Trong phòng, Ân Hàn Giang dưới mặt nạ không nhìn ra vui giận.
Đầu ngón tay y cứ vuốt ve mãi mấy chữ "Bản tôn còn sống", trong tim vui đến ngây ngất.
Mặc kệ ký ức vẫn đang hỗn loạn, hiện thực lẫn lộn với ảo giác nhưng những trải nghiệm đêm qua cho Ân Hàn Giang biết Văn Nhân Ách vẫn còn sống, Sư Tòng Tâm kể chuyện gặp được Tôn thượng, và cả cuốn sách y coi là bằng chứng xác thực này nữa, cũng viết rằng Văn Nhân Ách vẫn còn trên nhân thế.
Điều ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ, quan trọng hơn việc Tôn thượng cũng thích y gấp trăm ngàn lần.
Y muốn gặp Tôn thượng đến không thể chờ thêm được nữa, cho dù tình cảm mãnh liệt ấy khiến huyết mạch trong cơ thể Ân Hàn Giang sôi trào, tâm ma được nước lấn tới cũng chẳng sao cả.
Ân Hàn Giang cầm mảnh giấy kia lên, đúng, Tôn thượng đang ở chỗ Chung Ly Khiêm. Y siết chặt mảnh giấy, nhanh chóng bay đến sảnh nghị sự Tổng đàn, thấy Chung Ly Khiêm đang xử lý công việc một mình, bên cạnh có bốn năm "Văn Nhân Ách" đứng, trên tay đều cầm Thần huyết.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Ân Hàn Giang dừng bước. Sao có thể như vậy, cho dù biết rõ Tôn thượng còn sống, tâm ma cũng không dễ dàng biến mất, đến cả đâu là Văn Nhân Ách thật y cũng không nhận ra!
Chung Ly Khiêm cảm nhận được Ân Hàn Giang đã đến an phận rời khỏi sảnh nghị sự, nhường không gian lại cho hai người.
Không biết rằng Chung Ly Khiêm bỏ đi càng làm cho Ân Hàn Giang bất an hơn, không có ai giúp y xác nhận y không phân biệt nổi.
Ngay lúc ấy một Văn Nhân Ách mở miệng nói:
"Bản tôn cầm Thần huyết sẽ có thực thể."
Ân Hàn Giang vội chạy đến, nhẹ nhàng níu tay người ấy, là thật.
"Tôn thượng!" Y quỳ một gối xuống đất, thấp giọng nói, "Người còn sống, thật sự là..."
Trong nhất thời Ân Hàn Giang không nói nên lời, một ngụm máu hộc ra tới nơi. Y không muốn bị Tôn thượng nhìn thấy, ép mình nuốt ngược lại.
Đêm qua đều do y thất thố, hôm nay nhất định không được để cho Tôn thượng nhìn thấy dáng vẻ ấy của mình một lần nữa.
Văn Nhân Ách kéo y lên, nghiêm túc nói:
"Ân Hàn Giang, ta không thích em quỳ trước ta."
Hắn chậm rãi gỡ mặt nạ của Ân Hàn Giang xuống, dịu dàng cười:
"Theo lời ta nói, em đã xem chưa?"
"Xem..."
Ân Hàn Giang mới chỉ nói một chữ, máu tươi từ khóe miệng đã tràn ra. Y vội lấy tay che lại, máu len qua những ngón tay rỏ xuống tong tong.
"Ân Hàn Giang!" Văn Nhân Ách trăm triệu lần không ngờ được, hai người mới gặp lại đã đổ bể thế này. Hắn vốn nghĩ... ít nhất là có thể gặp mặt bình thường. Ai dè, Ân Hàn Giang rất biết ẩn nhẫn, suýt nữa hắn đã không phát hiện ra người ấy đang đau đớn đến mức nào.
Hắn vội đặt tay lên ngực Ân Hàn Giang, truyền lực hỗn độn vào, phát hiện ra chân nguyên trong cơ thể Ân Hàn Giang loạn khủng khiếp. Đêm qua rõ ràng đã chữa trị một ít, hôm nay gặp hắn, không ngờ lại làm cho thương của Ân Hàn Giang nặng hơn.
"Tôn thượng, thuộc hạ không sao." Ân Hàn Giang nói, "Thuộc hạ chỉ quá vui mừng thôi, ta..."
Văn Nhân Ách thấy dáng vẻ y miễn cưỡng, vội giúp y đeo mặt nạ lên. Có một tầng ngăn cách như vậy Ân Hàn Giang mới dễ chịu hơn chút.
Lúc này nội tâm Ân Hàn Giang vô cùng ảo não. Rõ ràng là ngày vui cửu biệt trùng phùng, y lại...
