Lão già thẩm định nhẹ nhàng cầm ba món đồ như trân bảo lên xem, hai lọ lịch dịch bên trong có chứa khoảng một lít dung dịch, dung dịch này vô cùng tốt cho linh hồn, dùng cho những người chơi hệ linh hồn như Phù Văn là tuyệt vời, các dân chơi hệ linh hồn sẽ liều mạng đấu giá hai lọ linh dịch.
Còn Huyết Long thụ có vô vàn công dụng, thứ đồ chơi này mà rơi vào tay kẻ lắm tiền nhiều của thì thôi rồi, nó là một món sát khí kinh khủng, ngoài ra đưa cho cao thủ luyện đan cũng có thể xuất ra một lò thần đan khiến dân giang hồ thèm khát.
~ Giờ như vầy, ba món bảo vật đều thuộc hàng quý hiếm tuyệt chủng, phía Ngũ Tầng Tháp không để định phá phẩm chất của bảo vật, chúng ta thỏa thuận như vầy đi.
Lão già thở dài tiếc nuối, ba món bảo vật một cái ở Tinh Linh Sâm Lâm, Một Cái ở Ác Linh Giới, Một cái duy nhất ở Yêu Thú Sâm Lâm, thật là vãi chưởng ạ, hắn không thể nào định được giá.
~ Chúng ta Ngũ Tầng tháp sẽ đấu giá ba món bảo vật này, và lợi ích thu về chúng ta lấy 15%!
Ngũ Tầng Tháp muốn 15% lợi ích, điều này là bình thường, ngồi không ăn 15% của con số thiên văn, nhất định sẽ là giàu to.
~ Không! 5% thôi, ta còn phải lấy số tiền đó đấu giá vật phẩm khác, lúc đó không đủ tiền thì ta lỗ à!
Phá Bá từ chối thẳng thừng, hắn sợ sẽ không đủ đấu giá bản đồ a, mà không thể đấu giá được bản đồ thì lấy một đống Lam Tinh là cái gì. Nặng túi trật trội còn có nguy cơ bị cướp, tính mạng không an toàn bất cứ khi nào cũng có nguy cơ vẹo.
~ Vậy 13% đây là con số tối thiểu nhất mà Ngũ Tầng Tháp có thể hạ rồi.
~ 8% đây là giá cuối cùng của ta.
~ Cậu thiếu hiệp. Thực sự ta cũng không thể nào quyết định được, 8% quá ít, không bõ chúng ta bảo mật cấp độ cao a…
~ Vậy thôi ta đem đến Đấu Giá hội nơi khác!
Phá Bá trực tiếp phất tay thu lại bảo vật, 13% á hả? Ta bán nhà bán đất được 100 tỉ, ta phải nộp thuế 13 tỉ ư? Quên mẹ đi, thà ta để đó mọc rừng cũng quyết không bán.
~ 10%.... 10% là con số hết sức rồi.
Lão già Phẩm Định hai mắt đỏ rực tia máu, lần đầu tiên trong đời bị kẻ nhờ đấu giá ép giá thảm thương như thế, thường thì những loại mặt hàng phổ thông khi đấu giá họ sẽ ăn 50%, hàng càng quý hiếm họ càng ăn ít lại, ít lại cũng chẳng lỗ tý nào, bởi số tiền thiên văn ăn được quá dư dả cho họ.
~ Thành Giao!
Phá Bá nhận với điều khoản này, như vậy là cũng hợp lý rồi, đất nhà người ta xây dựng căn cơ ngàn năm, tuy hơi khó chấp nhận nhưng với tỉ lệ 1/10 là ổn rồi.
Rời khỏi Ngũ Tầng Tháp sau khi vừa ép giá thành công, làm một đống giấy tờ thủ tục hợp lệ, còn được tặng thêm huy hiệu khách vip, có huy hiệu này là có một phòng tổng thống trên tầng bốn rồi đấy, mai mốt đấu giá chỉ cần đến nữa là xong.
Thiên Long thì lại gặp rắc rối lớn, phía Dương Gia đánh hơi tìm được đến địa chỉ Thiên Long ở, bọn chúng phóng hỏa đốt viện dồn Thiên Long đến đường cùng.
Thiên Long sau khi vừa về gần tới viện thấy có nhiều ánh mắt khả nghi, theo kinh nghiệm xa trường bao năm hắn đã biết bản thân đụng nhầm vào thế lực mạnh mẽ, trong âm thầm đã đưa Tịnh Vân và liên hệ hai huynh đệ đến một tụ điểm khác.
Thuê một căn viện khác, Thiên Long nhờ nhiều kẻ hầu gia đinh mua một đống vật liệu nấu ăn thứ gì cũng có không thiếu thứ gì, để làm gì cơ? Đương nhiên là để Tịnh Vân cái tiểu đại Con bà Giời xuống bếp luyện tập, sau này còn ở chung với nhau dài dài, vì thế á, phải tập tành nấu ăn đi, cho dù là không ngon, nấu nhiều sẽ ngon.
Tịnh Vân phụng phịu hai má đỏ ửng quầng mắt sưng phồng do khóc quá nhiều, nhưng không làm sao được, bị Thiên Long ép xuống bếp nhào bột rồi nhóm củi, là cô bé kêu trời không thấu kêu đất không nghe. Thổ địa cũng phải chào thua bỏ chạy.
