đơ không thể cử động. Mãi một lúc cô bé mới nhặt được chiếc túi của cửa hàng tiện lợi lên, và lúc đó cánh cửa đã mở ra.
Shingo cũng kinh ngạc trước sự có mặt của cô bé. Cả hai mất mấy giây nhìn nhau chằm chằm.
"À... à, em..." Yurina chìa ra túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi. "Đây là... đồ ăn chống đói..."
Bàn tay đó liền bị Shingo nắm lấy. Cậu kéo cô bé vào bên trong, nhìn khắp xung quanh rồi đóng cửa lại. Ngay sau đó lại đăm đăm nhìn xuống chân.
"Anh Shingo..." Yurina lên tiếng. Cô bé gọi tên thay vì họ của cậu.
"Anh muốn nhờ em một việc," Shingo nhìn vào mắt Yurina. "Xin em đừng nói với ai những gì vừa nhìn thấy ở đây. Dù là với giám đốc, các nhân viên, gia đình hay bạn bè của em."
Yurina cố gắng điều chỉnh hơi thở.
"Anh làm gì ở đây thế?"
"Việc này... anh không thể nói được." Ánh mắt cậu lảng sang hướng khác.
"Tại sao chứ?"
"Em không cần biết việc đó."
"Em biết cũng được mà. Anh nói đi." Yurina đứng trước mặt Shingo. "Cái máy này là gì? Sao anh lại chế tạo ra thú này?"
"Đây... là một thí nghiệm."
"Thí nghiệm? Thí nghiệm gì cơ? Tại sao lại không thể cho người khác biết?"
Shingo lộ vẻ khổ sở trước câu hỏi của Yurina. Vào khoảnh khắc đó, cô bé đã hiểu. Cậu có một bí mật khủng khiếp. Người giỏi giang như cậu lại đến công xưởng nhỏ bé này chính là vì bí mật đó.
"Anh nói đi," Yurina nói. "Kể với riêng em thôi."
"Em không nên biết thì hơn."
"Vì sao?"
"Sao cũng được. Nếu em kể lại cho người khác thì anh chỉ còn cách rời khỏi đây."
Yurina hoang mang. Cô bé không muốn cậu bỏ đi.
"Em hiểu rồi," cô bé đáp. "Em sẽ không nói với ai. Nhưng mà, lúc nào đó anh sẽ cho em biết đúng không?"
"Ừ," Shingo cau mày nghĩ ngợi hồi lâu rồi khẽ gật đầu.
"Thi thoảng em đến được chứ?"
"Nếu bị người nhà bắt gặp thì phiền lắm."
"Không sao đâu. Trốn ra từ cửa sổ thì sẽ không bị phát hiện đâu. Hôm nay em cũng làm thế để tới đây mà." Yurina nói rồi lại chìa túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi ra.
Shingo hơi mỉm cười và nhận lấy túi đồ.
Sau hôm đó, Yurina được chứng kiến "thử nghiệm" của cậu vài lần. Cô bé nhận ra đó là một việc cực kỳ tốn thời gian và công sức. Cậu tháo rời thiết bị phức tạp đó thành nhiều mảnh, giấu trong xe ô tô của mình rồi mỗi lần lắp ráp chúng lại mất ít nhất một tiếng đồng hồ. Hơn nữa, một vài bộ phận cần chỉnh sửa tỉ mỉ, có lúc mất đến vài tiếng cho việc đánh bóng bộ phận kim loại. Chưa kể tới việc "thử nghiệm" chỉ có thể làm một lần mỗi đêm. Nếu thất bại là công sức ngày đó đổ bể.
Cậu cho cô bé biết tên gọi của thiết bị ấy vào đầu tháng Mười hai. Nó được gọi là railgun. Yurina rất ấn tượng. Cảnh tượng một vật giống như viên đạn được bắn ra từ rãnh kim loại dài thật tương xứng với cái tên ấy.
"Lần đầu tiên anh tạo ra nó là thời cấp ba. Có người đã dạy anh làm. Người này Yurina cũng từng gặp đấy." Đứng trước railgun, Shingo vừa nói vừa ăn cơm nắm mua ở cửa hàng tiện lợi.
"Có phải người đã tới đây vào mùa hè không?"
"Đúng, đúng!"