"Đừng ép mình." Văn Nhân Ách che mắt Ân Hàn Giang, không cho y nhìn mình nữa.
Trong bóng tối, Ân Hàn Giang nghe Văn Nhân Ách nói:
"Hôm qua đều do ta vội vàng, làm em bị thương căn cơ, tâm cảnh lên xuống đột ngột ảnh hưởng đến tâm ma. Em ở Tu Chân giới không có Tiên khí để điều dưỡng, nếu không giải quyết tâm ma thì rất khó khôi phục."
"Thuộc hạ vô dụng." Ân Hàn Giang nắm chặt tay.
"Ai nói em vô dụng!" Văn Nhân Ách khẽ mắng, "Thời gian Bản tôn không có mặt em đã làm rất tốt. Em thu phục được hai hộ pháp bốn đàn chủ, ổn định lòng người, không để Huyền Uyên Tông loạn lên, chỉnh lý lại Tín Kiêu, tóm được những kẻ sâu mọt của Huyền Uyên Tông, không ai làm được tốt hơn em đâu."
Mắt không nhìn thấy, Ân Hàn Giang không cần phân vân đâu là Văn Nhân Ách giữa đám ảo giác nữa. Đeo mặt nạ lên, Văn Nhân Ách không thấy biểu cảm của y. Có hai điều ấy bảo đảm làm tâm cảnh của Ân Hàn Giang thoáng vững vàng lại, y hỏi đến việc mà mình đang quan tâm nhất hiện nay:
"Tôn thượng, tại sao người cần có Thần huyết mới ngưng được thực thể?"
Văn Nhân Ách giản lược qua những chuyện xảy ra ở U Minh Huyết Hải. Ân Hàn Giang nghe cái hiểu ngay, là do những kẻ kia đã hủy diệt thân thể của Văn Nhân Ách. Tôn thượng không còn xác thịt chống đỡ, đành phải tu luyện bằng thần hồn, tuy rằng hấp thụ năng lượng hỗn độn giúp cho tu vi tăng tiến lên nhiều nhưng xét cho cùng cũng không phải giải pháp.
Biết được những gì Văn Nhân Ách đã trải qua trong hơn một năm nay, Ân Hàn Giang càng hận Hạ Văn Triều hơn, gương mặt dưới mặt nạ dần vặn vẹo.
"Sức mạnh trong Thần Huyết còn phải để lại cho Bách Lí Khinh Miểu dùng để thu phục Thần cách, ta không thể tùy tiện sử dụng. Thời gian này Huyền Uyên Tông vẫn cần em quản lý. Về việc Huyết Ma, em muốn làm thế nào cũng được." Văn Nhân Ách nói.
Qua buổi nhập hồn đêm trước, Văn Nhân Ách đã biết rõ những gì ứ đọng trong tim Ân Hàn Giang. Vẫn luôn sống dưới cái bóng của mình, nếu không giúp y đứng trước mặt mọi người trùng kiến niềm tin, tâm ma sẽ mãi mãi không thể tiêu trừ. Biện pháp duy nhất là giúp y giải tỏa, Hạ Văn Triều và Huyết Ma rõ ràng là cửa đột phá thích hợp nhất.
Vừa nghe đến cần bảo vệ Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang lập tức tỉnh táo lại. Đúng rồi, quyết không thể để người Huyền Uyên Tông phát hiện ra nhược điểm của Tôn thượng, y nhất định phải bảo vệ Tôn thượng chu toàn!
Thấy Ân Hàn Giang đã lên tinh thần, Văn Nhân Ách lại nói:
"Tình huống đêm qua khẩn cấp, ta không thể không dùng thuật nhập hồn tạm thời trấn an thần hồn của em. Thuật pháp này trong mười lăm ngày chỉ có thể sử dụng một lần, muốn trị khỏi hẳn còn cần thi pháp thêm vài lần. Em... có bằng lòng cho ta nhập hồn nữa không?"
Ân Hàn Giang đáp:
"Còn kính nhờ Tôn thượng hao phí pháp lực cứu ta. Đây là vinh hạnh của thuộc hạ, sao có thể không bằng lòng!"
Văn Nhân Ách than nhẹ, bất đắc dĩ nói:
"Ân Hàn Giang, ta không muốn em tự xưng thuộc hạ, cũng không muốn em gọi ta là Tôn thượng nữa."
Ân Hàn Giang lập tức đờ đẫn. Bảo y kêu thẳng tên Văn Nhân Ách, chuyện này... sao mà được.
Văn Nhân Ách không muốn ép buộc Ân Hàn Giang làm gì, hắn nói:
"Tạm thời cứ thế cũng được. Đợi đến khi chữa khỏi tâm ma xong mà em vẫn xưng hô như vậy là ta sẽ giận đấy."
