Dò hỏi hai người, nhận được hai đáp án hoàn toàn khác nhau.
Không thể tin hoàn toàn, lại không thể hoàn toàn không tin.
Kết luận mà Hề Hoài suy ra được vẫn còn rất mơ hồ.
“Dáng vẻ khoảng mười bảy, mừoi tám tuổi.
Gương mặt thanh tú, dáng người hơi gầy.
Là tu giả Trúc Cơ kỳ vừa mới độ kiếp.
Trên người sẽ có khí tức của Huỷ Long Diễm.
Là Thổ – Mộc – Kim Tam Hệ Tạp Linh Căn.”
Tùng Vị Việt nghe xong mà đau cả đầu, hắn than thở: “Phù hợp với những đặc điểm mà ngươi nêu ra khắp Tu Chân Giới chắc cũng mấy chục vạn người, ít lắm cũng phải mười mấy vạn người.
Chưa kể hắn còn có năng lực chạy trốn của Hợp Hoan Tông, thời gian càng dài thì tìm hắn càng vô vọng.”
Hề Hoài bỏ hết ngoài tai, nhất mực cố chấp: “Ta sẽ giăng lưới khắp nơi, sớm muộn gì cũng có thể tìm thấy thôi.
Ta còn có thể nhận biết được giọng hắn.”
Tông Tư Thần thở dài, lắc đầu: “Ta e rằng không có tác dụng, Hợp Hoan Tông có một loại đan dược độc đáo, uống vào thì giọng nói sẽ biến đổi.
Mỗi lần uống lại biến ra một giọng khác, không hề lặp lại.”
Hề Hoài cả kinh, lắp bắp xác nhận lại: “Giọng nói cũng có thể đổi sao?”
Tông Tư Thần gật đầu.
“Ta còn nhớ rõ trên người hắn có một mùi hương rất độc đáo…” Hề Hoài lại một lần nữa cố gắng vớt vát.
Tông Tư Thần đưa cho Hề Hoài ngửi thử một hạt nhỏ: “Phải mùi này không?”
Hề Hoài ngửi xong mặt lập tức biến sắc, cảm xúc có vẻ ngày càng nặng nề.
Tông Tư Thần tiếp tục từ tốn giải thích: “Các đệ tử Hợp Hoan Tông đều mang hương châu này bên người cho thơm, nếu không mang theo hương châu, mùi hương trên người bọn họ sẽ thay đổi.”
Cuối cùng, Tông Tư Thần giáng cho Hề Hoài một đòn chí mạng: “Người ta ngay từ lúc đầu đã đề phòng ngươi rồi.
Không nói cho ngươi biết tên, không cho ngươi chạm vào người.
Dám linh căn của hắn thực ra cũng không như ngươi nghĩ, nhiều khi Tam Hệ thật, nhưng không phải Thổ Mộc Kim.”
Tùng Vị Việt nghe xong mà tái cả mặt: “Tổ hợp của Tam Hệ Linh Căn thì nhiều lắm luôn đó.”
Nói cách khác…Dù cho có lùng bắt được hết mấy người thoả điều kiện trên, cũng không có cách nào xác định chính xác ai trong số đó mới là A Cửu.
Trong trường hợp A Cửu nỗ lực che giấu thân phận, Hề Hoài lại không có cách nào nhận diện thì chỉ đành thả người thôi.
Tùng Vị Việt gãi gãi đầu, góp ý: “Không biết tướng mạo, không nhận diện được giọng nói, mùi hương cũng không thể phân biệt, vậy không phải chỉ còn cách đánh tới khi nào hắn tung ra linh lực có khí tức của Huỷ Long Diễm sao?”
Hề Hoài rơi vào trầm mặc, hắn quả thực không còn chút manh mối nào khác.
Giữa biển người mênh mông, người phù hợp điều kiện lại quá nhiều.
Hắn sợ có một ngày mình đứng sát cạnh A Cửu, nhưng lại không nhận ra được người ta.
Tùng Vị Việt nôn nóng hỏi: “Rồi rốt cuộc tính tìm kiểu gì đây? Bằng xúc giác hả?”
Nói đoạn lại nghĩ tới nghĩ lui, đối chiếu với những gì Hề Hoài kể ra, Tùng Vị Việt tiếp tục thật thà bác bỏ: “Aida, mà tìm bằng xúc giác cũng không được, ngươi nói chưa từng chạm vào hắn còn gì.”
Tông Tư Thần đột nhiên tủm tỉm cười, nhỏ giọng nói: “Có chỗ chạm vào rồi mà…”
Tùng Vị Việt hùa theo: “Ồ… Vậy chắc phải đi ngủ với từng người một rồi.