Cậu cho cô bé biết tên người ấy là Yukawa. Hình như đó là phó giáo sư ở trường đại học Teito. Shingo say sưa kể thầy Yukawa là nhà nghiên cứu xuất sắc như thế nào. Chỉ lúc ấy Yurina mới thấy cậu toát ra vẻ vui tươi.
Hơn thế, Shingo còn tâm sự rằng mình thực ra đã thi đỗ vào trường đại học Teito mùa xuân vừa rồi. Nhưng, vì chị gái qua đời nên cậu nghỉ học giữa chừng.
"Anh nhất định phải nghỉ học à? Không còn cách nào khác sao?"
Yurina vừa hỏi dứt lời, khuôn mặt Shingo liền tối sầm lại. Nhưng cậu chỉ khẽ đáp rằng mình không thể cứ thế mà tiếp tục đi học.
Yurina không sao ngăn được câu hỏi về điều mà mình vẫn thắc mắc lâu nay. Cô bé nhìn railgun không rời mắt và hỏi.
"Anh dùng nó làm gì thế?"
Shingo cúi đầu im lặng.
"Có khi nào... anh định bắn ai đó?"
Shingo không đáp. Nhưng phản ứng đó chẳng khác nào câu trả lời.
Shingo chợt buông thõng toàn thân. Cô bé hiểu là cậu đã chịu chia sẻ.
"Đúng thế phải không?" Yurina hỏi thêm lần nữa.
"Ừ," cậu đáp. "Anh sẽ bắn kẻ thù."
"Kẻ thù ư?"
"Kẻ thù của chị gái anh."
"Chị gái... không phải chị ấy mất vì bệnh tật sao?"
"Chị ấy bị gϊếŧ. Không khác nào bị gϊếŧ." Shingo lắc đầu.
Cậu kể cho cô nghe chi tiết về tình trạng của Akiho lúc qua đời.
"Phải nhìn chị ấy nằm trong nhà xác của cảnh sát là việc mà có lẽ cả đời anh cũng không quên được. Nước da không trắng mà gần như là xám tro. Đôi mắt lõm sâu xuống, má thì gầy hóp lại. Dáng vẻ tươi tắn khi còn chạy khắp nơi đã hoàn toàn biến mất. Anh đã nghĩ, khuôn mặt con người chỉ sau một đêm mà thay đổi đến mức này ư?"
Nghe Shingo kể, dường như khi bị cảnh sát gọi đến, cậu đã đinh ninh rằng Akiho mất do bị cuốn vào một vụ án nào đấy. Nhưng rồi câu chuyện được nghe từ cảnh sát lại nằm ngoài sự tưởng tượng của cậu.
"Vỡ ống dẫn trứng do mang thai ngoài đáy huyệŧ, dẫn tới xuất huyết quá nhiều và đột tử... Anh tự hỏi, thế là thế nào? Họ đang nói về ai vậy? Mang thai? Chị gái mình ư? Không thể hiểu được. Bởi anh thậm chí còn không biết là chị ấy đang hẹn hò. Chưa kể, nơi chị ấy được tìm thấy cũng thật kỳ lạ. Đó là một khách sạn. Khách sạn ở Roppongi. Thậm chí còn là phòng suite. Tại sao chị ấy lại qua đêm một mình ở nơi như vậy? Không thể có chuyện đó được." Giọng nói của cậu chất chứa giận dữ.
"Chị ấy qua đời khi chỉ có một mình à?"
Nếu vậy thì lạ thật, Yurina thầm nghĩ.
"Không thể như vậy được. Nhất định là đã có người đi cùng. Chắc chắn chị ấy đã ở cùng một người đàn ông. Gã đó là ai? Khi chị ấy nằm ra đó thì hắn đang làm gì? Và đã biến đi đâu?"
"Em tưởng cảnh sát sẽ điều tra những việc như thế chứ?"
"Họ cũng bảo sẽ điều tra đấy. Rằng họ sẽ tìm kiếm người đàn ông đã ở cùng chị ấy. Họ giải thích, nếu mặc kệ người sắp chết và bỏ chạy thì cũng tương đương tội Không cứu giúp người đang ở trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng. Anh đã hy vọng khi nghe họ nói vậy. Anh nghĩ, nếu là cảnh sát thì sẽ tìm được gã đó giúp mình. Nhưng, không lâu sau đó, người cảnh sát phụ trách vụ việc mang đồ tùy thân của chị ấy đến trả cho anh. Họ bảo rằng, do không có tính chất vụ án nên không thể tiến hành điều tra."
