Khanh Trạch Tông nằm ở Vân Ngoại Thiên, bên trong rừng sương mù Vân Quyển.
Vân Ngoại Thiên là nơi có linh khí dồi dào nhất, là nơi giàu bảo địa nhất Tu Chân Giới.
Rừng sương mù Vân Quyển ở Vân Ngoại Thiên lại là nhất của nhất.
Đúng như tên gọi, linh khí ở nơi này dư thừa đến mức có thể ngưng kết lại thành sương mù dày đặc vờn quanh khắp rừng rậm.
Núi non ở Vân Ngoại Thiên trùng trùng điệp điệp, nối đuôi nhau trải dài ngàn dặm không dứt.
Mây mù bao phủ lấy vực sâu, lượn lờ quấn quanh đỉnh núi.
Địa hình đặc thù như vậy nên từ ngoài nhìn vào không tài nào phán đoán được núi non nơi đây cao bao nhiêu, vực thẳm nơi đây sâu bấy nhiêu.
Đâm xuyên qua màn sương là những cây cổ thụ cao vời vợi.
Tán lá rậm rạp của chúng cũng không che nổi cảnh sắc hoa đỏ cỏ xanh, yến oanh ríu rít nơi đây.
Động phủ của Hề Hoài là nơi âm u, tịch mịch nhất Khanh Trạch Tông, nằm trên một ngọn núi lơ lửng giữa trời được chống đỡ bởi linh lực, trông như thể nó vừa được ai đó bứng khỏi mặt đất treo lên vậy.
Ngọn núi này chỉ có một dãy dài bậc thang đá đi lên chứ không có tay vịn như trên những đỉnh khác.
Nơi đây cũng có phong cảnh rất đặc biệt.
Từ trên khe núi kéo đổ xuống một thác nước bạc cuồn cuộn, dòng nước chảy xuôi xuống phía dưới hạ lưu, chỉ để lại một dải cầu vồng mờ mờ ảo ảo dưới chân thác.
Men theo cầu thang đi lên một đoạn, có thể thấp thoáng thấy được mái nhà sơn hoa, tường nhà màu đỏ sậm ẩn hiện trong rừng.
Nơi này vừa là nội viện, cũng vừa là lao tù.
Ngọn núi này quanh năm hiu quạnh, cả cổng vào viện cũng khoác lên một dáng vẻ lạnh lẽo.
Phía sau dãy tường đỏ có bố trí một trận pháp cực mạnh, trận pháp này sẽ mở ra mỗi lần Hề Hoài lên cơn điên, giam giữ hắn bên trong, tránh cho lửa không lan ra bên ngoài.
Hề Hoài nhíu nhíu mày giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt là trần nhà trạm trổ hoa văn quen thuộc ở động phủ của hắn.
Hắn còn loáng thoáng nghe tiếng Tùng Vị Việt đang quát tháo ầm ĩ:
“Lão già khốn kiếp kia chắc chán sống rồi.
Lão dám nhốt thiếu tông chủ ba năm nay!”
“Không sai.
Theo tin tức chúng ta điều tra được thì huyệt động kia chính là địa bàn của lão.”
“Ta sẽ đốt trụi cái Dược Tông Phủ của lão cho mà xem!”
Tùng Vị Việt tức đến nghiến răng nghiến lợi, ầm ĩ rút ra pháp khí đòi ngay lập tức đi trả thù.
Người đang nói chuyện với hắn đột nhiên kinh ngạc nói: “Thiếu tông chủ tỉnh lại rồi!”
Tùng Vị Việt nghe xong liền dừng bước, chạy ngay tới bên cạnh Hề Hoài bù lu bù loa: “Thiếu tông chủ, ngươi sao rồi? Có phải trúng độc rồi không? Tên lang băm kia nói ngươi chỉ say thôi nhưng ta không tin hắn.”
Hề Hoài uể oải ngồi dậy, nheo nheo mắt nhìn về phía Tùng Vị Việt.
