Ta và Long Phá Thiên dựa theo tấm bản đồ mà Thần Dược Vương giao ra, thuận lợi đi đến đỉnh núi Băng Sơn.
Trên đỉnh núi, tất cả cây cối đều là thân hình cao lớn, lá cây mảnh mai yếu ớt.
Cả khung cảnh được bao phủ bởi một màu trắng sáng của tuyết.
Ở giữa trung tâm của khung cảnh tuyết trắng này, một cái đài sen bằng ngọc lưu ly ánh lên tia rực rỡ.
Sương mai buổi sớm từ trên trời rơi xuống ngay vị trí đài sen lưu ly, từng giọt từng giọt phát ra ánh sáng màu hồng rực rỡ.
Nhưng khi vừa chạm phải đài sen, sương mai đã hóa thành khói hồng bay ra tứ phía.
Đây chắc chắn là Băng Sơn sương trong truyền thuyết rồi.
Ta lên tiếng:
- Làm sao đây? Nó vừa rơi xuống đã hóa thành khói..
Long Phá Thiên không chút nao núng.
Hắn ta bay về phía đài sen và đứng ngay vị trí sương mai rơi xuống.
Khung cảnh xung quanh trắng xóa thơ mộng, đài sen rực rỡ giữa trung tâm.
Một mĩ nam tử thân mặc hắc bào, da trắng, môi đỏ, sống mũi cao thẳng giơ bàn tay xinh đẹp ra đón lấy từng giọt sương mai.
Khung cảnh lãng mạn như một bức tranh thủy mặc được chấm phá bằng những nét mực tàu đơn giản.
Nhưng bức tranh này lại nhanh chóng bị phá vỡ bởi điều sắp diễn ra.
Từng giọt sương mai rơi xuống những ngón tay xinh đẹp của Long Phá Thiên nhưng bàn tay này chưa từng nắm giữ được Băng Sơn sương trong truyền thuyết.
Sương mai vừa chạm tay đã hóa thành một làn khói đen đặc lan ra khắp nơi.
Điều này làm cho cảnh sắc xung quanh càng trở nên ma mị và quái lạ hơn.
Long Phá Thiên có vẻ tức giận nhưng lại không thể làm gì được trong tình cảnh đó.
Ta khẽ nâng váy, bay về phía đài sen.
Hai thân ảnh của chúng ta đứng trong đài sen có phần hơi chật chội.
Nhưng lúc này đây, ta chẳng thể quan tâm nhiều hơn.
Ta giơ tay đón lấy một giọt Băng Sơn sương đang rơi xuống.
Băng Sơn sương màu hồng nhạt đọng lại trên đôi tay tuyết trắng của ta giống như một viên hồng ngọc tỏa ánh sáng rực rỡ.
Thì ra là vậy.
Băng Sơn sương là tinh hoa của đất trời, Ác Long lại là yêu ma trong truyền thuyết.
Hiển nhiên là Long Phá Thiên không thể chạm vào nó được rồi.
Có vẻ như Long Phá Thiên cũng biết điều này nên mới uy hiếp tiểu tiên nữ nhỏ bé như ta theo cùng.
Ta xuất thân là tinh linh, lại sống ở Tiên giới nhiều năm, linh lực trong cơ thể có phần thuần khiết và sạch sẽ.
Vì vậy mới có thể giữ cho Băng Sơn sương nguyên vẹn.
Ta cảm thấy Long Phá Thiên đã có tính toán từ trước.
Ta buồn bã cất giọng:
- Ngươi đã biết..
Long Phá Thiên lúc này cũng trầm ngâm.
Mi mắt cụp xuống che khuất đôi con ngươi lạnh lùng ngày thường.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Ta cũng chẳng buồn đôi co với hắn:
- Ngươi cần ta làm gì?
Long Phá Thiên đắn