Long Phá Thiên khinh thường đáp lại:
- Tạm thời giữ lại cẩu mạng của chúng.
Nhưng tội sống khó buông tha.
Dùng cực hình bắt chúng khai ra lai lịch của đám Thi dược lúc nãy cho ta.
Toàn bộ lãnh địa của hắn do ngươi và Tuyết Hàn chia nhau cai quản.
Tài sản của Tây Tước khao thưởng ba quân.
Cả Ân Minh Dương và Lãnh Tuyết Hàn đều bước lên rồi đồng thanh cất giọng:
- Thuộc hạ tạ ơn Ma tôn đại nhân ban thưởng.
- Tây Tước là bài học cho tất cả các ngươi.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Hy vọng các ngươi tự lo lấy thân của mình.
Tất cả lui ra đi.
Minh Dương và Tuyết Hàn ở lại.
- Long Phá Thiên uy nghiêm nói tiếp.
Mọi người trong Đại điện quỳ gối hành lễ với Long Phá Thiên.
Sau đó họ cung kính và khuôn phép lui ra.
Riêng Ân Minh Dương và Lãnh Tuyết Hàn vẫn đứng đó chờ phân phó.
Lúc này, Long Phá Thiên nhẹ nhàng khẽ đưa chén rượu đặt trên bàn lên miệng.
Hắn nhếch mép cười nhẹ rồi ngửa cổ uống cạn một hơi.
Gương mặt yêu nghiệt, bộ dáng ung dung, phong thái bá vương toát ra từ từng động tác nhẹ của hắn.
Tiếp theo, hắn mới từ tốn lên tiếng:
- Đã tra ra được gì rồi?
Lần này, Lãnh Tuyết Hàn cung kính đáp lại:
- Khởi bẩm Ma tôn, thuộc hạ đã cho lục soát toàn bộ Tây Tước cung.
Kết quả chỉ tìm thấy một mật thất bí ẩn.
Trong mật thất có ghi chép ngày giao và nhận đám Thi dược vừa bị tiêu diệt sạch mà thôi.
Tạm thời vẫn chưa tra được nguồn gốc của Thi dược và chủ nhân mà hắn nhắc đến là ai.
Long Phá Thiên trầm ngâm không lên tiếng.
Sau đó đột nhiên cất giọng:
- Chuyện này không đơn giản.
Muốn luyện được Thi dược thì người này phải khống chế được Tâm ma của tất cả bọn chúng.
Mà người phải chứa oán khí tâm ma lớn cỡ nào mới khống chế được nhiều người như vậy.
Minh Dương, ngươi gấp rút điều tra cho ta về đám Thi dược này.
Tuyệt đối không thể bỏ qua bất cứ manh mối nào dù là nhỏ nhất.
Ân Minh Dương cung kính đáp lại:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Thời khắc này, nếu không khí ở trong Đại điện có phần căng thẳng và uy nghiêm thì nhân vật xuất hiện bên ngoài khiến ta không khỏi nén cười.
Một cô nương trạc tuổi ta đang lén lén lút lút đứng phía cửa.
Cả người nàng nép sát tường, chỉ có cái đầu là lấp ló nhìn vào bên trong.
Gương mặt phấn hồng, đôi mắt to tròn lúng liếng ánh lên vẻ tò mò.
Nàng hết nhìn Long Phá Thiên đến ngóng trông nhìn về hướng của ta như nghĩ ngợi điều gì.
Khi ta đang cố không cười thành tiếng trước hành động đáng yêu này thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Nghe lén chính sự xử tội lăng trì.
Ta chợt giật mình hoang mang.
Người ngoài như ta đứng đây có thể xem là nghe lén chính sự hay không? Có khi nào hắn cố ý dẫn ta vào đây xong vài bữa lại lôi ta đi lăng trì vì nghe được những điều không nên nghe không? Nhưng thôi, ta đành mặc kệ.
Đi chung với Long Phá