Yêu Hậu ít nhiều cũng rành về Cầm Kỳ Thi Họa thế mà con gái không dạy nổi cầm cái kim, Thiên Long bực mình đích thân chỉ đạo, nhiều lúc thấy con bé làm nũng cũng xót lắm chứ đâu, nhưng mà vì
tương lai không phải ăn lương khô, vì sắp tới không phải ngủ bụi, phải ép nữ nhi duy nhất trong nhóm xử lý việc này thôi.
~ A….. Ta đi chết cho xong….
Quăng luôn cái chảo đang chiên há cảo, Tịnh Vân tức tối phóng luôn bay tít tù mù, chắc mất luôn rồi, nàng chịu không nổi nữa, đường đường con gái cưng của Yêu Hậu, kẻ đứng đầu cả một chư thiên chứ ít gì, vậy mà bị dầu ăn bắn vào tay nổi mẩn đỏ vô số chỗ, còn tên phụ thân khốn kiếp lại ngồi trong khuôn viên nhàn nhã uống trà ngắm cá bơi.
~ không làm thì khỏi ăn, tối nay nhịn cơm, Phụ Thân ngươi có thể nhịn cơm nửa năm, ta nhắc nhẹ vậy thôi.
Thiên Long trêu đùa mấy con cá bụng bự không thèm liếc Tịnh Vân, ngồi một chỗ nói chuyện vu vơ.
~ Huhu. ….
Tịnh Vân khóc sướt mướt lại quay vào nhà bếp, không chiên được vậy đi hấp bánh bao, vừa làm vừa rơi nước mắt khiến Thiên Long đến nể, con bé này bị chiều hư rồi, không như bé Như, bé Như năm xưa khi ở nhà nấu cơm, nấu đồ ăn xong mới đi học, sợ Thiên Long đói các kiểu.
Không nghĩ thì thôi nghĩ đến lại nhớ bé Như thật sự, con bé xinh đẹp khả ái, cho dù ở cạnh vạn năm không tách cũng không thể chán được, con bé nó yếu đuối một cách kỳ lạ khiến người ta phải thương tâm.
Còn Tịnh Vân thì khác a, nhoi nhoi, thích làm mẹ thiên hạ, không thích chứ gì, ờ thì giết. Nhanh gọn, nhưng lại chỉ được cái mồm, chứ bản thân nàng cũng chả dám ra tay với ai, não ngắn không nghĩ gì nhiều, cứ thích là nói, nàng mà không có Yêu Hậu bảo kê, chắc đã đắc tội không ít cao thủ.
~ Cơm thôi cơm thôi….
Cong cong cong…..
Tối đến mọi người quây quần bên bàn đá, ai cũng háo hức cầm đũa gõ vào miệng bát gọi phục vụ bưng đồ ăn lên.
Từ trong bếp khói mù mịt đi ra là Tịnh Vân khuôn mặt lem luốc nhọ nồi, nàng bưng lên một mâm to bánh bao, nhưng mà bánh bao không được hoàn mỹ đây a, nát hết trơn rồi, sau đó là một dĩa Há Cảo cũng nát bét, thêm ca món nước sôi luộc bê lên, chắc là sợ bánh bao lạnh quá thì uống nước sôi hạ nhiệt đây mà.
~ Ăn!
Thiên Long quyết định xuống đũa đầu tiên, hai huynh đệ cũng ăn theo, cảm nhận đầu tiên của mọi người là khá ổn, Tịnh Vân khá thông minh, nàng sợ nêm nếm gia vị không được chuẩn nên đã cho một xíu muối, mà ăn nhạt ai chả ăn được, mọi người uống rượu thì không thành vấn đề.
~ Bánh bao này này, Tịnh Vân chỉ cần nhào bột kỹ một chút là không nát, còn Há Cảo thì nên nhúng qua nước sôi cho da co lại, đưa cho ngập dầu đưa lên chiên sẽ không bị nát, gia vị thì Tịnh Vân nếm thử xem, Tịnh Vân có thể ăn thế nào mọi người đều có thể ăn thế vậy được.
~ Nói chung lần đầu nấu như vầy là rất ngon rồi, Tịnh Vân đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.
Phá Bá không có gì có thể chê được, được con gái Yêu Hậu nấu cơm cho ăn thế này là hiếm rồi, sau này có lộc ăn là chắc chắn rồi kaka…..
~ Hì hì…. Ngon mà…. Vậy Tịnh Vân đi nghỉ ngơi đây….
Con bé cầm một cái bánh bao to vừa ăn vừa bỏ đi tắm, cả ngày khóc trong vô vọng cũng khiến hai mắt con bé híp lại còn mỗi một mí, nhưng mà khi ăn đồ mình tự nấu dù là không ngon cũng cảm thấy đó là mỹ hảo.
~ mau mau….
Đợi Tịnh Vân đi xa, đi tắm rồi lên giường nghỉ ngơi luôn chứ còn gì nữa, Thiên Long đá mắt với Phá Chấp, ổn rồi đấy.
Phá Chấp hiểu ý lôi ra ba con gà quay hai dĩa yêu thú cấp hai nướng mọi, và năm cân hải sản, nhắm rượu không lẽ ăn bánh bao ư? Quên đi không bao giờ nhá, để Tịnh Vân con bé nhịn đói một hai bữa, đến khi nó không chịu được nữa nhất định sẽ nấu ngon hơn, còn trong quá trình Tịnh Vân nhịn. Đám bọn họ không nhịn được, tối nào cũng phải làm vài quại rượu ngủ mới ngon.