Từ sau cái lần Hề Hoài tỏ ý muốn nhìn Trì Mục Dao, những yêu sách kì quái hắn đưa ra mỗi ngày một nhiều hơn.
Ví dụ như:
Nằm không thoải mái, phải đòi Trì Mục Dao giúp hắn xoa bóp chân.
Tóc của hắn rất cứng, nên đòi xem tóc Trì Mục Dao có cứng giống vậy không?
Than thở nóng quá, đòi Trì Mục Dao nới lỏng quần áo.
Trì Mục Dao riết chẳng buồn để ý.
Cứ như vậy lại trôi qua mấy tháng.
Có một lần sau khi kết thúc tu luyện, Trì Mục Dao đang giúp Hề Hoài vệ sinh thì nghe hắn dò hỏi: “Vì sao cách ngươi tu luyện so với cách mà ta biết không có giống nhau vậy?”
Trì Mục Dao hỏi lại: “Không phải ngươi không biết nhiều về tâm pháp của Hợp Hoan Tông sao?”
Hề Hoài nhận ra được Trì Mục Dao lại sắp ngồi xuống đả toạ.
Vội nói: “Ta có một người bạn cùng tu luyện với một nữ đệ tử Hợp Hoan Tông.
Sau lưng với trên cánh tay hắn ta đều thấy có vết trầy, vì sao ta lại không có?”
“Bởi vì ngươi nằm ngửa chứ sao, ta vịn không được.”
“Nhưng ngay cổ hắn cũng luôn có vết đỏ, sao ta cũng không có?”
“Nếu ngươi thích tới vậy, đưa cổ ta véo cho mấy cái là được.”
Rõ ràng ý hắn không phải như vậy.
Hề Hoài có chút quạu quọ, rốt cuộc xổ huỵch toẹt ra luôn: “Lúc tu luyện bộ ngươi không thể hôn ta một chút, hoặc là vuốt ve những chỗ khác sao?”
Yêu cầu này rõ ràng không phải điều Trì Mục Dao nghĩ tới, anh tiếp tục trả lời: “Ta không dám hôn ngươi, sợ bị ngươi cắn trúng lưỡi.”
Hề Hoài nghe xong im lặng một hồi, nghi hoặc hỏi: “Tại sao hôn ta lại sợ bị cắn trúng lưỡi? Ngươi còn tính đá lưỡi luôn hả?”
Trì Mục Dao bị vặn lại tới á khẩu.
Đúng là ngu ngơ quá rồi! Rõ ràng cái gì cũng chưa hiểu, hiểu được “thân” trong thân thiết, nhưng lại không biết thế nào là “nồng nhiệt”.
Trì Mục Dao ơi là Trì Mục Dao! Ngươi còn chút tôn nghiêm người lớn nào không? Mặt mũi cũng coi như vứt đi luôn rồi, lại còn định làm này làm kia với trẻ con sao?
“Ta không thể vấy bẩn ngươi.” Trì Mục Dao nắm chặt tay, kiên định nói.
“Cái gì??” Hề Hoài thực sự không hiểu nổi, nghĩ kiểu gì cũng không ra được kiểu này.
“Là ta tự cho phép ngươi làm…”
“Không được! Ta không làm mấy chuyện kiểu vậy với ngươi được! Làm vậy thì ta với cái tên súc sinh kia khác gì nhau?”
“…” Hề Hoài vẫn ù ù cạc cạc không hiểu nổi rốt cuộc Trì Mục Dao nghĩ gì trong đầu.
Bọn họ cứ nói chuyện một hồi là câu chuyện lại trở nên sai sai.
Trì Mục Dao ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhưng không tiến vào trạng thái đả toạ mà cứ ngồi đó tự kiểm điểm bản thân.
Hề Hoài lại đánh tiếng: “Đằng nào chả phải tu luyện, sao không chọn cách nào sung sướng một chút đi? Kỹ thuật tu luyện của ngươi quá kém, không có lấy một chút thú vị nào.
Đừng có nói với ta kỹ thuật của Hợp Hoan tông ai cũng vậy nha!
“Ừ!”
“Nói tới vậy mà ngươi còn dám thừa nhận hả? Kỹ thuật của Hợp Hoan Tông mà ai cũng kém như ngươi chắc diệt môn lâu rồi quá!”
Hề Hoài nói như vậy cũng không sai, kỹ thuật tu luyện của Trì Mục Dao đúng thật chẳng ra gì.
Rất nhiều lần đang tu luyện giữa chừng thì Trì Mục Dao đã mệt lả, chống đỡ hết nổi, phải tạm dừng nghỉ ngơi một hồi cho lại sức mới tiếp tục được.
Trong khi đó Hề Hoài vẫn luôn ở trạng thái căng cứng.
Còn có một lần Trì Mục Dao ngồi không nổi nữa suýt ngã ra sau, sém chút nữa thì gãy luôn cái vật phân định giới tính của Hề Hoài.
Từ từ thì cháo cũng nhừ.
Hề Hoài vốn dĩ tính tình không tốt gì cho lắm, vậy mà bị Trì Mục Dao rèn ra thành vô cùng nhẫn nại.
