Đứng trên không trung, Thiên Long lạnh lẽo nhìn xuống bên dưới, nơi cả hàng trăm triệu người đang vui vẻ cất lên một cái thành thị mới, vì bắt con hắn chúng nhân không ngại xây một cái thành thị, hình thành một cái kết giới người, nhằm bắt một đứa bé còn chưa có đầy 2 năm tuổi.
~ Thiên Long, hắn là Thiên Long.
~ đúng vậy, hắn còn chưa chết, hắn cũng muốn một chén canh dưới mắt chúng ta.
~ hhaaha, sống thì đã sao, còn không phải đều tới tay chúng ta sao? Không bắt được đầu tinh linh kia làm nô rút huyết, vậy có thể lấy được huyết của long trên người hắn, khẳng định đều là lời như nhau.
…
Bên dưới mọi người vừa nhìn thấy Thiên Long hai mắt lập tức phát quang, hàng trăm ngàn người bay lên không trung trong cái chớp mắt, bao vây Thiên Long lại, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, bởi vì quá nhiều người bay lên che lại ánh sáng của thái dương, như một cái ô lớn che đậy cả một bầu trời.
Thiên Long cơ bản không nhìn địch thủ hắn một cái, hắn chỉ chăm chú nhìn vào một tốp sáu mươi người thân mặc kim giáp, trên tay có nắm một thanh long tượng trường mâu, đây chính là Thiên binh đệ nhất danh chiến bài dưới tay Thánh Mẫu, làm hắn ăn không ít đau khổ, xuýt chút nữa đã rơi vào tay đám khốn Đế kia.
~ Thiên Long… ngươi còn muốn đến trảo tinh linh ấu non ư? Mệnh mình còn giữ không xong, lại có thể dám một thân một mình đến tới đây, ngươi quả thực quá tham rồi.
~ đúng vậy, ngươi lo mệnh của ngươi đi, sao không trốn chui trốn nhủi tiếp đi, hắc hắc, như những lần trước, như chó nhà có tang haha….
….
Khắp nơi là tiếng trào phúng vang vọng, nhưng bọn họ là nói thật, Thiên Long quá tham lam đi, đã chiếm được chân long huyết tinh lại tham lam trảo một cái tinh linh nữa, điều này làm mọi người nơi này vô cùng khinh bỉ Thiên Long hắn.
Phải biết máu huyết của Tinh Linh cũng rất trân quý, bắt được tiểu tinh linh kia về, nuôi dưỡng lấy một chút thời gian cho nàng lớn lên, cứ cách mỗi thời gian ngắn lấy được một vài giọt huyết dịch của nàng, dùng để tẩy gân phạt tủy cho con cháu, còn có thể lấy được thiên phú thần thông của một trong Thập Thần, đây là cái gì? Là vô tận hào quang của tổ tiên để lại nha
Thiên Long tay cầm ma kiếm run lên từng chập, Long huyết cái gì chắc hắn cần, lúc đó hắn cùng đường cuối lối muốn tìm biện pháp cho Tĩnh Như, hắn căn bản không thèm quan tâm tới việc đề cao thực lực, mà bây giờ, tiểu tinh linh là con hắn, đến để cứu con hắn thoát khỏi Phong Ấn sơn mạch tử địa, lại bị thiên hạ nói hắn tham lam.
Thiên Long đã hiểu vì sao lúc trước Diệt Thế Kiếm Chủ sau khi cường đại, hay đều quay về chốn này nơi làm bọn họ tủi nhục, một kiếm một người rửa đi mối thù canh cánh trong lòng, Thiên Long đã hiểu và cảm nhận được thứ thù hận này, lúc trước không hiểu vì sao, bây giờ hắn đã hiểu và ngộ ra.
~ Thiên Long, trong chớp mắt ta sẽ phong ấn một lỗ hổng nhỏ, ngươi lựa thời cơ mau chóng rời đi.
Đột nhiên trong đầu Thiên Long xuất hiện một âm thanh, âm thanh rất quen thuộc, là ai? Thiên Long quen sao? Đương nhiên là quen rồi, tên này cùng Thiên Long đều bị tóm sống đem lên Thiên Trọng vực này này, Đàn Càn hòa thượng, tên khốn này không nghĩ đến lại ở chỗ này, Thiên Long biết thừa cái khốn lão tu phật này rất thích giả heo bị hành, thực lực của hắn luôn là cái gì đó rất đỗi bí ẩn.
Thiên Long hoàn toàn chưa muốn rơi vào tình cảnh như hiện tại đâu, bất quá nhân sinh mà, đám hỗn tặc mấy thế lực lớn đều gác cổng nơi Phong Ấn sơn mạch như ruồi bu shit, Thiên Long cơ bản không có cơ hội đi vào bên trong, khi vừa tới Thiên Long liền tỏa ra hơi thở khí thế của bản thân, dẫn dụ toàn bộ cường giả vây công hắn, để Hung lửng âm thầm trà trộn vào bên trong không gian chi môn sơn mạch, Thiên Long biết hắn phải hành động chớp dật, lấy tốc độ cực hạn đi vào bên trong phong ấn sơn mạch.
Hắn biết cái