Mắt hắn mấy năm nay ở trong bóng tối đã trở nên rất nhạy cảm với ánh sáng.
Đột ngột sáng sủa như vậy khiến hắn rất khó chịu.
Nhưng hắn chỉ quan tâm duy nhất một vấn đề: “A Cửu đâu rồi?”
“A Tửu?*” Tùng Vị Việt không hiểu Hề Hoài muốn nói đến chuyện gì.
“Ngươi còn muốn uống rượu nữa hả? Vậy là ban nãy say rượu thiệt sao? Giờ còn lảm nhảm gì mà A Tửu…”
*A Cửu và A Tửu đều phát âm là A Jiu2
Thấy Tùng Vị Việt ù ù cạc cạc khó hiểu, Hề Hoài gạt hắn qua một bên nhìn quanh một vòng, đột ngột lạnh giọng hỏi: “Ta về đây bằng cách nào vậy?”
“Bọn ta luôn tìm kiếm ngươi bấy lâu nay nhưng không cách nào truy được tung tích.
Đột nhiên hôm nay ta cảm ứng được linh lực của ngươi, ta lập tức tới khu vực đó lục soát.
Cuối cùng tìm thấy ngươi đang bất tỉnh trong một huyệt động.
Sau đó ta mang ngươi trở về.”
“Người còn lại trong huyệt động đâu rồi?”
“Trong huyệt động không có ai khác cả, chỉ có một đạo truyền âm phù thôi.”
“Vậy truyền âm phù đâu?”
Tùng Vị Việt bỗng biến thành bộ dạng ái ngại: “Ta thấy một đạo truyền âm phù thì nghĩ là của kẻ giam giữ ngươi để lại, nên ta mở ra nghe luôn.
Ai ngờ truyền âm phù đó lại là loại rẻ tiền nhất, nghe một lần xong đã hoá tro luôn rồi.”
“Hắn nói gì?” Hề Hoài nghe Tùng Vị Việt lan man mà tức muốn chết, nói mãi vẫn không vô trọng tâm.
“Hắn xin ngươi cho hắn mượn pháp y với pháp khí phòng ngự đi độ kiếp.
Hắn đem gia tài cả đời dành dụm được bồi thường cho ngươi.
Hết rồi.
À! Gia sản cả đời của hắn ta có mang về đây rồi.”
Hề Hoài lảo đảo đứng dậy, đi lại phía bàn xem đồ đạc của Trì Mục Dao để lại.
Vỏn vẹn chỉ có hơn trăm linh thạch, một ít pháp khí cấp thấp, còn có mấy hạt châu, dám là hạt châu trên đai xích bạch điệp đào hoa bị hắn tháo xuống lắm.
Ngoài ra không có thêm gì nữa.
Tùng Vị Việt chống nạnh khó hiểu: “Bây nhiêu đây linh thạch mua ống tay áo pháp y còn không đủ nữa đó.”
Trước mặt tu giả Khanh Trạch Tông, gia sản cả đời của Trì Mục Dao trông hết sức thảm hại.
“Cái tên ngốc kia muốn tự dùng đạo hạnh của mình đi độ kiếp, không tan thành tro bụi là còn may lắm rồi.” Hề Hoài nổi trận lôi đình, mặc kệ thân thể vẫn chưa khôi phục một mực lao ra cửa, quát: “Đến Hợp Hoan Tông.”
“Đến, đến Hợp Hoan Tông sao?” Tùng Vị Việt hoảng sợ.
Không lẽ vừa mới tỉnh lại đã muốn ấy ấy rồi sao? Hề Hoài đâu phải loại người này.
Tùng Vị Việt vội đuổi theo túm tay Hề Hoài cản hắn lại.
“Thiếu tông chủ từ từ đã.
Ngươi đang mặc có mỗi trung y thôi.
Ăn mặc như vậy tới Hợp Hoan Tông làm ầm ĩ thì chắc chưa tới một ngày cả Tu Chân Giới này đều biết chiến tích của ngươi quá.”
