Trì Mục Dao tiếp tục tiến vào các pháp trận ở tầng kế tiếp.
Anh cảm nhận được độ khó tăng lên rõ rệt theo chiều thẳng đứng.
Pháp trận nào cũng to lớn, phức tạp và cực kì khó phá giải.
Trì Mục Dao vẫn nghĩ mình đang ở tầng thứ tư, nhưng thật ra anh đã được nhảy cóc lên tận tầng thứ sáu.
Cửu Cửu Vận Cổ Trận mà anh vừa mới phá giải là một trong những pháp trận có yêu cầu rất cao, vậy nên nó mở ra một lối tắt.
Nếu ai có thể thông quan Cửu Cửu Vận Cổ Trận chỉ trong một lần thử duy nhất sẽ được lược bỏ hai tầng, đi thẳng tới tầng thứ sáu.
Quy định này thật ra đã có từ rất lâu, nhưng chưa từng có đệ tử nào làm được.
Thứ nhất là những đệ tử được sắp xếp nhập trận này chưa ai có thể phá trận ngay trong lần thử đầu tiên.
Thứ hai là những người có khả năng phá trận lại không được phân bổ tới đây.
Thời gian trôi qua, mọi người đã dần quên lãng đi sự tồn tại của quy tắc này.
Trì Mục Dao lại càng không hay biết.
Anh chỉ nghĩ đơn giản là tới tầng thứ tư, cấp độ khó khăn sẽ tăng lên, tiếp tục nghiêm túc phá trận.
Mục tiêu của Trì Mục Dao là vượt qua được tầng thứ bảy, thứ tám thì càng tốt, còn tầng thứ chín thì anh không dám mơ.
Nếu đến được tầng thứ chín sẽ bị cả đám đông vây xung quanh xem trực tiếp.
Ngoài ra còn có rất nhiều tiền bối Nguyên Anh kỳ có mặt lúc đó, sơ sẩy dùng sai chiêu thức sẽ bại lộ thân phận Hợp Hoan Tông ngay.
Tám tầng đầu tiên, chỉ có thần thức của các tiền bối ngẫu nhiên đảo qua xem các đệ tử có an toàn hay không.
Ở tầng thứ chín, tất cả mọi người sẽ cùng vây quanh xem.
Trì Mục Dao chẳng hề hay biết nhất cử nhất động của mình sắp tới ai ai cũng có thể xem.
Anh còn đang mải miết tính toán xem tầng này làm sao vượt qua được.
*
Trì Mục Dao phá được tầng thứ tám, tu giả quản lý Cửu Cửu Lưu Ly Tháp ngay lập tức thông báo cho Quan Nam Thiên Tôn.
Quan Nam Thiên Tôn cùng Tri Thiện Thiên Tôn nhanh chóng có mặt tại tầng thứ chín, chờ đợi đệ tử đầu tiên lên tới.
Nhị vị Thiên Tôn đã tới, các đệ tử khác nghe tin cũng vội kéo nhau tới khán đài tầng chín.
Ngồi trên khán đài, có thể nhìn bao quát được khoảng sân trống trải chính giữa.
Để tiện cho việc quan sát, tầng thứ chín chỉ có duy nhất một pháp trận.
Nếu tu giả lên tầng chín gặp phải pháp trận đang khởi động thì chỉ có cách đợi tới lượt.
Chừng nào tu giả tới trước phá trận thành công hoặc thất bại thì họ mới có thể tiến vào.
Nếu gặp phải tình huống bất ngờ hoặc tu giả tới trước phá trận quá lâu, chờ mấy canh giờ thậm chí lâu hơn nữa cũng là chuyện bình thường.
Y Thiển Hi hấp ta hấp tấp chạy lên tầng thứ chín, muốn giành một vị trí tốt.
Không ngờ tất cả những hàng đầu đều đã chật kín người.
Đang rầu rĩ thì phát hiện có một chỗ còn trống liền phóng ngay tới hòng giữ chỗ.
Tới nơi mới hiểu tại sao chỗ này trống.
Hoá ra ba người Khanh Trạch Tông đang ở đó, khiến cho không một đệ tử nào dám bén mảng lại gần.
Y Thiển Hi vẫn còn tức giận vụ JiuJiu, cô lườm bọn họ một cái rồi định thu JiuJiu vào túi linh sủng.
