Đông đảo đệ tử nhìn thấy Huỷ được triệu ra xong tới động đậy cũng không dám, chỉ đứng giương mắt nhìn nhau.
Mọi người ai cũng tự biết ở đây không có bất kì người nào địch lại được nó.
Nhưng bọn họ cũng không thể nào mở miệng bắt Hề Hoài thu Huỷ lại rồi hẵng đánh.
Nói vậy khác nào đang chiến đấu thấy pháp khí của mình không mạnh bằng đối phương, bắt đối phương dẹp pháp khí lấy tay không đánh nhau với mình.
Như vậy quá vô liêm sỉ.
Hề Hoài ký kết linh khế với Huỷ đổi lại rất thống khổ, nên hắn dùng Huỷ chiến đấu cũng hợp lý thôi.
Thế gian này vốn dĩ đã không công bằng, tới linh căn cũng chia thành năm bảy loại.
Chẳng lẽ người có linh căn tốt muốn đấu pháp với người có linh căn kém hơn phải tự phế linh căn của mình xuống ngang bằng?
Đệ tử Kim Đan kỳ kia nắm chặt bội kiếm trong tay, hạ giọng nói: “Nếu biết ngươi tới đây làm trò xằng bậy, gây chuyện thị phi, cha ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?”
“Ông ấy sẽ cực kỳ vui mừng.” Hề Hoài bình thản trả lời.
Câu trả lời này quá mức châm biếm, làm các đệ tử ở đây nóng cả mặt, nhất là huynh đệ đồng môn của gã tu giả kia.
Bọn họ suýt thì lao lên sống mái một trận với Hề Hoài.
Ngược lại Hề Hoài vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ mặt đệ tử Kim Đan kỳ kia hỏi thẳng: “Ngươi muốn báo thù giùm hắn không? Vậy qua đây đi chứ đứng đó nói nhảm làm gì? Ta không rảnh đứng đây tán gẫu với ngươi.”
Đệ tử Kim Đan kia có tu vi cao nhất ở đây, Vũ Diễn Thư là người thứ kế tiếp, cả hai đều thuộc Noãn Yên Các.
Nhưng gã tu giả bị đả thương kia lại là người của Thừa Vũ Các.
Câu hỏi Hề Hoài đưa ra làm anh ta dao động, liệu có cần thiết phải vì người ngoài phái mà lao vào một trận chiến sinh tử hay không? Chưa kể nếu nghênh chiến còn có thể làm liên luỵ tới những huynh đệ đồng môn khác nữa.
Mũi lao này một khi đã phóng đi, sẽ không thể thu hồi được nữa.
“Vị đạo hữu này bị đả thương, Thừa Vũ Các chắc chắn sẽ muốn cùng quý phái đối chấp.
Còn ta chỉ muốn nhận được một câu trả lời thôi.
Lần này ngươi tới đây có âm mưu gì không? Sắp tới có định tiếp tục đánh lén các đệ tử khác không?” Đệ tử Kim Đan kỳ khéo léo hỏi.
Một câu này vừa đẩy việc khiêu chiến với Hề Hoài qua sang cho Thừa Vũ Các, vừa hàm ý rằng Noãn Yên Các sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với Hề Hoài.
Nói trắng ra là chúng tôi không liên quan gì cả, Thừa Vũ Các muốn báo thù thì tự đi mà báo.
“Đánh lén?” Hề Hoài nghe hai từ này mà nổi cáu.
“Ta muốn giết ai hiện giờ giết luôn còn được.
Ta cần đánh lén chắc?”
Một câu khiến tất cả mọi người đều cứng họng.
Hề Hoài cố ý đợi một lát, đệ tử Kim Đan kia không thấy động thủ gì.
Hắn lại nhìn về phía đám đệ tử Thừa Vũ Các.
Bọn họ đều né tránh ánh mắt của hắn, lúng túng nhìn nhau, nhưng không có ai dám lên trước.
Có lẽ bọn họ đang thầm trách các tiền bối, sao ban đầu thấy Hề Hoài nhập trận mà không cử tu giả Nguyên Anh kỳ nào theo vào bảo hộ đệ tử.
Nhưng các tiền bối danh môn chính phái có ai lại muốn hạ mình tiến vào đâu? Ai nấy đều muốn giữ phong độ, vô cùng khi dễ đám đệ tử ma môn.
Hiện giờ thì trận đã đóng, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Nếu Hề Hoài ra tay đại khai sát giới, tất cả đệ tử đều sẽ bỏ mạng.
Hề Hoài lạnh lùng hừ một tiếng, không muốn đợi thêm nữa.
Hắn quét ánh mắt một lượt trên tất cả mọi người, dường như muốn tìm kiếm A Cửu, rồi lại dường như không muốn ai phát hiện được tâm tư của mình mà vội lướt nhanh đi.
Hắn thu hồi Huỷ, lấy ra một cỗ phi hành pháp khí.
Trì Mục Dao đứng lẫn trong đám đông, bị ánh mắt sắc lạnh kia quét trúng có hơi giật mình.
Tựa hồ là anh cùng với Hề Hoài bốn mắt chạm nhau, tựa hồ lại không phải.
