Hắn lẳng lặng bỏ lại một câu như thế rồi xoay người bước đi.
Thân ảnh cao lớn với chiếc hắc bào thêu chỉ vàng tung bay trong gió thật đơn bạc và cô độc.
Có phải mấy ngàn năm qua hắn vẫn cứ cô độc và lẻ loi như thế hay không? Ta yên lặng nhìn theo từng bước đi của hắn, ánh mắt hiện lên vài phần xót xa..
Mà không, chắc ta điên rồi.
Sao ta lại xót xa trước tên Ma tôn người người căm ghét này cơ chứ.
Ta định thần lại, tính xoay người đi tìm thức ăn thì một con chim đang tung bay trên cao đột nhiên rớt xuống trước mặt ta.
Sau đó, ta nghe được giọng nói quen thuộc của ai đó vang vọng từ phía xa xa:
- Còn giả bộ thanh cao không ăn nữa thì đói chết cũng đừng tới tìm ta.
Ta tủm tỉm cười nhẹ rồi chạy đến nâng xác của con chim lên, chuẩn bị làm một chầu ngon.
Thật ra ta cảm thấy Long Phá Thiên cũng không phải xấu xa hoàn toàn.
Chỉ là bề ngoài lạnh lùng và thâm hiểm nhưng tính cách cũng không hẳn là đại gian đại ác đến mức hết thuốc trị.
Ta dùng một con dao nhỏ bình thường mang theo phòng thân, bắt đầu đi làm thịt con chim.
Sau đó nhóm xong một đống lửa, ta bắt đầu nướng nó.
Hương thơm thoang thoảng do thịt chim tươi ngon và vừa chín tới dần dần xuất hiện.
Ta nuốt nước miếng ừng ực nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn để nướng thịt chim vàng đều hết các mặt.
Thịt thơm ngon, màu vàng ươm, mỡ tứa ra óng ánh.
Thật sự là mĩ vị giữa rừng sâu.
Nhưng ta không vội ăn ngay mà trực tiếp gói nó trong một chiếc lá to.
Sau đó chạy đến tảng đá chỗ Long Phá Thiên đang ngồi ưu tư một mình.
Ta vừa chạy vừa reo mừng cất giọng:
- Nướng xong rồi.
Nướng xong rồi.
Mau ăn đi.
Ta nướng vừa chín tới, ngươi nếm thử một chút đi.
Tiếp theo, ta đặt món ăn theo ta là mĩ vị lên tảng đá rồi mở từng chiếc lá ra, muốn khoe với hắn món ăn ta vừa cực khổ chế biến xong.
Hương thơm xông thẳng vào mũi khiến cho ta lần nữa nuốt nước miếng vì thèm.
Nhưng trái ngược với ta, Long Phá Thiên nhìn món ăn với ánh mắt ái ngại và chê bai.
Thấy ánh mắt ghét bỏ của hắn, ta có vài phần tức giận không nói nên lời.
Ta cố gắng cả buổi mới làm được thế này.
Nếu không nể tình con chim này là do hắn giúp ta bắt được thì ta đã tự mình ăn lâu rồi, tuyệt đối sẽ không cần mời mọc hắn.
Giờ hắn lại chê bai thế kia.
Ta xé một miếng thịt vàng ươm, óng ánh dầu mỡ trên thân con chim nướng.
Sau đó đưa đến tận miệng hắn.
Khi hắn vừa định mở lời từ chối, ta nhét cả miếng thịt nướng vào miệng của Long Phá Thiên.
Ánh mắt hắn chuyển từ ái ngại sang tức giận trừng ta.
Rồi từ sự tức giận, đôi mắt ấy lại chuyển thành ngạc nhiên và