Thu lại Ma kiếm, Thiên Long lập tức trở về bộ dáng sợ hãi vỗ ngực than thở:
~ sợ chết ta rồi, trên đời này thứ gì làm ta sợ đều phải chết không thể nghi ngờ, làm ta sợ thì chỉ có chết mới khiến ta an tâm.
~ Ngươi là một tên hỗn tiểu tặc, thật âm!
Liễu Liên Nhi càng là sợ hãi hướng ngón tay trỏ chỉ Thiên Long, nàng là cam bái hạ phong, Thiên Long thật sự là một kẻ khó nắm bắt tâm lý, lúc thì thành thục ổn định, lúc thì cợt nhả đủ điều, tính cách thay đổi thất thường, và đặc biệt là một tên âm người hàng thật người thật.
Ngay cả nàng cũng bị lừa xuýt chút đã bỏ đi, Lừa được địch nhân đó là thiên phú, lừa được cả đồng minh, đó là thiên tài.
~ Tiểu muội muội, ngươi đừng tỏ ra bộ dáng đó, ta sợ.
Thiên Long bày ra bộ dáng khủng hoảng, vội vã đề phòng nhìn Liễu Liên Nhi, làm cho Liễu Liên Nhi hận ngứa răng ngứa lợi âm vang ken két, nghiến muốn bể răng, nàng đi cùng Thiên Long lúc rất vui lúc rất buồn bực, cảm xúc thay đổi thất thường của nàng đều do Thiên Long tùy ý kích động.
Gừ gừ….
.
Một đạo ánh sáng chợt lóe, con Lửng mật lại đã cắn quần Thiên Long gầm gừ không bỏ cuộc, Thiên Long phải xác thực cái con này mũi rất thính, hắn ném đi toàn lực đi nữa một lúc sau cũng mò về, mặc cho Thiên Long trả cho nó một quả Thiên Huyền quả, thể loại da dày thịt béo lì đòn lì cả thù hận, nếu biết thứ này lì vậy hắn cũng chỉ hái một quả đưa về lấy hạt trồng.
~ Haha….
Liễu Liên Nhi thấy Thiên Long buồn bực không nhịn được cười khúc khích, dù sao nàng là không Làm cho Thiên Long buồn được, thấy bộ dáng Thiên Long khó chịu cũng khiến nàng vui vẻ trong lòng không ngớt.
~ Được rồi, đi theo ta đi.
Thiên Long đưa tay tóm lấy đầu Lửng mật vác lên vai.
Con lửng cũng nằm bên vai phải Thiên Long thở hổn hển, lưỡi nhỏ lè ra tham lam hít thở không khí, không hiểu vì sao nó lại muốn đi cùng Thiên Long, điều này làm nó khổ sở không phân cao thấp cùng đi với Thiên Long.
~ Cẩn thận một chút, ta có cảm giác không lành.
Bất chợt Thiên Long dừng lại, hắn cảm giác nguy hiểm quanh đây, đây là phản xạ có điều kiện đấy, dù không dùng được linh hồn quét phạm vi, nhưng cảm giác tử vong đó Thiên Long không thể sai được.
~ Ta có cảm thấy gì đâu?
Liễu Liên Nhi cảm nhận một chút, cũng chưa thể phát hiện được gì, cái này là do nàng thiếu kinh nghiệm thực chiến.
~ Chạy….
Chợt trái tim Thiên Long giật thót một cái, nắm lấy cổ tay Liễu Liên Nhi chạy như bay, hắn có thể nâng cả tòa núi nhỏ di chuyển, kéo theo Liễu Liên Nhi hoàn toàn không là vấn đề.
Vù vù….
Phía sau, một toán hắc y nhân lập tức nhảy ra, bọn họ không nghĩ ra vì cái gì Thiên Long phát hiện bọn họ, bất quá đã không là vấn đề quan trọng nữa, ẩn nặc truy tung để không bị phát hiện sẽ giảm rất nhiều tốc độ, không bằng công khai nhảy ra hội có thể bắt được Thiên Long.
~ thật nguy hiểm.
Nhìn những bóng đen sau lưng, không khí loạn xạ là biết có người truy phía sau, Liễu Liên Nhi rùng mình một cái, nếu là nàng đơn phương cô lực trong này, nhất định sẽ bị hành hạ đến chết.
Đến đây nàng mới kính trọng Thiên Long, nàng không hiểu Thiên Long đã trải qua những gì tại sao lại nhạy cảm với tử vong như vậy.
~ ngươi tại sao một mình lại dám đi vào nơi như thế này?
Thiên Long khó hiểu muốn hỏi câu này đã rất lâu, nếu là bên ngoài ừ thì một thân tu vi của nàng có thể nhẹ nhàng xử lý đám sát thủ mà không tổn hại chút lông mao, bất quá trong này lại khác nha.
~ Ta không phải đi một mình, ta dẫn theo rất nhiều người, bất quá khi đi vào trong này mỗi người tách ra một địa phương khác nhau.
Ngừng một chút Liễu Liên Nhi cúi mặt xuống đất, nàng cắn môi đỏ kiều diễm ướt át nói nhỏ:
~ Ta cũng không có muốn đi vào làm gì đâu, chỉ là ta cảm giác mỗi tối nơi này đều có một âm thanh kêu gọi ta, khiến ta không thể kiềm chế được.
~ ồ…
Thiên Long gật gù nghiêm túc, hắn liền hướng Hắc Long hỏi:
~ Tiền bối, ngươi có cảm giác Liễu Liên Nhi này có phải là Chu Tước chuyển thế không?
~ Không thể, trên người nàng có một kiện bán thần khí, là luyện chế từ lông của Chu Tước, ngươi không có cảm giác quen thuộc sao?
Hắc Long cười hắc