Trì Mục Dao nghĩ mãi không ra lý do Hề Hoài lại thản nhiên nhận tội thay người khác như vậy, còn có vẻ rất là hào hứng.
Anh thầm cho rằng có lẽ tính tình của Hề Hoài ngang chướng, càng bị chất vấn, hắn càng làm theo ý mình cho bõ ghét.
Rốt cuộc là cả đám đệ tử mới nãy còn đang định cùng nhau đánh hội đồng Hề Hoài, bây giờ lại trơ mắt nhìn hắn rời đi không mảy may rớt một cọng tóc.
Bầu không khí lúc này hết sức ê chề.
Noãn Yên Các chỉ muốn yên thân, không muốn bị cuốn vào tranh đấu không liên quan.
Thừa Vũ Các lại không phải đối thủ của Khanh Trạch Tông.
Những môn phái khác nhìn Noãn Yên Các thủ thân, bọn họ tất nhiên làm theo.
Đệ tử Kim Đan kỳ kia lại nhỏ giọng nói gì đó với Vũ Diễn Thư, sau đó qua an ủi Thừa Vũ Các.
Trì Mục Dao chỉ nghe loáng thoáng, đại khái là dặn dò bọn họ đừng để hận thù che mắt, chuyện này chờ xuất trận rồi để các tiền bối định đoạt.
Ngoài ra còn để lại một ít truyền âm phù cho bọn họ, bảo bọn họ có việc cần thì cứ liên lạc Noãn Yên Các.
Sau đó thì hai đội của Noãn Yên Các vừa mới tách ra đã xác nhập trở lại.
*
Ba người Hề Hoài đi không bao lâu thì tìm một chỗ yên tĩnh dừng lại bàn bạc.
Tông Tư Thần cầm danh sách nghiên cứu, cẩn thận ghi chú lại từng người nằm trong diện hoài nghi.
Hề Hoài cũng cầm danh sách dò tới dò lui, rốt cuộc vẫn dừng lại ở tên Trì Mục Dao nhiều lần nhất.
Đúng lúc này một nữ đệ tử đột nhiên xuất hiện.
Cô ta đứng ở dưới vách núi cách đó không xa, khoanh tay nhìn lên Hề Hoài cao giọng mắng: “Hề Hoài! Nếu ngươi còn tiếp tục lạm sát người vô tội như vậy.
Ta sẽ chỉ ngày càng chán ghét ngươi thôi.”
Hề Hoài nghe giọng của nữ đệ tử này xong thì ngẩn người ra, cúi đầu xuống nhìn xem là ai.
Sau đó hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, quay sang hỏi: “Cô ta là ai vậy?”
Tông Tư Thần nhớ rõ cô ta, trả lời: “Noãn Yên Các Minh Thiều Lạc.”
“Ủa sao cô ta lại nói cái giọng đó với ta?” Hề Hoài nghi ngại.
Tùng Vị Việt ngồi xổm bên cạnh, một tay chống cằm, chán nản nhìn Minh Thiều Lạc nói: “Ngươi từng hỏi cô ta tên gì mà.”
Hề Hoài lục lọi trí nhớ, lại hỏi: “Ta mắc gì phải hỏi tên cô ta?”
“Chắc thấy cô ta đẹp?”
“Đẹp chỗ nào?”
“Ta cũng chả thấy đẹp chỗ nào…” Tùng Vị Việt bĩu môi, nghiêm túc chê bai.
Hề Hoài thậm chí không nhớ ra được rằng bản thân vì cứu Minh Thiều Lạc nên mới bị lão Dược Ông nhốt ở huyệt động trả thù.
Trong từng suy nghĩ, trong từng hơi thở, trong cả con tim hắn chỉ có duy nhất A Cửu.
Tông Tư Thần nhìn hai thằng bạn thân bằng ánh mắt hết sức khó tả.
Tùng Vị Việt sợ nhất là con gái thì biết lâu rồi.
Hề Hoài ngày xưa đang còn bình thường.
Ít nhất là có để ý Minh Thiều Lạc, cô ta cũng xinh đẹp thật, coi như hợp lý.
Vậy mà bị cầm tù nơi huyệt động ba năm xong chắc hỏng não luôn rồi, giờ cả ngày nhớ thương một ông lão chín chục.
Minh Thiều Lạc đứng đó nghe ba người đối đáp, cô ta giận tới đỏ mặt tía tai, chất vấn: “Hề Hoài, ngươi có ý gì?”
“Có ý gì đâu?” Hề Hoài mặc kệ cô ta.
“Cô về sau đừng có lại tìm ta nói nhảm nữa.
Phiền hết sức.”
“Ngươi chê ta phiền sao?” Minh Thiều Lạc giật mình hoảng sợ.
Trước đây, cô ta luôn biết Hề Hoài thích mình, thích đến nỗi bảo hắn trèo đèo lội suối hắn nhất định cũng không có nửa câu oán giận.
Hắn sẵn sàng vượt ngàn dặm đường để tìm được loại trái cây mà cô ta thích, nếu cô ta muốn điều chế đan dược tới cả tu vi hắn cũng dám phế.