Không ngờ JiuJiu tự mình bay đến, đáp xuống trên vai Hề Hoài.
Nó quyết định ngồi xổm trên đầu vai của hắn xem trận.
Lúc này Vũ Diễn Thư cũng đi tới, đứng bên cạnh Y Thiển Hi.
Anh nhìn xuống pháp trận, ánh mắt bỗng dưng tràn ngập kinh ngạc.
Y Thiển Hi còn chưa thèm nhìn xuống, đang mải chào hỏi Vũ Diễn Thư: “Nghe nói vừa có người lên được tầng chín, bọn họ cũng tới sớm ghê.
Không biết sư đệ ta bao lâu mới có thể…”
Đang nói nửa chừng thì mặt mày Y Thiển Hi cũng choáng váng theo.
Trì Mục Dao đang ở một vị trí an toàn giữa pháp trận, quấn một chiếc chăn nhỏ và… ngủ!
Sau khi tiến vào, chỉ tới khi bắt đầu phá trận thì pháp trận mới khởi động.
Trước đó, tu giả có thể nghỉ ngơi trong chốc lát hoặc lựa chọn một vị trí an toàn để quan sát.
Trong quá trình chờ đợi thì những tu giả khác cũng có cơ hội nhập trận.
Tránh cho các tu giả phải đợi nhau quá lâu, thường thì người đầu tiên sẽ đợi những người tới sau một lát rồi mới khởi động pháp trận.
Trì Mục Dao ở trong Cửu Cửu Lưu Ly Tháp đã hơn ba ngày, tới được “tầng thứ bảy” liền muốn nghỉ ngơi một chút.
Anh quyết định quấn chăn ngủ lại sức trước đã, chưa cần vội khởi động pháp trận.
Trì Mục Dao đâu biết mình đang ở tận tầng thứ chín, đã thế còn ngủ ngon lành trước bao nhiêu con mắt như vậy.
Y Thiển Hi xoa xoa mặt, thấy xấu hổ thay sư đệ của mình, len lén nhìn về phía chỗ các tiền bối đang ngồi xem sao.
Nơi đó có trướng rũ màn che, cô chỉ có thể nhìn loáng thoáng thấy bên trong có năm vị tiền bối.
Khu vực đó im ắng tới quỷ dị.
Dần dần, khán đài bắt đầu vang lên tiếng bàn tán: “Người đầu tiên lên tầng chín là hắn sao?”
“Ai vậy?” Có người chưa biết tới Trì Mục Dao.
“Ngự Sủng Phái, đệ nhất mỹ nhân tam giới trong lời đồn.”
“Ngự Sủng Phái? Thật sao?”
Lời vừa dứt thì có người nhìn về phía Y Thiển Hi.
Y Thiển Hi làm ra vẻ không có gì, mặc kệ bọn họ.
Vũ Diễn thư dường như cũng rất tò mò, hỏi: “Ngự Sủng Phái có nghiên cứu trận pháp nữa sao?”
Hôm nọ Trì Mục Dao nói muốn tham gia kiểm tra trận pháp, Vũ Diễn Thư chỉ đơn giản nghĩ tham gia cũng tốt, lấy được nhiêu điểm thì lấy.
Bây giờ lại thấy Trì Mục Dao là người xuất hiện ở tầng thứ chín sớm nhất, không tránh khỏi kinh ngạc.
Khó có thể ngờ năng lực bày trận của Trì Mục Dao lại tốt như vậy.
Y Thiển Hi trả lời: “Cái này là sở thích cá nhân của sư đệ.
Còn ta chỉ yêu thích mấy con linh sủng xù xù bông bông thôi.”
Đệ tử Ngự Sủng Phái đó giờ đều chỉ có đam mê với linh thú.
Còn trận pháp, đạo pháp… bọn họ không ham, ngay cả kết giao đạo lữ cũng chẳng màng.
Trong môn phái không mấy ai trầm trồ gì về nhan sắc của Trì Mục Dao.
Phải tới lúc Y Thiển Hi cùng Trì Mục Dao đi rèn luyện, thấy người khác nhìn Trì Mục Dao mà trợn mắt há mồm, cô mới ý thức được rằng trong loài linh trưởng, giống như Trì Mục Dao sẽ được xem là xinh đẹp.