Nhưng Trì Mục Dao thì cà cuống chết đến đít còn cay, ngoan cố không thừa nhận: “Làm gì có…”
“Ngươi ở tông môn không chăm chỉ học tập công pháp đúng không? Hay là phương pháp học tập của ngươi không đúng? Chứ không sao mà kỹ thuật tu luyện kém tới vậy được? Rất nhiều lần đang lúc tinh lực dồi dào ngươi lại gãy ngang.
Hay là ngươi cố ý cắt ngang để khỏi phải vất vả tu luyện nữa, cứ tầm tầm vậy là được rồi?
“Làm gì có!”
“Đằng nào chả là tu luyện, mắc gì phải tra tấn nhau kiểu này.
Ngươi chịu khó hôn ta một chút, ta sẽ không thèm tính toán với ngươi nữa.”
Trước mặt một thằng đàn ông, không thể nào nói hắn lên không được.
Trước mặt một học bá, càng không thể nói phương pháp học tập của hắn không đúng.
Hề Hoài liên tục đụng trúng chuyện nhạy cảm.
Trì Mục Dao không thể không phát bực, giận dữ đáp trả: “Ta vốn bị ngươi làm liên luỵ.
Nếu không phải vì muốn tra tấn ngươi thì lão già Dược Ông kia bắt ta nhốt trong này làm gì? Ta lẽ ra không phải trải qua tình cảnh éo le như vậy.
Bây giờ còn phải cùng với ngươi tu luyện để giải trừ cấm chế.
Ta còn chưa oán giận ngươi nửa lời, vậy mà bây giờ ngươi còn ở đó chê ta kỹ thuật không tốt hả?”
Nghe được câu này, Hề Hoài đột nhiên á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.
Trì Mục Dao tiếp tục đem hết tủi hờn bấy lâu giấu trong lòng ra mà nói: “Tính tình ngươi không tốt, hở chút là nổi giận lung tung ta đều cảm thấy không vấn đề.
Ta còn tự mình lý giải là do thân thể ngươi khó chịu nên mới thế.
Sao ngươi không thử đặt mình vào vị trí của ta mà hiểu một chút đi.
Hợp Hoan Tông vốn dĩ không có nam đệ tử, tông chủ cũng không biết phải chỉ dạy ta thế nào.
Ta tự mình mày mò học tới mức này đã là cố gắng hết sức.
Ngươi lại đem ra chế nhạo ta.”
“Ta…Ta không…có…” Hề Hoài rơi vào thế yếu.
“Ta chỉ là muốn gần gũi với ngươi hơn một chút thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.”
Trì Mục Dao lại nói: “Ta biết tự tôn của ngươi cao, nên từ lúc vào huyệt động tới giờ chưa hề khinh bạc ngươi điều gì, muốn giữ lại thanh danh cho ngươi.
Sau khi rời khỏi đây, thân thể ngươi vẫn sạch sẽ, không xuất hiện tâm ma.
Thấy ngươi đồng ý cùng ta tu luyện, ta còn hi vọng ngươi có thể giúp ta kéo dài thọ nguyên.
Nhưng ngươi lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với ta như vậy, thì thôi ta cũng không cần!”
“Là ta không đúng.” Hề Hoài xuống nước xin lỗi.
Hề Hoài lúc nào cũng bá đạo, chưa bao giờ nhượng bộ ai, càng không bao giờ vì ai mà phải cúi đầu.
Vậy mà bên cạnh Trì Mục Dao lại bộc lộ ra khía cạnh này.
Trì Mục Dao ngồi khoanh chân trên mặt đất, tay đặt trên gối một lúc lâu cũng không thấy bấm tay niệm quyết.
Sau một hồi hờn dỗi, anh nói: “Vậy từ giờ trở đi ngươi không được như vậy nữa.”
“Ừm”
“Ta bắt đầu tu luyện đây.”
“Ừa”
Sau khi Trì Mục Dao tiến vào trạng thái đả toạ tu luyện, Hề Hoài nằm nghĩ ngợi vu vơ.
Hắn cùng lắm là muốn Trì Mục Dao hôn mình mấy cái, hoặc là trước khi song tu làm thêm một chút màn dạo đầu.
Chứ cứ vận công mà vào như giờ không thoả mãn chút nào.
Đáng tiếc khéo quá hoá vụng, chọc cho Trì Mục Dao không vui.
Hề Hoài cảm thấy hết sức rầu rĩ, vắt hết óc cũng không biết làm sao cho Trì Mục Dao nghe lời.
Trì Mục Dao thoạt nhìn sẽ thấy tính tình rất dịu dàng, hoà nhã.
Nhưng tới lúc giận lên rồi phải dỗ như thế nào thì Hề Hoài chịu chết.
Năn nỉ ỉ ôi, chọc ghẹo, dỗ dành mãi vẫn không biết Trì Mục Dao nguôi giận hay chưa.
Giữa bọn họ cũng không có tiến triển gì thêm.
Hề Hoài biết, gần đây mấy ngày tu luyện một lần đã không thể thoả mãn hắn nữa rồi.
Hắn mới mười tám tuổi, còn hừng hực sức trẻ, lại lần đầu nếm thử