Lúc nào cũng ở phía trước che chở bảo vệ cô ta dù cho bản thân mình có phải tắm máu đi chăng nữa.
Nhưng mà cô ta không yêu Hề Hoài, không thích tính tình hung dữ của Hề Hoài, không ưa hắn hay tuỳ ý quậy phá.
Kiểu người cô ta thích là tính tình hiền lương, thông minh chịu khó như Tịch Tử Hách.
Kỳ thật mắt nhìn người của cô ta không sai.
Tịch Tử Hách là một chàng trai rất ưu tú, nhưng người mà cậu yêu lại là Hàn Thanh Diên.
Cô ta cho rằng Hề Hoài cả đời này sẽ mãi như thế.
Nên cô ta không hề muốn Hề Hoài thích mình.
Cô ta luôn luôn chỉ muốn xen ngang phá đám tình cảm giữa Tịch Tử Hách và Hàn Thanh Diên, muốn trở thành người mà Tịch Tử Hách yêu nhất.
Hôm nay Hề Hoài lại lạm thương người vô tội, cô ta chẳng qua thấy tội nghiệp, chạy lại đây muốn nhắc nhở hắn.
Trước đây chỉ cần cô ta nói một tiếng, dù là gì Hề Hoài đều sẽ nghe theo.
Nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác hẳn.
Hề Hoài khó chịu, hắn nâng tay phải lên, dựng ngón trỏ chỉ thẳng về phía Minh Thiều Lạc.
Đột nhiên hàng loạt mũi tên rực lửa bắn tới cô ta.
Nhìn số lượng, tốc độ và vị trí tên phóng cũng biết Hề Hoài không định đùa giỡn.
Minh Thiều Lạc chưa từng nghĩ có một ngày Hề Hoài sẽ tấn công mình.
Cô ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, liên tục thối lui tránh né, nhưng vẫn bị một mũi tên xuyên rách vạt áo.
Huỷ Long Diễm là loại lửa không thể dập tắt, cô ta chỉ đành dùng kiếm chém đứt tay áo để lửa không lan ra phần còn lại của pháp y.
Dáng vẻ hết sức khốn khổ.
Cô ta lại ngẩng đầu lên nhìn Hề Hoài, sau một hồi né tránh, tóc tai giờ đây đã tán loạn, vài lọn bết dính trên gò má.
Nhan sắc xinh đẹp giờ chỉ thấy toàn là khiếp đảm.
Sắc mặt Hề Hoài vẫn lạnh như băng, lời nói ra còn có ý chán ghét: “Cút”
“Ngươi…ngươi đừng có hối hận!.” Cô ta tức tới phát khóc.
Tùng Vị Việt lôi ra cây búa, đề nghị: “Cô ta sao lại tự mình đa tình tới mức này vậy? Hay để ta giết quách cô ta cho rồi.
Phiền ghê.”
Hề Hoài vẫn dò danh sách, thờ ơ đáp: “Được.”
Tùng Vị Việt xách búa đứng dậy, thấy Minh Thiều Lạc hốt hoảng bỏ chạy mà phá ra cười ha hả.
Ba người đang ngó Minh Thiều Lạc hớt hơ hớt hải chạy trốn sao rồi thì trước mặt bọn họ bỗng dưng xuất hiện một đoá hoa đào.
Đây là pháp thuật của Hợp Hoan Tông.
Bởi vì dùng thủ thuật che mắt nên không ai biết được đoá hoa đào này được gửi từ đâu, nhưng bên trong nó có đồ gì đó.
Hô hấp của Hề Hoài đông cứng lại.
Suốt hai năm nay, đây là lần đầu tiên A Cửu chủ động liên hệ với hắn, lại còn gửi hắn quà.
Hề Hoài vừa lấy món đồ ra khỏi nhuỵ hoa, đoá đào liền tiêu tán.
Bên trong chỉ có bảy mươi ba khối linh thạch và ba cái thùng nhỏ màu hồng phấn.
Tùng Vị Việt chỉ vào mớ linh thạch, hỏi: “Đừng nói hắn lại đem toàn bộ gia sản tới nhận lỗi với ngươi nha!”
Tông Tư Thần gật đầu đồng tình: “Hình như vậy thiệt.”
Tùng Vị Việt cầm cái thùng nhỏ màu hồng nhạt lên nghịch ngợm, hắn hỏi: “Cái này là gì vậy ta?”
Hắn rót vào một ít linh lực, bên trong thùng nhỏ bắn ra một dải ánh sáng hồng phấn cùng những cánh hoa đào trong suốt tung bay phấp phới, còn có mấy con bướm trắng lượn xung quanh.
Tông Tư Thần sau khi xem, giải thích: “Cái này là pháo hoa ăn mừng của Hợp Hoan Tông, ban đêm sử dụng sẽ rất đẹp.”
Trò ảo thuật này diễn cho ba tên đực rựa xem, cũng chẳng ai thấy đẹp đẽ gì.
Thấy pháo hoa từ từ tan biến, Tùng Vị Việt nhảy dựng lên hoảng hốt: “Lại là hàng xài một lần sao?