Văn Nhân Ách biết Ân Hàn Giang đang vô cùng ảo não vì không phân biệt nổi hắn giữa đám tâm ma, lại không muốn hắn nhìn thấy mặt tàn nhẫn của mình bèn chu đáo nói:
"Ta cần tinh tu ổn định hồn phách nên mấy ngày tiếp đây sẽ chỉ tu luyện ở linh tuyền sau núi. Em có thể thoải mái làm việc, đợi đến lần nhập hồn tiếp theo, hoặc... bất cứ lúc nào em muốn gặp ta,
hãy tới linh tuyền."
Đương nhiên Ân Hàn Giang từng giây từng phút đều muốn thấy Văn Nhân Ách, nhưng y cũng hiểu rằng trạng thái của mình đang không ổn, miễn cưỡng tiếp chỉ làm Tôn thượng thêm mua việc vào người. Y vừa gật đầu đồng ý thì thấy lòng bàn tay chợt ấm áp, một chút mềm mại chạm vào đó.
Văn Nhân Ách hôn nhẹ lòng bàn tay Ân Hàn Giang, lấy đi "Ngược luyến phong hoa" trong ngực áo y rồi biến mất.
Hắn rời khỏi lúc lâu rồi Ân Hàn Giang mới từ từ gỡ mặt nạ xuống, một mình đứng giữa đại sảnh, lúc tủm tỉm lúc thâm trầm, vẻ mặt đáng sợ thực sự.
Ân Hàn Giang nghĩ ngợi rất nhiều chuyện, lại như chẳng nghĩ gì. Y đi đến trước bàn, trên bàn bày la liệt những tình báo do Tín Kiêu gửi đến mà Chung Ly Khiêm vẫn chưa kịp xử lý.
Trước đó Ân Hàn Giang lệnh cho Tín Kiêu điều tra tung tích của những kẻ dám bôi nhọ Huyền Uyên tông. Tín Kiêu vừa bị Tân Tông chủ huyết tẩy một lượt rất chi là ra sức, mới một ngày trôi qua đã thu thập được lộ tuyến của tận mười mấy kẻ. Ân Hàn Giang cầm danh sách bỏ đi, thoáng lướt qua Chung Ly Khiêm đang đứng ở trước cửa.
Chung Ly Khiêm:...
Ba ngày sau, Ân Hàn Giang đằng đằng sát khí trói mấy đệ tử Chính đạo lôi về, xách đến Tổng đàn ném cho Chung Ly Khiêm:
"Người ta đã bắt lại rồi, tiếp theo ta sẽ còn tóm được Hạ Văn Triều nữa. Ngươi nghĩ biện pháp dụ đám cao thủ kia ra đi, ta muốn khiến Huyết Ma không còn lỗ nào mà chui xuống trước mặt mọi người."
Chung Ly Khiêm:
"... Lúc trước Ân Tông chủ còn bảo cho thuộc hạ một tháng, đến nay mới qua ba ngày. Cho dù người bắt được những đệ tử này, ta nghĩ cách khống chế họ, rồi lén thả lại môn phái của từng người tạo thế nội ứng ngoại hợp cũng cần một khoảng thời gian."
Hơn nữa y còn đang chịu trách nhiệm chỉ đạo tình cảm cho Văn Nhân Ách, rồi cái gì cũng biết nhưng phải giả vờ như chẳng biết cái gì, Chung Ly Khiêm thực sự rất mệt. Hôm qua Thư Diễm Diễm đến thăm y, nhặt được một sợi tóc bạc trên sàn nhà, từng câu từng chữ mù mịt ghét bỏ nói, Hạc Phát Tán Nhân thì nghe hay thật đấy, nhưng ngàn vạn lần đừng biến thành Trọc Phát Tán Nhân, đã "trọc" còn "tán" sao nổi.
Từ sau khi trúng Đồng Tâm Cổ với Bách Lí Khinh Miểu, y coi như đã bán mình cho Huyền Uyên Tông, đi lên con đường không thể quay đầu.
Ở Chung Ly thế gia y được người người kính trọng, chẳng ai dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt y, văn nhân môn khách cũng đối với y tôn sùng hâm mộ.
Đến Huyền Uyên Tông thì sao, bị hai đời lãnh đạo trước sau hò hét nạt nộ, phải che lương tâm lại nghĩ cách giúp Ma đạo diệt trừ Chính đạo bại hoại, thỉnh thoảng bị Hữu hộ pháp chòng ghẹo đùa giỡn, đau đầu mệt tim với một mạch tổ tôn ba người nhà Tả hộ pháp, còn phải làm đạo diễn tình cảm cho Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang.