Các tiền bối đợi một nén nhang, Trì Mục Dao ngủ ngon lành được một nén nhang.
Thậm chí chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Các tiền bối bắt đầu lên tiếng.
Đầu tiên là tiếng cười khúc khích của Tri Thiện Thiên Tôn.
Rồi tới Nhàn Duyệt Thiên Tôn hỏi: “Thằng bé này rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Đáp lời bà là một tu giả Kim Đan kỳ: “Cậu ta ở Cửu Cửu Vận Cổ Trận một lần thông quan, được đặc cách nhảy cóc lên hai tầng.
Nhưng e rằng chính cậu ta cũng không biết quy định này, vẫn đang nghĩ mình ở tầng thứ bảy nên nằm nghỉ ngơi một chút.”
Nhàn Duyệt Thiên Tôn nhíu mày, hỏi: “Có cần nhắc nhở cậu ta một chút không?”
Tri Thiện Thiên Tôn phản đối: “Phá trận rất hao tổn tinh thần.
Cậu ấy nghỉ ngơi điều hoà lại cơ thể không có gì sai, tâm thái cũng đang hồi phục.
Giờ mà đi nhắc nhở sẽ làm cậu ấy căng thẳng.”
Mọi người đều hướng cả về Nam Quan Thiên Tôn, hi vọng ông mau chóng đưa ra quyết định cuối cùng.
Quan Nam Thiên Tôn chống cằm nhàm chán nhìn giữa sân, nhàn nhạt hỏi: “Cậu ta một lần thông quan Cửu Cửu Vận Cổ Trận hả?”
Tu giả Kim Đan kỳ trả lời: “Đúng vậy.”
“Tái hiện lại quá trình phá trận cho ta xem đi.”
“Được.”
Xem Trì Mục Dao thông qua Cửu Cửu Vận Cổ Trận như thế nào sẽ giúp mọi người trên khán đài đỡ nhàm chán.
Tu giả Kim Đan kỳ hoá ra một tấm bảng lớn, phẩy ngón tay, trên bảng hiện lên cảnh tượng Trì Mục Dao và những người kia phá trận.
Tất cả trận pháp trong Cửu Cửu Lưu Ly Tháp đều được ghi lại, khi cần có thể tái hiện lại xem.
Dù những khán giả đến xem dàn trải quanh sân, cảnh tượng vẫn sẽ hiện lên hoàn chỉnh các góc độ.
Trên bảng hiện lên khung cảnh một màn đêm mộng mị, Trì Mục Dao ở giữa trận nhảy vút lên đánh trống, sau đó xoay tròn đáp xuống một vị trí khác.
Động lác uyển chuyển, dứt khoát, hình ảnh tuyệt đẹp.
Mọi người xem mà tấm tắc mãi không thôi.
Hề Hoài ngẩng đầu xem Trì Mục Dao phá trận không chớp mắt, hoàn toàn bị cuốn theo.
Tông Tư Thần chống cằm truyền âm qua Hề Hoài nhận xét: “Cái thân pháp này…”
Hắn không nói nguyên câu vì sợ mấy vị trưởng bối kia có thể nghe được truyền âm.
Nhưng chỉ ba chữ thôi thì cả bọn cũng đủ hiểu rồi.
Thân pháp của Trì Mục Dao phải nói là cực kỳ nhanh nhẹn.
Vận dụng khinh thân thuật vô cùng lợi hại, thoạt nhìn qua không có chút sơ hở nào.
Nhưng nếu nhìn nhận Trì Mục Dao là một đệ tử Hợp Hoan Tông thì thân pháp nhẹ nhàng uyển chuyển như vậy lại chẳng có gì lạ lùng.
Tùng Vị Việt hít một hơi sâu cảm thán: “Con mẹ nó…đẹp vừa thôi chứ!”
Ngay lập tức hắn nhận ra mình quên truyền âm để lời buột ra khỏi miệng.
Cảm thấy hơi xấu hổ nên hắn dáo dác nhìn mọi người xung quanh, phát hiện ra chẳng ai để ý tới lời vừa nãy của mình.
Thậm chí có vẻ như hắn còn thay lời muốn nói cho mọi người ở đây.
Phá trận, đi làm một chuyện tốn sức như vậy mà lại biến thành một màn trình diễn đẹp không tả xiết được sao?