"Sao có thể..."
"Bởi vì, dù có tìm được người đàn ông, nếu hắn khăng khăng là mình đã rời khỏi phòng trước khi chị ấy ngất đi thì coi như xong, rốt cuộc việc điều tra là vô nghĩa. Có vẻ anh cảnh sát rất áy náy. Nhưng đâu thể chỉ vì thế mà anh chấp nhận được? Anh tự nhủ, đã vậy thì mình sẽ tìm ra gã đàn ông kia bằng khả năng của mình. Vì vậy, việc đầu tiên anh làm là thử tìm đến khách sạn nơi chị ấy qua đời. Nhân viên ở đó rất lịch sự, họ đã cho anh gặp người đầu tiên phát hiện sự việc. Đó là một nhân viên hành lý, người chịu trách nhiệm chuyển hành lý của khách và hướng dẫn họ về phòng. Nhờ thế mà anh nắm được vài điều." Shingo dựng ngón trỏ lên. "Thứ nhất, trên bàn có chai bia và hai cốc thủy tinh. Cả hai chiếc cốc đều còn bia uống dở."
"Có hai cốc, vậy đúng là còn một người nữa nhỉ."
Shingo gật đầu, lần này cậu giơ hai ngón tay.
"Điều thứ hai anh biết là khi đó chị ấy vẫn đang mặc quần áo. Còn mặc cả quần tất. Điều thứ ba cũng liên quan tới việc đó, ấy là căn phòng hầu như chưa được sử dụng. Toàn bộ khăn tắm đều chưa dùng tới. Tấm phủ giường vẫn ở nguyên vị trí."
"Như vậy... ừm..."
"Tức là họ vẫn chưa quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ." Shingo nói thẳng không vòng vo. "Không thể như vậy được, phải không? Đàn ông và đàn bà gặp nhau ở khách sạn thì chỉ vì mục đích đó thôi mà. Không thể nào chỉ uống bia là xong chuyện được. Gã đó thấy tình hình chị gái anh không ổn mới bỏ chạy khỏi phòng. Chỉ có thể suy luận như vậy. Anh nghe nhân viên hành lý kể lại. Trên giường có rất nhiều máu. Gã kia thấy vậy mà bỏ chạy không gọi cấp cứu. Là người chẳng ai lại làm vậy cả."
Sau khi tuôn một tràng như xả ra những dồn nén bấy lâu, cậu thở dài hòa vào tiếng vọng của chính mình trong căn phòng, rồi giơ bốn ngón tay lên.
"Và còn điều thứ tư, đây là điểm quan trọng nhất. Số của căn phòng đó là 1820."
"Vì sao số phòng lại quan trọng?"
Shingo liền lấy ra một chiếc điện thoại thông minh từ chiếc túi đặt bên cạnh. Nhưng đó không phải là điện thoại mà cậu thường sử dụng.
"Cái này là của chị anh." Cậu nói và đưa Yurina xem màn hình tinh thể sau vài thao tác thuần thục. Trên màn hình là một tin nhắn đã gửi. Ngày gửi đi là tháng Tư năm ngoái, thời gian gửi là hơn 11 giờ đêm. Tựa đề của tin nhắn là "1820", nội dung thư bỏ trống.
"Đây là..."
"Chị gái anh nhận phòng trước rồi báo cho người đàn ông số phòng. Gã đó đến sau. Tóm lại, nhân vật sở hữu địa chỉ tin nhắn này chính là người anh phải tìm."
"Anh biết tên rồi à?"
Shingo lắc đầu.
"Trong máy này, tên hắn chỉ được lưu là chữ J trong bảng chữ cái Alphabet. Không rõ tên thật là gì. Nhưng, vì vẫn còn sót lại vài tin nhắn trao đổi nên anh có được chút đầu mối. Trước tiên, chị ấy gọi người đàn ông kia là tiên sinh. Hình như họ thường xuyên đi du lịch cùng nhau nhưng có vẻ không phải đi riêng hai người. Và, đó là một nhân vật có liên hệ mật thiết với thị trấn Mitsuhara."
"Thị trấn Mitsuhara?"