Làm vậy thiệt thì hổng biết là thiếu tông chủ của chúng ta đi phổ “đụ” chúng sinh, hay là bị chúng sinh làm cho thiệt thòi nhỉ? Có khi chúng sinh còn cảm thấy bị thiếu tông chủ làm nhục không chừng à.”
Lời còn chưa dứt, cả hai đều bị Hề Hoài ném thẳng cổ khỏi động phủ.
Hai người rớt xuống khe núi, phải chật vật triệu hồi ra bản mạng pháp khí, ngự kiếm ra ngoài.
Hề Hoài đứng một mình trước đống “gia tài” mà A cửu để lại cho mình, hắn tức giận nắm chặt hai tay, nắm chặt tới nỗi gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, đầu ngón tay chuyển màu tím tái.
A Cửu chưa từng rời khỏi tông môn, không hiểu rõ sự đời, đồ có giá trị cũng đều vét hết để lại cho hắn, thân thể lại vừa mới độ kiếp, còn đang suy yếu.
Cái gì cũng không có, ở ngoài kia bôn ba làm sao sống nổi.
Phải nhanh chóng tìm ra hắn mới được.
*
Cùng lúc đó.
Vào giờ cao điểm trên khu phố náo nhiệt cạnh bên phủ Dược Tông.
Trên đường ngựa xe tấp nập, các quầy hàng nối đuôi nhau.
Những người giao hàng và những người bán hàng rong chỉ có thể giơ hàng hoá lên cao qua đỉnh đầu, vừa xuyên qua đám người vừa la hét “Tránh ra, tránh ra”
Trì Mục Dao đứng lẫn trong đám đông, nhìn mớ thực phẩm bồi bổ sức khoẻ mà hai mắt sáng rực.
Nhìn anh lúc này, một nửa dung mạo tầm thường là cải trang, một nửa dáng vẻ chật vật là sự thật, tổng thể thua xa so với bình thường.
Trì Mục Dao có thể trú nhan giữ mãi được dáng vẻ tuổi trẻ, nhưng công pháp của anh không tới nơi, nên chuyện thay hình đổi dạng không thể cậy nhờ vào pháp thuật.
Anh chỉ đành dán râu giả lên mặt, một nhúm trước môi, một dải trên má, tạo thành hình râu quai nón.
Khoé mắt cũng được dán cụp xuống.
Lúc này thật sự nhìn anh khá già nua.
Anh quấn một miếng vải lên đầu, để lộ ra một phần tóc loà xoà cháy sém, quăn queo như vừa bị lửa thiêu rụi.
Chỉ một mình anh biết đây là kết quả sau khi chịu lôi kiếp bị sét đánh.
Anh cũng cố ý chỉ để lộ phần tóc này ra khỏi khăn.
Thân thể của Trì Mục Dao không mạnh mẽ, tuy có pháp y và phòng ngự pháp khí mượn từ Hề Hoài hỗ trợ nhưng lúc lôi kiếp giáng xuống vẫn phải vô cùng chật vật mới đương đầu nổi.
Hiện giờ trên mặt vẫn còn một vệt cháy sém đen đen chưa rửa trôi được, nhìn không kĩ cứ ngỡ là một vết bớt.
Vệt cháy sém này có lẽ nhanh cũng phải mấy tháng nửa năm mới phai đi được.
Quần áo trên người là trang phục anh vẫn thường mặc khi xuống núi mua đồ.
Kiểu dáng trang phục cũng không có gì đặc biệt.
Trên tay anh còn xách theo một chiếc lồng chim, trên lồng trùm một lớp vải màu xanh đậm, có lẽ là sợ chim bên trong bị bị ánh nắng chiếu rọi.
Chỉ là lạ một điều là con chim này quá mức yên ắng.
Dù cho Trì Mục Dao đã lượn tới lượn lui xem được biết bao nhiêu gian hàng rồi, nhưng con vật trong lồng dường như vẫn chẳng phát ra bất kì động tĩnh gì cả.
Trong khi đó gã thương nhân đang muốn nhanh bán được hàng nên rất nhiệt tình tư vấn cho Trì Mục Dao, ra sức giới thiệu cho anh đủ loại sản phẩm: “Ngài xem thử cái này đi, đây là lông chồn, dưới lớp lông chồn còn có độn một túi thảo dược.
Ngài chỉ cần lót vào đầu gối là ngay lập tức cảm nhận được hơi nóng phả vào đầu gối, cực kỳ hiệu quả.
Có nó mùa đông rét thấu xương cũng không cần sợ.”
“Ồ!” Trì Mục Dao nhìn mấy món đồ mà hai mắt sáng rực, mắt chữ A miệng chữ O khen không tiếc lời.