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân.
Vũ Diễn Thư lại quay sang hỏi Y Thiển Hi: “Ngự Sủng Phái còn học cả nhảy múa sao?”
Y Thiển Hi cảm thấy rất khó chịu.
Bọn họ không có mê pháp trận, nhảy múa lại càng không!
Cô chỉ có thể miễn cưỡng trả lời: “Cái này mà gọi là nhảy múa hả? Đây là phá trận mà! Bộ sư huynh không thấy đệ ấy đuổi theo mấy cái trống vô cùng căng thẳng sao? Ai đời lúc phá trận lại đi nhảy múa? Hoa hoè loè loẹt!”
Lúc này lại có người tiến vào khán đài, là những đệ tử vừa thất bại rời khỏi Cửu Cửu Lưu Ly Tháp.
Minh Thiều Lạc cố gắng lên được tới tầng thứ sáu, Đường Minh dừng lại ở tầng thứ tư.
Mộc Nhân qua được tầng sáu, nhưng lại thất bại ở tầng bảy.
Cảnh này làm Minh Thiều Lạc vừa vào khán đài đã tắt ngấm nụ cười.
Bọn họ lựa một nơi vắng người đi tới, phát hiện ra nơi này là chỗ mà đám người Hề Hoài đang đứng.
Minh Thiều Lạc ngẩng đầu kiêu kỳ, ra vẻ không buồn để ý tới Hề Hoài.
Một lát sau thì cô ta phát hiện ra, Hề Hoài mới là người không thèm chú ý tới cô ta.
Cô ta tới hay không tới hắn cũng chả bận tâm.
Hề Hoài vẫn luôn say mê xem Trì Mục Dao phá trận.
Sau khi kết thúc mới quay sang Tông Tư Thần hỏi: “Đoạn hình ảnh này có thể lưu lại không?”
Tông Tư Thần cảm thấy bị làm khó: “Pháp khí chúng ta mang theo không có công năng này, với lại đây là thiết lập của tháp, không mang ra ngoài được đâu.”
Hề Hoài nghe xong thì rầu rầu rĩ rĩ, hắn nắm chặt tay, giận dữ nói: “Vậy đánh chiếm Noãn Yên Các đi…”
Tông Tư Thần vội vàng cản: “Làm gì tới nỗi thế.”
Bên kia tận năm vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn ngồi lù lù mà hắn dám ở đây nói điên nói khùng, bộ không sợ bị người ta bắt mất sao? Ngươi đánh với một người còn chưa xong, năm người thôi khỏi có cửa.
Đương nhiên năm vị bên kia đã nghe hết ráo, có người còn nhìn về phía bọn họ.
Chỉ có Tri Thiện Thiên Tôn lại bị chọc cho cười khúc khích.
Mọi người đã xem xong màn phá Cửu Cửu Vận Cổ Trận rồi mà Trì Mục Dao vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Các tiền bối cũng thấy khó xử, không biết nên tiếp tục ở lại đợi, hay đi về khi nào Trì Mục Dao tỉnh lại rồi tới.
May mà chỉ khoảng nửa canh giờ sau, Trì Mục Dao đã tỉnh.
Anh ngồi dậy, mắt hãy còn lờ đờ ngái ngủ nhìn xung quanh, có vẻ như vẫn chưa tỉnh hẳn.
Bộ dạng mơ màng hiện giờ rất ngây thơ, còn khá đáng yêu.
So với mỹ nhân phá trận lúc nãy như hai người khác nhau hoàn toàn vậy.
Các tiền bối bắt đầu trò truyện, những tu giả khác yên lặng nghe các ngài phân tích, tranh thủ đúc kết kinh nghiệm.
Tri Thiện Thiên Tôn quan sát, bà nhận xét: “Bắc Đẩu Trích Tinh Trận, không biết là cậu ta may mắn hay bất hạnh nữa.”
Quan Nam Thiên Tôn cũng đồng ý: “Ừm.
Bắc Đẩu Trích Tinh Trận này cùng hệ với Cửu Cửu Vận Cổ Trận, nhưng độ khó lại gấp trăm lần.
Không biết cậu ta mất bao lâu mới thông qua được…”
Tông Tư Thần truyền âm cho hai người kia bàn tán: “Xưa nay hay nghe đồn Quan Nam Thiên Tôn với