"Địa danh đó thường xuyên xuất hiện trong các tin nhắn. Bao giờ đi Mitsuhara ạ? Tình hình thị trấn Mitsnhara có ổn không ạ? Đại khái là những nội dung như thế. Anh không rõ chi tiết công việc của chị gái nhưng khóp từng này thông tin lại, anh có thể đoán ra thân phận của J."
Shingo nói đó là Oga Jinsaku, một thành viên của Hạ nghị viện. Yurina nghiêng đầu suy nghĩ, cô rất mù mờ về chính trị, vì thế Shingo kể nhiều thông tin hơn. Từ việc ông ta là nguyên bộ trưởng bộ Giáo dục đến việc ông ta đang chỉ đạo dự án Siêu trung tâm công nghệ cao. Có lẽ chị gái cậu là nhà báo phụ trách đưa tin về Oga.
"Không thể tin được. Đúng hơn là anh không muốn tin. Sao chị ấy lại có thể có mối quan hệ như thế với lão già xấu xa đó. Hơn nữa, còn là nɠɵạı ŧìиɦ. Thế là thế nào? Lần đầu tiên trong đời anh nghĩ chị ấy là đồ ngốc." Shingo tuôn một tràng rồi lấy từ ba lô ra một chiếc máy tính bảng. "Anh rất muốn tin là có gì đó không đúng, sau nhiều trăn trở, anh quyết định xác nhận mọi chuyện."
"Bằng cách nào cơ?"
"Trong điện thoại di động của chị ấy còn lưu cả số điện thoại của J. Anh muốn gọi thử tới số đó xem sao."
"Anh gọi thật à?" Yurina nín thở, đó là một ý tưởng táo bạo.
"Ừ," Shingo gật đầu và thao tác trên máy tính bảng. Ngay lập tức có âm thanh vang lên. Đầu tiên là tín hiệu của cuộc gọi đi.
"Anh cũng nghĩ tới khả năng số máy đó đã hủy dịch vụ nhưng may mắn là vẫn kết nối được. Trong lúc chờ đợi, anh hồi hộp ghê lắm." Vẻ mặt của Shingo dịu lại trong một thoáng rồi cậu lại mím chặt môi.
Chuông gọi đi đã dừng lại. Ngay sau đó là giọng nói nghe dày và gây cảm giác áp đảo người khác, "A lô, ai đấy?"
Câu đáp lại sau đó của Shingo nằm ngoài dự đoán của Yurina.
"Tôi là người của sở cảnh sát."
Yurina ngạc nhiên, cô bé muốn nói gì đó. Nhưng Shingo liền đưa ngón trỏ lên môi như muốn ra hiệu im lặng.
"Sở cảnh sát à? Có việc gì cần tìm tôi nhỉ?" Người đàn ông nói. Ngữ điệu của người đó vẫn hoàn toàn bình tĩnh, nghe tới cảnh sát nhưng không hề lúng túng.
"Thực ra tôi có việc muốn hỏi. Ông biết cô Koshiba Akiho đúng không ạ? Số điện thoại của ông được lưu trong máy cá nhân của người đó..." Ngược lại, giọng nói của Shingo mới có vẻ bị kích động.
"Này," người đàn ông nói. "Anh là ai vậy?"
"Tôi đã nói tôi là cảnh sát."
"Tôi đang bảo anh xưng tên! Đồn cảnh sát nào?"
"Đồn cảnh sát Azabu..."
"Azabu? Bộ phận nào? Tên gì?"
"Tôi xin lỗi," phần ghi âm kết thúc sau câu nói này của Shingo. Có lẽ cậu đã ngắt máy.
Shingo cắn môi, vẻ mặt đầy tiếc hận.
"Xấu hổ thật đấy. Cứ tưởng mình xưng là cảnh sát thì có thể khiến đối phương khiếp vía một chút. Nhưng không hề. Ngược lại, chính anh mới co rúm lại. Mỗi lần nghe lại anh đều thấy bực mình."
"Cuộc gọi vừa rồi là anh gọi từ máy của chị gái à?"
"Máy của anh. Anh tính, nếu dùng máy của chị ấy thì đối phương sẽ cảnh giác. Anh nghĩ, dù có bị truy ngược ra người gọi thì cũng không sao cả. Nhưng phía đó không hành động gì hết. Có lẽ hắn cho rằng đấy chỉ đơn giản là một trò đùa. Dù sao đi nữa..." Shingo quay sang nhìn Yurina. "Em nghe thấy giọng người đàn ông vừa rồi bao giờ chưa? Mà em không hứng thú với chính trị nên hỏi vậy cũng khó nhỉ?"