Anh cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Ngài xem thêm loại cao dán này đi, dán lên một hồi là tay chân dù chặt đứt cũng có thể nối liền lại được.” Vừa nói chủ sạp vừa nói vừa dán cao vào một đoạn xương đã cắt, sau đó nối nó lại với đoạn xương bị gãy.
“Hay ghê! Cái này được!” Trì Mục Dao càng xem càng say mê.
Anh đã uống đan dược làm biến giọng rồi, có điều bây giờ tự nghe giọng mình cũng thấy hơi kì kì cục cục.
Gã thương nhân nghĩ bụng lão già này thật dễ lừa, rõ là ba ngơ đi chợ rồi.
Thế là gã lấy ra một món từ từ dưới đáy hòm rồi bắt đầu quảng cáo: “Cái này là Thập Toàn Đại Bổ Đan, được truyền ra từ Tiên Giới.
Chỉ có một viên thôi, ngài xem nè, vẫn còn đang hừng hực tiên khí.
Uống vào eo không đau, chân không mỏi.
Mỗi tối đều có thể cùng với vợ nhỏ to tâm sự.”
Trì Mục Dao thấy viên Thập Toàn Đại Bổ Đan này xong thì hứng thú lập tức trôi sạch.
Tuy anh tu vi không cao, nhưng đan dược có linh khí hay không vẫn nhìn ra được.
Đây chỉ là một viên thuốc bình thường thôi, có lẽ có tác dụng tráng dương, mới uống vào sẽ làm người ta cảm giác sinh lực tràn trề, nhưng hậu quả về sau thật không dám tưởng tượng.
Trì Mục Dao nhìn lại mấy món đồ trước đó, bỗng nảy sinh cảm giác nghi ngờ những thứ đó có khi cũng là gạt người mà thôi.
Anh chỉ cái bao đầu gối với cao dán trả giá: “Một lượng bạc.”
Gã thương nhân ném cho Trì Mục Dao một cái liếc mắt, mắng chửi: “Nhìn ăn mặc đã biết là người không có tiền rồi.
Không bán, không bán.
Ngươi đền cao dán khi nãy thử cho ngươi xem đi.”
“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”
“Mười lượng!”
Những người tập trung trong khu chợ này đa số là phàm nhân cùng với một số tu giả tu vi thấp.
Bọn họ vẫn sử dụng tiền tệ của nhân gian.
Hồi Trì Mục Dao vẫn còn làm việc ở Chấp Sự Đường, anh vẫn thường xuyên tới đây đặt mua những đồ cần thiết, xem như cũng rành giá cả thế gian.
Một xấp tơ lụa thượng phẩm để may quần áo giá tầm một lượng bạc.
Còn nếu muốn mua thịt heo, một lượng bạc đổi ra được những năm mươi cân*.
Cho nên anh đã trả giá thì chắc chắn không trật đi đâu được.
*1 cân Trung Quốc = 0.5kg
Anh lấy túi từ trong ống tay áo, mở túi ra đếm đếm mấy đồng bạc, nói: “Đưa ngươi mười bảy văn tiền, coi như bù cho ngươi miếng cao dán lúc nãy.”
Gã thương nhân hậm hực chụp lấy mấy đồng tiền trong tay Trì Mục Dao, rồi đưa cho anh thuốc.
Gã bán được hàng mà một chút vui vẻ, tôn trọng khách cũng không có, còn lầm bầm rủa thầm Trì Mục Dao: “Lão cáo già xảo quyệt.”
Trì Mục Dao nhận lấy toàn bộ thuốc cất vào vạt áo, toan đi thì quay lại cười dằn mặt với gã một cái.
Cáo già xảo quyệt ư? Anh đúng thật là già, nhưng xảo quyệt thì không, chỉ là không ngu mà thôi.
Sau đó, Trì Mục Dao lại tiếp tục ghé các sạp khác để mua thêm một ít thảo dược.
Độ kiếp xong thân thể tổn thương không ít, anh định bụng mua một ít thuốc về ngâm mình dưỡng thương.
Trì Mục Dao cũng không có gì để đựng đồ, mấy gói thuốc đều đem nhét hết vào trong áo.
Vạt áo phồng lên, ngoại hình hiện giờ của anh chẳng khác gì một lão già bụng bự.
“Lão già” xách theo lồng chim, vui vẻ lắc lư hướng về phía quán trọ mà đi.
Đường phố bỗng nhiên náo loạn cả lên, là các đệ tử tiên môn xuống núi soát người.
Mục tiêu còn ai khác ngoài nam tử dáng vẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi, có