Kì lạ là y lại không có ý muốn trốn chạy, mà vừa đau đầu vừa tiếp nhận những nhiệm vụ làm hao tâm tổn trí này.
Có lẽ là do so với đám người Tu chân thế gia xanh vỏ đỏ lòng, trước mặt quân tử sau lưng tiểu nhân, y càng hướng tới tác phong thẳng thắn vô tư đó hơn.
"Người ta giao cho ngươi, mấy đàn chủ hộ pháp mà không nghe ngươi điều động thì đến tìm Bổn toạ. Trong thời gian tới nhất định phải giải quyết cho xong chuyện này, không thể để Tôn thượng chờ lâu." Ân Hàn Giang nói.
Chung Ly Khiêm sờ sờ tóc trên trán, bất đắc dĩ đồng ý.
Sau đó Ân Hàn Giang lập tức đi tìm Sư Tòng Tâm. Một thân sát khí xông vào Minh Hoả Đàn làm đám Quỷ tu sợ tới mức trốn thật xa.
"Lột da Dược Gia Bình xong chưa?" Ân Hàn Giang không kiên nhẫn hỏi.
"Khụ khụ khụ, thành rồi thành rồi!" Sư Tòng Tâm hai tay dâng một bộ da người đã gấp gọn lên, giao khẩu quyết dịch hình cho Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang hơi ghét bỏ nhận lấy tấm da, xách Sư Tòng Tâm theo đi đến Tổng đàn, đẩy người vào phòng Bách Lí Khinh Miểu nói:
"Hút hết bệnh khí của cô ta lại, Bổn toạ muốn đưa cô ta về Thượng Thanh phái, ốm yếu như vậy sẽ liên luỵ đến Bổn toạ."
Bách Lí Khinh Miểu biết Ân Hàn Giang chuẩn bị dùng mình để dẫn Hạ Văn Triều ra, không đành lòng nhỏ giọng nói:
"Ta từng nghe Chung Ly đại ca giải thích, kẻ muốn giết ta ngày đó không phải sư huynh, là Huyết Ma bám vào người huynh ấy, có thể..."
Ân Hàn Giang không có kiên nhẫn với Bách Lí Khinh Miểu như Văn Nhân Ách, y bóp chặt cổ Bách Lí Khinh Miểu, không cho nàng thốt lên gì nữa, tàn độc nói:
"Hạ Văn Triều cấu kết với Huyết Ma đã là sự thực không thể chối cãi. Cho dù gã bị lợi dụng đi chăng nữa thì phần nhân quả ấy Thiên Đạo vẫn sẽ tính trên đầu gã thôi. Nếu ngươi không chịu phối hợp, Bổn toạ có thể tìm ngay một cách phá trận pháp hộ sơn giết sạch Thượng Thanh phái. Toàn bộ môn phái và chỉ mình Hạ Văn Triều, ngươi chọn một đi."
Y bỏ Bách Lí Khinh Miểu ra, thoáng nhớ đến kết cục trong "Ngược luyến phong hoa" Bách Lí Khinh Miểu dám từ chối Văn Nhân Ách, đột nhiên cười lạnh nói:
"Ngươi vì Hạ Văn Triều dạy dỗ mình phải biết yêu quý thiên hạ thương sinh mà cam nguyện từ bỏ tất thảy. Vậy khi thương sinh kia đặt cạnh Hạ Văn Triều thì sao? Ngươi chọn ai hả Bách Lí Khinh Miểu?"
Ân Hàn Giang quá thẳng thắn. Y ném vấn đề vào mặt Bách Lí Khinh Miểu làm nàng khó có thể lựa chọn:
"Ta..."
Nàng há miệng thở dốc lại không tài nào ra quyết định.
"Cái này mà còn phải do dự sao?" Ân Hàn Giang cúi xuống nhìn gần nàng, "Nếu là ta, ngoài Tôn chủ ra sẽ không có đáp án thứ hai. Bách Lí Khinh Miểu, ngươi luôn mồm nói yêu Hạ Văn Triều sâu đậm, vì gã mà thà lờ đi lòng tốt của Tôn thượng. Giờ đây chỉ có một Thượng Thanh phái bé mọn đặt cạnh Hạ Văn Triều ngươi đã không lựa chọn nổi à? Rốt cuộc là ngươi yêu Hạ Văn Triều hay chỉ đang đắm chìm trong trạng thái si mê một người bất kì đây? Nghĩ cho kĩ vào!"
Lời y nói như một đòn cảnh tỉnh, đánh thẳng vào lòng Bách Lí Khinh Miểu.