"Em có cảm giác mình từng nghe rồi..." Yurina nói dối. Cô bé hoàn toàn không biết đó là ai.
"Oga Jinsaku đấy, chắc chắn không sai. Ai biết ông ta cũng sẽ nhận ra ngay. Cái giọng hơi khàn và nhấn trọng âm không chuẩn này đích thị là của lão đó. Thế là đủ để kết luận. Người hẹn hò với chị gái anh chính là chính trị gia hư thân mất nết ấy." Shingo bắt đầu vò đầu bứt tóc bằng cả hai tay. "Anh không phàn nàn gì về lối sống của chị ấy đâu. Lỡ thích người đã có vợ con cũng không sao. Anh không biết lão ta có gì hay nhưng chắc hẳn Oga phải có điểm tốt nào đó mà chỉ chị gái anh mới thấy. Nhưng chuyện như vậy có tha thứ được không? Đối với tên chính trị gia đó, chắc chị ấy đon giản chỉ là đối tượng nɠɵạı ŧìиɦ. Và chuyện nɠɵạı ŧìиɦ mà lộ ra trước bàn dân thiên hạ, hình ảnh sẽ bị sụp đổ. Nếu vậy thì ngay từ đầu đừng nɠɵạı ŧìиɦ có phải hơn không? Chị gái anh thì nhất định đã rất nghiêm túc. Chị ấy không phải kiểu người làm chuyện đó chỉ vì mục đích chơi bời. Và, anh nghĩ là chị ấy tin đối phương cũng thật lòng với mình. Có lẽ trong mơ chị ấy cũng không ngờ hắn lại bỏ chạy khi tính mạng chị ấy bị đe dọa như vậy."
Những giọt lệ đã trào ra từ đôi mắt của Shingo và lũ lượt rơi xuống. Yurina cũng khóc theo khi nhìn thấy cậu như vậy. Cô bé cảm nhận được nỗi buồn đau xé ruột của cậu, đến mức bản thân cô cũng thấy đau lòng.
Shingo hỉ mũi vào khăn tay rồi nói tiếp:
"Anh còn nghĩ ra một điều nữa," ngữ điệu của cậu lúc này đã bình tĩnh trở lại.
"Chuyện gì thế?" Yurina hỏi.
"Là chuyện học bổng. Có vẻ như nhờ chị ấy mà anh đã giành được suất học bổng vốn có điều kiện vô cùng khắt khe. Anh nhớ ra, lúc ấy chị có nói một điều. Chị ấy bảo thế này. Có tác động từ tầm cỡ bộ trưởng nên nhất định sẽ được thôi."
"Bộ trưởng..."
"Chắc chị ấy nói về Oga rồi." Shingo lắc đầu, điệu bộ tỏ vẻ bất lực. "Lúc ấy anh xây xẩm mặt mày luôn. Chuyện gì đây chứ. Anh có thể học đại học là nhờ vào kẻ đã bỏ mặc chị gái mình chết. Anh phải biết ơn người đàn ông đó sao?"
"Vì thế anh mới bỏ học à?"
"Ừ," Shingo gật đầu.
"Anh đã suy nghĩ xem mình nên làm gì. Không thể chọn cách không làm gì cả. Chị ấy là người có ơn với anh. Là người quan trọng nhất trên thế giới này. Người chị như thế lại bị bỏ mặc cho đến chết, nếu không làm gì thì anh không thể tha thứ cho chính mình."
Cậu nói rằng câu trả lời cuối cùng là báo thù và đưa mắt nhìn railgun.
"Anh thực sự không muốn làm chuyện tốn nhiều công sức thế này. Nếu là đối tượng có thể dễ dàng tiếp cận thì anh sẽ cầm dao đâm cho xong. Nhưng không thể làm được như thế nên chỉ còn cách dùng thứ này."
"Thế nên anh mới làm việc cho công ty nhà em à?"
Shingo im lặng như khó xử trước câu hỏi của Yurina.
"Ừ," một lúc sau cậu mới đáp. "Để trả thù, anh cần nâng