Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Nhiếp Tâm Lệ


trước sau

Rất nhiều lý do để Thước Thước không đến xem trận đại chiến của Lăng Bạch, thứ nhất là lười, thứ hai trời lạnh, thứ ba là do bản thân không cho phép.

Là vì nếu Thước Thước đến đó xem không khác gì cũng tò mò kết quả, người ngoài sẽ nhận xét cô bé, tưởng cô bé đến cầu cho người trong lòng, tuy không biết là ai, nhưng họ sẽ suy đoán vậy, miệng thiên hạ mà, ai quản được, cứ không đi là tốt nhất.

~ Cốc Cốc…

Ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, Thiên Long nhíu mày khó hiểu, đến thời tiết cũng ủng hộ việc hắn nghỉ ngơi, kẻ nào lại đến phá đám thế? Hư Huyễn thì không phải rồi, nếu là Hư Huyễn thì đã phá cửa xông vào chứ không có gõ, cái này Thiên Long vẫn biết.

~ Vào Đi!

Cạch… Cạch…

Cửa dần hé, xuất hiện một bóng người dần dần hiện ra, trên cơ thể khoác một bộ trường bào da thú bạch sắc, đi vào là một cô gái cực xinh đẹp, khuôn mặt kiều mị đằm thắm mị lực, môi hồng bóng bẩy mũi cao, da trắng mịn như sữa, nhan sắc bậc này nhíc hơn Hư Huyễn một xíu, nhưng ánh mắt kia hoàn toàn khơi dậy sự đề phòng của Thiên Long, âm lãnh, mưu mô, ánh mắt sắc sảo của những kẻ nguy hiểm.

~ Hắc Long bang chủ… À không… Ngũ trưởng lão ngài đúng thật làm ta khổ cực, muốn gặp ngài ta phải mất sức ba bò chín trâu a…

Cô nàng đi vào thấy Thiên Long và Thước Thước mồm đang còn dính dầu mỡ thì có chút kinh ngạc, nhìn một đống xương gà lại càng ngạc nhiên, không thể hình dung được tên sát thần bên ngoài là thế nhưng về nhà lại không màng mặt mũi a… Nàng ta nhẹ nhàng ngồi vào ghế giữa phòng nhìn Thiên Long.

~ Cô nương là???

~ Haiz… Ta là Thánh Nữ Linh Lung Tháp đây, lần trước có đích thân gửi thiệp gặp ngài, mà ngài bận quá không có dịp diện kiến, lần này ta nghe tin ngài đã về nên lập tức đến đây.

Nghe vậy tim Thiên Long giật thót, Linh Lung Tháp cái tên này nghe ngứa đít không chịu được, tốt nhất xóa sổ luôn đi cho nhanh.

~ Không biết Thiên Nga đến tìm Vịt Bầu làm gì?

Thiên Long nhảy xuống giường xoa tay cầm giấy chùi mồm chùi mép thong dong đi lại bàn, để Thước Thước chùm chăn ăn tiếp.

~ Ngũ trưởng lão nói vậy làm ta thật tổn thọ a… Ta chỉ có ý muốn diện kiến ngài cho thỏa lòng mong ước bấy lâu nay thôi!

Cô Thánh Nữ này rất khéo miệng, từ lúc vào đến giờ liên tục hạ thấp bản thân mặc Thiên Long cố nâng nàng lên, luôn luôn tự nhận mình không cùng cấp độ với Thiên Long nhưng cũng vô hình làm địa vị nàng trong này ngang bằng với Thiên Long.

~ Ta thì không rành về giao tiếp, trà nóng đổ ra cũng hóa hàn băng, mong cô nương chớ nghĩ ta keo kiệt.

Thiên Long nói rõ, những lời của ngươi nói ta đều không lọt tai, cho dù mật ngọt vào tai ta cũng sẽ như nước lã vào rồi ra, cho nên cô đừng có cố gắng làm gì cho mệt. Thiên Long biết cô Thánh Nữ này sẽ nhận ra ý ẩn sau lời nói của mình, bởi ánh mắt nàng ta rất sắc bén, không kém Tuyết Hàn Mặc là bao, còn nói với Hư Huyễn hay Hư Thước Thước thì tốt nhất nói toẹt ra cho xong, hai cái đầu óc không nghĩ đen tối nổi.

~ Hihi… Ngũ trưởng lão cứ nói đùa, ta nào dám nghĩ xấu về ngài, ta không dám, cả thiên hạ cũng không dám.

Cô nàng đưa khăn che miệng cười nhẹ, hai chữ " không dám" trong lời nàng khi ghép lại đều hiện lên mặt phản biện, ý nàng ta là nàng ta mà không xứng nói mật ngọt, cả thiên hạ này đều không xứng, nâng địa vị nàng ta lên một tầm cao ngút.