Hề Hoài sực nhớ ra mới cúi đầu xem lại chính mình.
Áo khoác cũng chính là pháp y đã bị Trì Mục Dao lột đi, trên người bây giờ chỉ còn độc một chiếc trung y màu trắng.
Vạn Bảo Linh cũng đã bị lão Dược Ông cướp mất, tình thế cấp bách hắn cũng không muốn phí thời gian đi tìm đồ mặc, liền quay sang nhìn chằm chằm Tùng Vị Việt.
Tùng Vị Việt lập tức thấy không ổn, nhanh miệng cự tuyệt: “Không được đâu…Tuyệt đối không được…”
Nhưng pháp y của hắn cuối cùng vẫn bị Hề Hòai lột mất.
Tùng Vị Việt thích hoa lệ, lộng lẫy, cái gì càng rực rỡ hắn càng thích.
Trên đỉnh đầu hắn cắm mấy sợi lông công, vạt áo cũng thêu hình ảnh chim công, thắt lưng dưới ánh mặt trời sẽ óng ánh ngũ sắc xanh lục.
Từ đầu tới chân đều lấy xanh lục làm màu chủ đạo.
Riêng trên thắt lưng còn được khảm một viên ngọc màu đỏ sậm.
Ngọc này vừa là pháp khí gia tăng phòng ngự, vừa là trang sức gia tăng khí chất tao nhã.
Cả một bộ y phục cầu kì chỉn chu vậy mà sau khi được Hề Hoài khoác lên người lại thành ra cảm giác ngang tàng, còn có chút điên điên.
Cái khí chất khó như vậy chắc chỉ mỗi Hề Hoài toát ra được.
Tùng Vị Việt lôi ra từ túi trữ vật một bộ pháp y khác, lật đật tròng lên rồi đuổi theo Hề Hoài đã ra tới gần cửa.
Hắn vừa ra khỏi phòng thì thấy Hề Hoài quay đầu lại nhìn hắn đầy ẩn ý.
Tùng Vị Việt vội vàng kéo Nắng Chiều* của mình lại nài nỉ: “Thiếu tông chủ, cái này không thể cho mượn được đâu…”
*Nắng Chiều: tên vũ khí của Tùng Vị Việt
“Phi hành pháp khí!”
“À à à!” Tùng Vị Việt bị Hề Hoài làm cho hoảng loạn tới mức quên béng rằng hắn vốn là con trai của cung chủ Nguyệt Cung, Khanh Trạch Tông.
Bảo vật pháp khí trong tay hắn cũng không ít.
Sực nhớ ra, hắn lật đật lục túi lôi ra một món phi hành pháp khí.
Dọc đường điều khiển phi hành pháp khí chở Hề Hoài tới Hợp Hoan Tông, Tùng Vị Việt cứ trộm nhìn về phía Hề Hoài đầy ái ngại.
Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu rốt cuộc Hề Hoài bị cái gì.
“Không phải bị Lão Dược Ông nhốt ba năm sao? Tự dưng hớt hơ hớt hải chạy tới Hợp Hoan Tông làm gì không biết?”
“Rồi A Cửu lại là ai nữa?”
Nhưng nhìn tới bản mặt hầm hầm của Hề Hoài, Tùng Vị Việt quyết định ngậm miệng cho lành.
Máu điên của thiếu tông chủ hắn còn lạ gì.
Sau khi tới Hợp Hoan Tông, Tùng Vị Việt dùng linh lực gõ cửa.
Một đệ tử Hợp Hoan Tông uể oải mở cổng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Gặp mặt người ngoài, tất cả đệ tử Hợp Hoan Tông đều sẽ mặc trang phục môn phái màu hồng nhạt, trên vai đeo đai xích bạch điệp đào hoa, ngoài ra còn mang một chiếc mặt nạ màu bạc.
Mặt nạ này gọi là Đào Hoa Diện, nửa trên của mặt nạ là hình dáng mặt người, từ đoạn cánh mũi trở xuống không che kín mà đính một rèm tua rua xỏ hạt châu màu trắng dài tới tận ngực.
Lúc di chuyển, rèm châu sẽ lắc lư, thấp thoáng lộ ra cánh môi hồng đào cùng đường cằm xinh đẹp của các nàng.
Để tiện cho việc tu luyện, các đệ tử Hợp Hoan Tông thường giả vờ làm tu giả bình thường, trà trộn vào các danh môn chính phái.
Vì cần che giấu thân phận nên trước mặt người ngoài họ đều đeo Đào Hoa Diện.
Tùng Vị Việt vẫn không hiểu đầu cua tai nheo mình tới đây làm gì, hắn cắn răng ậm ừ đáp: “Tìm, tìm người!”
Hắn trời không sợ, đất không sợ, vậy mà lại rất sợ nữ đệ tử Hợp Hoan Tông.
Mấy tông môn khác có xích mích thì chỉ cần lôi nhau ra đánh tới khi nào đối phương tâm phục khẩu phục thì thôi.
Còn đệ tử Hợp Hoan Tông cứ hễ đánh không lại là các nàng lại giở chiêu lột đồ mời gọi.
Trước mặt là thân hình trắng nõn ngọc ngà, còn ai có tâm trí đánh đấm gì nổi nữa.
Đệ tử của Hợp Hoan Tông không còn xa lạ gì với hai chữ “tìm người”.
Nam đệ tử môn phái khác bị các nàng dụ dỗ song tu, lúc phát hiện ra sự thật tìm tới cửa làm ầm ĩ rất nhiều.
Nhưng lần này lừa được người có tư chất tốt thế này, không biết là đệ tử nào có mị lực cao như vậy.
Đệ tử mở cửa nhoẻn miệng cười, gọi với vào bên trong: “Là một vị có sừng rồng của Vân Ngoại Thiên Khanh Trạch Tông.
Chị em nào làm ăn lợi hại vậy? Nhìn là thấy đã ngủ với nhau luôn rồi.”
Bên trong cánh cửa vang tới tiếng con gái cười khúc khích.
Mặt Tùng Vị Việt lập tức đỏ lựng, hắn quát: “Không có ngủ nghê gì hết! Ta chỉ tới tìm người thôi! Tìm…tìm A Cửu.”
Hề Hoài cũng cố kìm chế cho bản thân bớt nóng, đứng bên ngoài cửa chờ đợi.
Trước đây hắn chưa từng để Hợp Hoan Tông vào trong mắt, nhưng hôm nay hắn khó mà dám thể hiện ra cái tính nóng như lửa của mình.
Dù sao cũng là tông môn của A Cửu.
Đệ tử mở cửa nghe thấy hai chữ “A Cửu” liền ngẩn cả người, sau đó hốt hoảng hỏi lại: “Tiểu sư ca sao? Các ngươi làm sao lại biết tiểu sư ca?”
Một vài đệ tử Hợp Hoan Tông khác nghe thấy liền kéo nhau ra.
Một người hỏi: “Mấy năm nay các ngươi có từng gặp qua tiểu sư ca sao? Huynh ấy ở đâu? Thọ nguyên của huynh ấy sắp hết rồi, giờ chắc có lẽ không còn bao nhiêu thời gian.
Từ ngày huynh ấy rời khỏi tông môn, bọn ta tìm mãi mà không thấy.”
Hề Hoài nhíu mày, hỏi: “Hắn không về đây sao?”
“Không có.” Nữ đệ tử vội nói: “Bọn ta tìm tiểu sư ca đã ba năm nay, bản mạng đèn của huynh ấy vẫn sáng, nhưng người thì không thấy trở về.
Bọn ta còn gấp tìm huynh ấy hơn ngươi.”
Nghe được bản mạng đèn của A Cửu vẫn còn sáng,