Vù…

Ào…

Thiên Long dùng khí công nâng chén trà qua cho cô nàng, tay không nắm quyền Cửu Linh Khí trong trời đất cô đọng lại thành từng giọt chất lỏng chảy đầy chén trà của nàng ta, đây là thủ pháp cao thâm khó ai có thể làm được, yêu cầu một trình độ cao thâm về pháp tắc thiên đạo.

~ Thời tiết lạnh lẽo chỉ còn Cửu Linh khí là không thể đóng băng, ta liền mời cô một tách vậy!

Cầm chén Cửu
Linh Khí của mình Thiên Long tu ực cái hết, đã họng, bằng vầy linh khí không bõ nâng cao thực lực, phải cả hồ lớn may ra Thiên Long động tâm, chút linh khí vầy không bõ bèn gì.

Thấy thủ pháp Thiên Long làm cô nàng kinh hãi, nàng cũng là cao thủ chứ không phải hạng xoàn, biết thủ pháp cô đọng linh khí Thiên Long đã vượt xa xa phạm trù nàng có thể nhận biết, sâu trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ chiếm hữu mãnh liệt, nhưng nàng ta lập tức che đi tia cảm xúc đó mà thay vào kinh ngạc.

Dù thế nào đi nữa cũng không thể qua mắt được Thiên Long, Thiên Long để ý từng li từng tí một, tuy không biết tia chiếm đoạt nồng đậm sâu trong mắt nàng ta là gì, nhưng tâm đề phòng vẫn hơn.

~ Cô nương không tính nói tên họ cho ta biết chăng?

~ Hả? Ngũ trưởng lão không biết?

Nghe Thiên Long hỏi làm cô nàng kinh ngạc và tức giận, tức giận chỉ nhỏ thôi, bởi nàng ta là thánh mẫu, là tiên là phật trong mắt bao tu sĩ, tên tuổi đã không cần phải giấu, tưởng Thiên Long biết rồi lên nàng ta không có giới thiệu luôn, bây giờ biết Thiên Long ngay cả tên tuổi nàng còn không biết, cái này không làm nàng tức giận thì còn gì nữa?

~ Ta là Nhiếp Tâm Lệ.

~ À… Lần đầu quen biết.

Thiên Long gật gù kệ luôn, bữa nay sao lắm thánh nữ thế không biết, miết muốn mòn lỗ tai, ngày xưa muốn gặp một Thánh nữ phải mất sức ba bò khổ sở, nay thánh nữ tự mò đến xếp hàng dài tới hồ tây.

~ Ca ca muội muốn uống nước đó!

Thấy Cửu linh khí nồng đậm trong chén trà, Thước Thước cũng thèm muốn uống, ăn đùi gà uống cửu linh khí, chậc chậc… con bé này cũng quá ư là tận hưởng mỹ vị thế gian đi.

~ Ăn ít thôi!

~ Cảm ơn…

Thiên Long cầm li trà đi lại giường, vừa đi vừa cô đọng linh khí, đi đến giường li trà cũng đã đầy cửu linh khí cho Thước Thước, cô bé ngồi trên giường nhận li trà thích ý cười híp mắt, cô nàng biết, chỉ cần nhõng nhẽo, nịnh Thiên Long ngọt một xíu thôi, là muốn cái gì Thiên Long cũng cho hết, theo cô bé, Thiên Long cưng mình còn hơn cả tỉ tỉ luôn.

Thở dài về ghế ngồi, Thiên Long nhìn thẳng Nhiếp Tâm Lệ đang ghen tị cái gì thì không biết, hỏi:

~ Không biết cô nương đã mấy đời chồng rồi?

~ Khụ Khụ…

Nhiếp Tâm Lệ sặc linh khí, cả Thước Thước nữa, Thiên Long đây là cố tình nói hay sao đây? Thánh nữ Linh Lung Tháp lấy chồng thì đã ầm ầm chấn động nhân giới, kẻ lấy được chả cung phụng nàng như thần như phật, ai dám bỏ nàng? Hơn thế có chồng chắc nàng ở đây với Thiên Long chắc.

~ Ngũ trưởng lão thật biết nói đùa, ta còn chưa biết hai chữ phu quân viết làm sao, lấy đâu ra đã thành hôn.

~ Vào vấn đề chính đi, không biết cô nương đến đây là có ý gì?

Thiên Long không tin Nhiếp Tâm Lệ này chỉ vì muốn diện kiến mình mà lặn lội chục vòng khổ sở gặp mặt, trời mới tin Thiên Long quyết không tin.

~ Chuyện này...

Nhiếp Tâm Lệ liếc Thước Thước ngập ngừng, chuyện này vô cùng khó nói.

~ Không sao… Con bé cũng chỉ được cái xác to thôi, đầu óc không suy nghĩ sâu xa như Tâm Lệ cô nương được đâu.

~ hmm…

Nghe Thiên Long khinh bỉ Thước Thước chỉ biết hừ hời hợt, thì biết là vậy đi, thế nhưng đừng có nói rõ ra như vậy có được không? Ngươi biết thì ngươi cứ nghĩ đó thôi, ta nghe mà ta tức á.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện